Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 44 : Tâm Hoài Quỷ Thai.
" Hắc Hắc, Ninh Vương ngươi thật biết nói đùa, trong sơn động này đều là vật vô chủ, kẻ gặp có phần, là chuyện hiển nhiên, sao lại trở thành muốn đối nghịch với cả Đại Huyền rồi ?"
Lại thêm hiện tại ở trong Hắc Vân Sơn Mạch, chỉ có bọn hắn cùng Ninh Vương, thực lực hai bên cũng chẳng kém cạnh gì nhiều, nếu như Vũ, Doãn liên hợp còn mạnh hơn Ninh Vương. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Khí thế Tiên Thiên Tông Sư không chút keo kiệt triển lộ ra.
Mà chuyện này cũng không khó đoán, dù sao ban đầu Ninh Vương đã nói là tỷ thí kẻ thắng lấy nhiều kẻ thua lấy ít, nhưng lúc này bỗng nhiên đổi giọng. Uy h·iếp Doãn Đại Hùng cùng Vũ Tống, tự nhiên là đồ vật này phải trân quý đến mức khiến cho hắn khó mà đưa cho kẻ khác, hoặc là nói chia sẽ cho hai phương còn lại.
Tính ra Doãn gia cũng rất cẩn thận rồi, tới lui nơi đây đều dùng địa đạo, hành động ẩn núp như vậy vẫn bị phát hiện, cái này chẳng còn là trùng hợp rồi, tám thành là trong Doãn gia có nội ứng của Ninh Vương cùng Vũ Tống, nếu không phải như vậy chuyện này làm sao giải thích thông được.
Dứt lời hắn phất tay một cái, hơn hai mươi người bỗng nhiên từ trong đám người lui ra, vây quanh người của Doãn Gia, Vũ Gia vào giữa sơn động.
Đây là chuyện bất khả kháng rồi, không liên thủ chỉ có c·hết!
Chương 44 : Tâm Hoài Quỷ Thai.
Doãn Đại Hùng gặp cảnh này, lông mày khẽ nhíu, nhưng bỗng nhiên hắn khẽ cười.
Nói đến sơn động này quả thật là do Doãn Gia phát hiện tìm ra trước, chỉ là xui xẻo một cái là không hiểu làm sao tin tức lại rò rỉ ra ngoài.
Người ở dưới thạch đài nhìn lên thì vô cùng nghi hoặc, rốt cuộc gia chủ, phụ thân, của mình rốt cuộc đang làm gì, tại sao lại đứng yên mà nhìn nhau như vậy.
Mà là ở dưới thạch đài, tam tên hậu bối kiệt xuất của tam phương cũng đang tìm cách giống như trưởng bối của mình.
...
...
Trước mắt là hắn phải làm sao để mà cầm đồ vật trong sơn động này rời đi, hoặc là làm sao để âm c·hết Ninh Vương cùng Vũ Tống, mới là chuyện trọng yếu nhất, trong nhà có tặc hay không bây giờ đã không còn quan trọng.
Bất tri bất giác, Doãn, Vũ hai nhà đã liên thủ lại cùng nhau đối kháng Ninh Vương.
Nhìn thần sắc khuôn mặt ánh mắt của Ninh Vương, Doãn Đại Hùng, Vũ Tống. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ở một bên, Doãn Đại Hùng cũng nở nụ cười tán thành :
... (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sau đó cũng phất tay ra hiệu, người của Doãn Gia bỗng nhiên có thêm năm vị Tiên Thiên Tông Sư, triển lộ ra khí thế đáp trả lại người của Ninh Vương.
Bầu không khí nhất thời trở nên vô cùng quái dị, rõ ràng là đã giương cung bạt kiếm, nhưng lại chưa có một ai động thủ.
Chỉ có tham lam cùng tham lam, Không chút nhân tính.
Ninh Vương gặp Doãn Đại Hùng, Vũ Tống không lùi bước, thì ánh mắt hiện lên hung quang nói.
Hai bên nhân mã, cầm đao cầm kiếm trên tay, có điều chỉ có thủ thế mà thôi, cũng chưa thật sự rút ra đao, kiếm.
Có điều, con quỷ tham lam hiện tại đã chiếm đầy nội tâm của Doãn Đại Hùng và Vũ Tống, cho dù lúc này có hoàng đế kêu bọn hắn lui, cũng chưa chắc bọn hắn sẽ lui, nói gì đến Ninh Vương.
" Đúng vậy nha Ninh Vương, kẻ gặp có phần, lại thêm sơn động này vốn là Doãn gia chúng ta phát hiện, mắc cái gì lại dính đến Đại Huyền rồi ?."
...
Vũ Tống nhếch môi mĩm cười đáp lời.
Sau một hồi trầm mặc, Ninh Vương bỗng nhiên mở miệng lên tiếng cắt đứt bầu không khí yên tĩnh này :
Mặc dù có rất nhiều ý niệm, nhưng tất cả đều có một điểm chung chính là làm sao âm c·hết hai kẻ đang ở trước mắt mình.
...
