Đỉnh Cấp Lưu Manh
Lý Tiếu Tà
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 200 : Hiểu lầm càng ngày càng sâu
- Đã lớn như thế này rồi mà còn làm nũng sao? Không sợ người ta cười cho à. Tay phải của Tiểu Hướng b·ị t·hương, con đến chơi với nó một chút thì không được chắc? Chẳng may có chuyện gì cần, con cũng có thể giúp một chút.
- Tiểu Hướng, nghe Quân Quân nói hai hôm nay em không được khỏe à?
Ngay lúc này, ở bên ngoài vang lên một giọng nữ nhỏ nhẹ và hơi trầm, nhưng lại khiến Hướng Nhật cảm thấy kỳ quái vì không ngờ đối phương nói bằng tiếng Pháp!
Sở Sở nhẹ giọng trả lời, tiếp đó mở miệng hỏi, thái độ giống như cầu khẩn mà lại có chút mong chờ:
- Dạ, phẫu thuật rất thành công, nó sẽ không tàn phế đâu ạ! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
- Mẹ...
- Đã xong hết rồi.
Nhìn bóng người quen thuộc càng ngày càng gần, Sở Sở đang đứng chờ ở cổng trường vội vàng ra đón.
Thấy nàng không hỏi chuyện gì, Hướng Nhật cũng thở dài một hơi: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trước sự nghiêm khắc của mẹ mình, Nhâm Quân bất đắc dĩ cúi đầu ấm ức trả lời.
- Bởi vì tay phải của em không cẩn thận lại bị đụng phải một chút, v·ết t·hương trở nên rất nghiêm trọng, bác sỹ nói có nguy cơ tàn phế, sau đó đề nghị em đi Pháp để làm một cuộc phẫu thuật nhỏ, cho nên….
- Vậy tay em bây giờ ra sao rồi?
- Hướng Quỳ, anh nói chúng ta cùng chị Thanh có thể ở bên nhau mãi mãi được không?
Trần Tiểu Phân không đợi con gái nói hết lời đã lập tức trách mắng.
- Đợi anh lâu lắm hả?
- Như thế không được hay lắm thì phải?
Hướng Nhật có chút chần chừ nói. Đương nhiên, không phải vì hắn chăm chỉ học tập, thực ra ý của hắn còn muốn như vậy, nhưng còn Sở Sở và Tiểu Thanh đều phải đến trường, hắn ở nhà một mình nhất định sẽ buồn chán không chịu được, cuộc sống như thế thật khổ sở. Nghĩ tới đây, hắn đưa mắt nhìn sang phía cô nàng cao như cây gậy trúc, hy vọng nàng có thể giúp hắn nói một hai câu rằng v·ết t·hương của hắn thực ra không nghiêm trọng đến mức ấy. Thế nhưng làm cho hắn phải thất vọng, cô nàng kia sau khi lườm hắn một cái liền nhìn sang chỗ khác, rõ ràng có ý nói chuyện này không liên quan gì đến nàng.
- Hả?
Trần Tiểu Phân ngẩng đầu lên, nhìn thấy cậu học trò cưng của mình liền nhiệt tình bắt chuyện:
Bởi vì phòng làm việc là phòng riêng, cho nên có đặt một bộ ghế salon tương tự loại dùng tiếp khách ở nhà, Hướng Nhật cũng không khách khí đi tới chiếc ghế sa lông bên cạnh rồi ngồi xuống. Lúc ngồi xuống hắn có chút ngạc nhiên nhìn thoáng qua cô nàng cao như cây gậy trúc, bây giờ đang là giờ học, nàng sao còn ở đây, thế nhưng đáp trả lại hắn là hai ánh mắt hung dữ của cô nàng.
Hướng Nhật nhẹ nhàng đẩy cửa ra, vừa lúc nhìn thấy một người phụ nữ hao hao giống Hướng mẫu đang cúi đầu vào bàn làm việc viết gì đó, không những thế ở bên cạnh bà còn có cô nàng cao như cây gậy trúc mới vừa rồi bị mình đụng phải tức giận bỏ đi – Nhâm Quân, Nhâm đại tiểu thư.
