Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 60 : Mua Dược.
...
...
Dự định của Trần Trường Xuân là chạy về Xuân Điền Thôn để cho cả nhà an ổn tu luyện, nhưng nhớ đến ở Xuân Điền Thôn chỉ còn lại một mảnh hoang tàn, với lại nơi đó cũng không có dược các bán ra thảo dược.
Giang Lâm Thành chỉ là một thành nhỏ, ngoại trừ mấy đại gia tộc trong thành ra thì rất ít người đến mua dược liệu, ngoại trừ đầu tháng bán ra số lớn dược liệu cho mấy gia tộc trong thành ra những ngày còn lại đều loe que vài vị khách.
Cho nên, Trần Trường Xuân cẩn thận như vậy cũng là điều bình thường không thể bình thường hơn.
Trần Trường Xuân thấy vậy gật gật đầu tiến đến kiểm tra dược liệu.
Giờ ta ngay lập tức cho người nhập hàng, không biết ý ngươi thế nào ?"
Nhìn thấy bốn người bưng lên bốn chén dược thuỷ uống, Trần Trường Xuân gật đầu hài lòng, sau đó đi cất cái nồi to treo lên đằng sau thùng xe, lại nhảy lên xe ngựa tiếp tục cho ngựa chạy đi.
Thời gian bất giác trôi qua, đánh ngựa nửa tháng trời, Trần Trường Xuân nhìn trước mắt một toà thành trì, nghĩ nghĩ suy suy chốc lát liền cho xe ngựa chạy vào trong. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dứt lời, Trần Trường Xuân lấy ra một tấm ngân phiếu trăm lượng ném cho gã xa phu.
Lúc ở khách điếm Trần Trường Xuân đã giúp nương tử cùng nhi tử thoa Sinh Cơ Tán, bây giờ lại uống thêm Bổ Huyết Thang, trong uống ngoài thoa đoán chừng chẳng bao lâu thương thế trong người mẫu tử Tô Minh Nguyệt cũng liền bình phục.
Nhìn người Bách Thảo Các khiêng vác dược liệu lên xe xong, Trần Trường Xuân nói với tên xa phu một tiếng liền nhảy lên xe ngựa của mình đánh ngựa đi đầu.
Cho nên hắn mới ghé vào toà thành trì này mua, nhưng đã không đủ thì thôi, có nhiêu mua nhiêu, cùng lắm trên đường về chịu khó ghé vào vài toà thành trì mua thêm là được.
" Đủ rồi, hết bao nhiêu ?"
" Được. "
Với tính tình vững hơn lão cẩu của Trần Trường Xuân tự nhiên phải cho người khác đi trước mình đi sau rồi. Có thế nào đi chăng nữa cẩn thận không bao giờ là đủ, nhất là hành tẩu bên ngoài thì càng phải cẩn thận, không thấy Trần Anh sao ?
Dù sao Trần Trường Xuân cũng không có hoả nhãn kim tinh hay có thể xem thấu vạn vật, ai biết được trong chiếc rương có những gì, lỡ như trong đó là cơ quan ám khí thì sao ?
Nghe cái giá này Trần Trường Xuân cũng không có chút bất ngờ nào, dù sao thứ hắn cần đều là dược liệu quý, có giá như vậy cũng bình thường. Gật đầu một cái Trần Trường Xuân lấy ra mười vạn ngân phiếu giao cho Dương Lâm, đồng thời nhờ bọn hắn giúp mình tìm một xa phu cùng một cỗ xe ngựa chở dược liệu.
Dương Lâm thấy hắn hài lòng hỏi giá tiền thì mĩm cười toe toét đáp lời.
Bổn toạ chỗ nào giống đại hiệp, ngươi không thấy ta tiên khí bồng bềnh sao ?
Tầm nửa canh giờ sau, một thiếu niên mặc lục bào tiến đến nhìn Dương Lâm nói :
Dứt lời hắn liền đi trước, Trần Trường Xuân theo sau.
Chỉ đại môn liền dùng năm cái, mà với tính cách như vậy còn c·hết nói chi không cẩn thận.
" Dựa theo dược liệu trên tờ giấy này lấy cho ta mỗi loại một ngàn gốc."
Chương 60 : Mua Dược.
Vào thành, Trần Trường Xuân hỏi thăm đường xong thì đánh xe ngựa đến Bách Thảo Các.
Kiểm kiểm kê kê một hồi, Trần Trường Xuân đóng lại nắp rương, nhìn Dương Lâm gật đầu hài lòng nói :
Trần Trường Xuân nhìn tên thanh niên lục bào trước mặt, trong đầu thầm nghĩ đồng thời nhìn mình từ trên xuống dưới một lần.
Mà đã là đại sinh ý hắn liền có đại bạch ngân vào túi, do đó dứt lời hắn liền rời đí cho người đi lấy dược liệu, còn mình thì ở lại tiếp đãi Trần Trường Xuân.