Trần Trường Xuân bỗng nhiên nhớ đến đêm khói lửa, tiếng g·iết tiếng kêu la khắp nơi, khi Hắc Lang Trại g·iết vào thôn, ánh mắt thần sắc của đám sơn tặc giống như đúc với ba người này.
Mặc dù bị công pháp tu tiên dấy lên lòng tham, nhưng hai phương còn lại Tiên Thiên Tông Sư cộng lại không ít, Ninh Vương cũng không muốn ra tay động thủ trước, chỉ có thể lấy cờ Đại Huyền ra uy h·iếp, khiến đối phương rút lui nhượng bộ.
Dù sao kẻ có thể tu luyện đến Tông Sư Cảnh ai không phải là người thông minh, lại thêm cả ba bọn hắn từ nhỏ nhận được chỉ dạy từ trưởng bối, tiền bối.
Ừ... ánh mắt, thần sắc này rất quen nha.
Khí thế của bọn hắn cũng hiện ra đáp trả người Ninh Vương.
Vũ Tống lúc này cũng vậy, phất tay một cái vốn dĩ ban đầu Vũ gia có chín vị Tiên Thiên Tông Sư, bây giờ lại nhiều thêm ba vị.
Hỏi một câu, Ninh Vương khựng lại một cái, sau đó cũng không chờ hai kẻ trước mặt mình trả lời, tiếp tục nói :
Nội tâm Ninh Vương lúc này tựa như có đoàn hoả diễm đang đốt cháy, d·ụ·c vọng chiếm đoạt tất cả những thứ hiện hữu trên thạch đài tràn ngập trong lòng khó mà dập tắt.
Híp mắt nhìn ba người trên thạch đài, Trần Trường Xuân khẽ nhếch miệng mĩm cười.
Cả ba đồng thời cảnh giác nhìn nhau, ai cũng không lên tiếng, nhất thời trên thạch đài vô cùng yên tĩnh.
Mà đã là đồ vật trân quý như vậy thì không chỉ riêng gì Ninh Vương. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trần Trường Xuân đứng từ dưới nhìn lên thạch đài, gặp bọn hắn mắt đối mắt, mặt đối mặt nhìn nhau không lên tiếng, hắn khẽ nhíu mày một cái trầm tư thầm nghĩ.
Lúc này, Doãn Đại Hùng chính là kẻ khó chịu nhất, vốn dĩ tất cả đồ trong sơn động này là của mình, bỗng nhiên lại nhảy ra Ninh Vương, Vũ gia hai con lang sói đòi ăn thịt.
Mặc kệ là Doãn Đại Hùng hay là Ninh Vương, Vũ Tống đều là như vậy.
" Các ngươi đã xem xong thư tịch trên tay rồi đúng chứ ? ." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Doãn Đại Hùng, Vũ Tống tâm tình cũng chẳng khác gì Ninh Vương, trong đầu có vô số ý nghĩ kế bẩn lướt qua trong đầu.
...
Xem ra thứ bọn hắn cầm trên tay rất đáng giá, nếu không những kẻ thượng vị giả như bọn hắn, làm sao lại không áp chế được nội tâm, ý nghĩ hiện rõ trên khuôn mặt như vậy.
Rốt cuộc quyển thư tịch đó là gì ?
Toàn trường lâm vào yên tĩnh, tựa như bình yên trước giông tố bão giông.
...
Khi nghe được cuộc đối thoại của Ninh Vương cùng Doãn Đại Hùng, Vũ Tống. Cả ba người bọn hắn đã lập tức gõ bàn tính trong lòng rồi.
Doãn Đại Hùng mặc dù cũng đoán được trong nhà có tặc, nhưng lúc này mới phát hiện thì đã quá muộn màng, chuyện này chỉ đành để sang một bên, sau này lại tính.
Tất cả đều đứng yên tựa như khúc gỗ.
...
Lúc này, Không chỉ là Doãn Đại Hùng, Vũ Tống, Ninh Vương đang âm thầm tìm cách chơi c·hết đối phương.
Cái này cũng khó trách bọn hắn, mặc dù cả hai không ưa gì nhau, nhưng nếu không liên thủ lại thì làm sao có thể đối kháng với Ninh Vương ?
Đủ loại kinh nghiệm đối nhân xử thế, nhìn mặt bắt hình,... vân vân mây mây. thì sao có thể là kẻ ngu ngốc cho được.
Nhìn qua vô cùng bỉ ổi, giảo hoạt.
" Hừ, Các ngươi nghĩ ôm vật này vào người còn có thể giữ được mạng hay sao ? Mà đã các ngươi không lùi bước, vậy hôm nay đều để mạng lại đây đi !"
" Thứ này cũng không phải các ngươi có thể nắm giữ, bổn vương khuyên các ngươi tốt nhất nên yên lặng rút lui đi, nếu không làm theo, các ngươi chính là đang đối nghịch với Đại Huyền Quốc."
Ninh Vương tới chiếm đoạt, bây giờ lại có thêm Vũ gia xen chân vào kiếm chén canh.
Đã như vậy, bọn hắn làm sao lại đơn giản lùi bước, hai tay dâng lên công pháp tu tiên ?
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.