Không đợi Hướng Nhật nói xong, Trần Tiểu Phân đã vội vàng mở miệng hỏi thăm, đây chính là thằng con rể mà bà đã nhắm trúng, tuyệt đối không thể gặp chuyện gì không may được.
- Em ra nước ngoài để làm gì?
- Nhưng mà…
Hướng Nhật vô tình mắt liếc về phía cô nàng cao như cây gậy trúc, nhưng lần này ánh mắt không chỉ ngạc nhiên, mà còn mang vẻ khó tin giống như nhìn thấy “heo mẹ trèo cây”. Cô nàng này từ lúc nào biết nói giúp mình vài câu vậy? Bây giờ Hướng Nhật đã nhớ ra hình như lúc đầu mình có nhận lời cô chủ nhiệm cuối tuần sẽ đến nhà cô “chơi” nhưng vì chuyện ra nước ngoài nên phải hoãn lại. Tuy nhiên hắn rõ ràng đã nói với cô nàng cao như cây gậy trúc lý do là mình ra nước ngoài, sao từ trong miệng nàng lại biến thành mình không được khỏe? Nhưng lập tức Hướng Nhật đoán được nguyên nhân, hắn nhớ lại vẻ mặt đ·ánh c·hết cũng không tin của cô nàng cao như cây gậy trúc hồi sáng, chuyện ra nước ngoài “hoang đường” như vậy đúng là khó làm nàng chấp nhận, chắc nàng tưởng mình đang kiếm cớ, sau lại vì sợ mẹ nàng không tin nên cố ý giúp mình “bịa” ra một lý do. Trong lòng Hướng Nhật có một chút cảm động, nhưng thật đáng tiếc hắn đành phụ ý tốt của nàng, dù sao hắn cũng không muốn lừa gạt cô chủ nhiệm lớp đã ra sức bảo vệ hắn trong “sự kiện đuổi học” lần trước, cho nên hắn không để ý đến ánh mắt uy h·iếp của cô nàng cao như cây gậy trúc bên cạnh mà nói thật: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
- Cô Trần, cô tìm em ạ?
Trong đầu của Hướng Nhật lập tức hiện lên hình ảnh của một phụ nữ trung niên hiền lành, hắn vội vàng nói tạm biệt Sở Sở một câu, sau đó đi về phía phòng làm việc của chủ nhiệm lớp. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vừa nói Hướng Nhật vừa hô may mắn, nếu như không phải hắn đến kịp thời, không chừng thằng “s·ú·c· ·v·ậ·t” kia đã mở két sắt đem cuốn sổ giấu đi chỗ khác, may mà cuối cùng cũng không đến muộn.
- Là như thế này, thưa cô.
- Tiểu Hướng, em đừng lo, dù sao hai ngày này Quân Quân cũng không có tiết học gì quan trọng, đến lúc ấy cô bảo nó đến chơi với em, tránh cho em ở nhà một mình buồn chán.
Hướng Nhật vội vàng nói bổ sung, nhân tiện quơ quơ bàn tay phải của mình vốn đã được băng bó lại một lần nữa ở Pháp. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
- Cảm ơn cô.
- Ngồi, ngồi đi, đừng đứng mãi thế, em cứ như đang bắt chước cô đứng giảng bài không bằng.
- Ừm!
- Được chứ, Tiểu Thanh sẽ ở cùng với chúng ta.
Thấy trên mặt học trò có vẻ chần chừ, lại thấy hắn liên tiếp nhìn về phía con gái mình, Trần Tiểu Phân lại tưởng hai người đang trong giai đoạn yêu nhau say đắm, không muốn rời xa nhau, vì vậy bà có chút mập mờ nói:
- Dạ, con biết rồi.
- Vậy thì tốt!
Chương 200 : Hiểu lầm càng ngày càng sâu
Sở Sở nặng nề gật đầu, nhưng tại góc độ mà hắn không nhìn thấy, có thể thấy được sâu trong mắt nàng lộ ra vẻ phức tạp.
olo
- Ừ.
Hướng Nhật ở bên cạnh thấy vậy không khỏi cười khổ, xem ra hiểu lầm càng ngày càng sâu! Hắn có ý muốn giải thích một chút, nhưng lại bắt gặp ánh mắt hiền từ của Nhâm mẫu đang nhìn mình, những lời định nói vừa chạy tới cổ họng liền bị nuốt trở về.