Thiếu niên sai vặt hiểu ý đi lại từng chiếc rương mở ra nắp rương.
[ Được ]
Mà không có thảo dược làm sao hắn luyện đan luyện dược, giúp Tô Minh Nguyệt, Trần Vân Phong, Trần Vân Vũ tăng tốc tu luyện.
" Mười vạn bạch ngân."
Dương Lâm vốn đang ngán ngẫm che miệng ngáp dài, bỗng nhiên nhìn thấy nơi đại môn một thanh niên anh tuấn, mặc trên người bạch bào đang thong dong tiến vào, hai mắt hắn loé lên ánh sáng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
" Ngươi lấy một con ngựa cưỡi về nhà đi, xe ngựa cứ để đây là được. "
Một trước một sau, hai cỗ xe ngựa ra khỏi Giang Lâm Thành, chạy thêm tầm một canh giờ, cách Giang Lâm Thành mấy chục dặm, Trần Trường Xuân cho dừng xe ngựa lại, nhảy xuống xe nhìn gã xa phu nói :
...
" Chấp sự dược liệu đã gôm góp đủ." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
" Được, vậy thì về Xuân Điền Thôn."
Gã xa phu thấy vậy cũng ngay tức theo sau.
" Đại hiệp mời theo ta."
Tiếp nhận tờ giấy đọc một lèo, Dương Lâm hai mắt vốn sáng lại càng sáng hơn, nhưng nghĩ đến điều gì ánh mắt lại ảm đạm bớt phần nào nói :
Nghe vậy, Dương Lâm gật đầu nhìn về phía Trần Trường Xuân nói :
" Vị đại hiệp này không biết cần gì ?"
Dương Lâm nhận tiền đương nhiên làm việc, một lát sau liền có một cỗ xe ngựa cùng một gã xa phu dừng trước đại môn Bách Thảo Các.
Dương Lâm mặc dù có chút tiếc nuối lỡ mất một đại sinh ý, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, dù sao một ngàn không có năm trăm thì vẫn có, nửa đại sinh ý cũng coi như là đại sinh ý.
Khoảng cách gần như vậy không phải hắn c·hết chắc sao ?
" Hệ Thống thu tất cả thảo dược vào không gian trữ vật."
Âm thanh hệ thống biến mất. Chớp mắt một cái từng chiếc rương dược liệu liền biến mất. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đi vào một gian phòng, nhìn từng rương dược liệu Trần Trường Xuân cũng không lập tiến đến mở ra mà nhìn Dương Lâm.
Dứt lời, Trần Trường Xuân đầy bá khí móc ra tờ giấy trong ngực đưa cho Dương Lâm.
Tiếp nhận tiền, tên này cũng không nói gì, dù sao hắn chỉ làm thuê, kim chủ đã có lệnh hắn làm theo là được, lăn tăn làm gì ?
Nghe Tô Minh Nguyệt nói vậy, Trần Trường Xuân suy nghĩ một chút liền gật đầu nói :
Mặc dù rất không hài lòng với xưng hô của kẻ trước mặt nhưng Trần Trường Xuân cũng không biểu hiện ra ngoài chỉ nghĩ mà thôi. Dùng giọng điệu nhàn nhạt nói :
...
Hắn làm vậy chủ yếu là không muốn cho cơ hội người khác âm mình.
Mang ý nghĩ như vậy, Trần Trường Xuân nhìn Dương Lâm nói :
Thế là hắn phóng người xuống, dắt ra một con ngựa tốt sau đó hướng về Giang Lâm Thành mà chạy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trần Trường Xuân đưa mắt nhìn hắn rời đi cho đến khi khuất bóng, sau đó leo lên thùng xe nói thầm trong lòng :
Người sau tựa như hiểu ý gật đầu một cái ra hiệu cho thiếu niên sai vặt.
" Vị đại hiệp này dược liệu của ngươi cần đều có, nhưng mà số lượng lại không có nhiều như vậy, nếu không ngươi chờ nửa tháng lại quay lại lấy có được không ?
...
" Ta không có thời gian, nếu không đủ thì có nhiêu lấy nhiêu đi."
Mỗi ngày đều đập ruồi, hiện tại có khách nhân Dương Lâm tinh thần tỉnh táo, treo trên mặt một nụ cười thiên chuy bách luyện tiến đến đón tiếp nói :
Tầm một canh giờ sau, nhìn trước mắt nồi dược thuỷ, Trần Trường Xuân gật đầu hài lòng, sau đó chế bảy thành dược thuỷ vào một cái bình, ba phần còn lại thì đổ ra năm cái chén nhỏ cho Tô Minh Nguyệt, Trần Vân Đông, Trần Vân Vũ, Trần Vân Phong uống.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.