Lúc này Sở Sở mới thả lỏng người, thở ra một hơi thật dài, về phần hắn rốt cuộc đi làm chuyện gì nàng cũng không muốn quan tâm, chỉ cần đối phương bình an trở về là được.
- A, Tiểu Hướng, em tới rồi à?
- Anh về rồi à?
- Vậy thì tốt.
- Chị Thanh vào học rồi.
Đợi cho cậu học trò ngồi xuống đâu đó, Trần Tiểu Phân mới ân cần hỏi thăm, còn về phần con gái và đối phương đang “đánh mắt đưa tình” thì bà thật sự không chú ý đến.
- Mới một lúc thôi.
- Ra nước ngoài?
- Không, không đâu.
- Tiểu Thanh đâu, sao không thấy cô ấy?
- Cô Trần, cô có ở đây không? Có chuyện em muốn làm phiền cô một chút.
- Ngốc ạ...
Hướng Nhật hắng giọng, hắn liếc mắt sang bên cạnh một chút liền thấy cô nàng cao như cây gậy trúc đã nắm chặt hai bàn tay nhỏ bé đến trắng bệch, cô nàng đã có lòng giúp mình một phen, đương nhiên mình cũng không thể làm mất mặt nàng, vì vậy hắn lái câu chuyện dựa theo lý do mà cô nàng bịa ra giúp mình:
Sở Sở lảng tránh ánh mắt của hắn, đồng thời nhân tiện rúc thật sâu vào lòng hắn.
Trần Tiểu Phân kinh ngạc hỏi, tiếp theo lại hồ nghi nhìn thoáng qua con gái ở bên cạnh, thấy con gái cũng chẳng có phản ứng gì khác lạ, lúc này bà mới yên tâm nói:
- Chuyện vừa rồi anh làm xong chưa?
Hướng Nhật gật đầu ôm thân thể mềm mại của nàng vào lòng, ánh mắt đầy cảm động:
- Không nhưng nhị gì nữa! Chẳng lẽ mẹ nói con cũng không nghe sao?
Thấy hắn không nói gì, Sở Sở đột nhiên mở miệng hỏi, trong mắt không che giấu được nỗi lo lắng, vẻ mặt sốt ruột của lưu manh khi rời đi lúc nãy khiến cho nàng có chút không yên tâm.
Hướng Nhật nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của nàng và không nói thêm gì nữa. Đương nhiên hắn biết đối phương nói thế cho hắn yên lòng, có lẽ từ lúc hắn đi đến giờ nàng chưa từng rời khỏi cổng trường.
Hướng Nhật còn chưa nói gì, Nhâm đại tiểu thư ở bên kia đã bất mãn la lên, nàng vừa làm nũng vừa nhìn mẹ mình. Nhưng trong mắt của Nhâm mẫu, việc này lại khiến bà tưởng rằng cô nàng không biết xấu hổ mà làm trò trước mặt bạn trai, nên sẵng giọng nói:
Trần Tiểu Phân thở phào nhẹ nhóm rồi nói tiếp:
- Cô Trần, em không phải không khỏe, mà là ra nước ngoài.
- Tiểu Hướng, không phải cô muốn nói em, nhưng tay của em chưa khỏi thì đừng có đi lung tung, hơn nữa trong trường nhiều người qua lại như vậy. Thế này đi, cô sẽ cho em nghỉ một tuần, em cứ ở nhà dưỡng thương cho thật tốt, chờ khi nào thương tích của em đỡ hơn một chút hãy đi học.
Lúc hai người đi vào lớp, nửa tiết học đã trôi qua, thế nhưng vị giáo sư già đứng trên bục giảng cũng không có vẻ gì là mất hứng, trái lại rất lạ lùng gọi Hướng Nhật lại, sau đó vẻ mặt ôn hòa báo cho hắn biết chủ nhiệm lớp cho mời hắn.
Hướng Nhật hơi chột dạ, hắn dự cảm điều gì đó, hình như Sở Sở cũng không phải không biết gì về chuyện của hắn và đồ đệ. Nhưng đây mới là suy đoán, trước mắt hắn chỉ có thể nói nước đôi:
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.