Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 13 : Lý Gia Chen Chân.
Trước mặt Tô Minh Nguyệt cùng Trần Trướng Xuân tựa như đang đứng là một kẻ trí tuệ có vấn đề, cả hai cười nói chẳng một chút nào để bụng.
Nhất là khi Trần Trường Xuân chỉ thẳng mặt chửi hắn ngu, với lại một câu khuyết tật của Tô Minh Nguyệt đã khiến hắn phẫn nộ đến cực hạn.
Trần Trường Xuân ngồi cắn hạt dưa, nhìn lão giả tử y, ánh mắt loé lên tinh quang.
Ừ ? Hơi có chút thông minh nha, còn biết chụp bô ĩa lên đầu của ta.
" ..." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trần Trường Xuân lúc này nhìn Nguyễn Hồng Vân ánh mắt đều có chút thay đổi, không hổ là nhất gia chi chủ, mặc dù có chút trì độn, nhưng miễn cưỡng... vẫn còn sài được.
" Đúng vậy, cút đi."
...
Đúng vậy, lão già này nhìn qua không có tám mươi thì cũng có bảy mươi tuổi, làm gia gia của Nguyễn Hồng Vân vẫn là được.
Trần Trường Xuân nhìn hai người bọn hắn hỏi tới hỏi đi, không khỏi bĩu môi, mẹ nó cả hai đều vì đan phương mà đến còn ở đó giả c·h·ó giả gà.
Nguyễn Hồng Vân cũng không cho kẻ địch mặt mũi, khinh khỉnh nhìn lão giả nói.
Ồ, đến đây để giúp ta ?
Lão giả tử y, tuy là nghe được hắn uy h·iếp, nhưng cũng chẳng sợ chút nào, dù sao Lý Gia có Lý Tử Xuyên Hậu Thiên Cảnh bát trọng, đủ để đè đánh Nguyễn Hồng Vân.
Mà một đám c·h·ó săn theo sau người Lý gia nghe vậy liền ngay lập tức hùa theo.
Nhưng mà ngay lúc hắn chuẩn bị ra tay thì có một đám người từ ngoài bước vào đình viện.
Nguyễn Hồng Vân sắc mặt băng lãnh, ánh mắt đạm mạc nhìn lão giả nói.
Nguyễn Hồng Vân mặc dù tức giận, nhưng kiêng kị Lý Gia có Lý Tử Xuyên, thực lực cao hơn hắn một đầu. Cũng chỉ có thể mở miệng uy h·iếp.
" đem Nguyễn gia so sánh với heo c·h·ó ta e là s·ú·c phạm bọn nó."
"...."
Chương 13 : Lý Gia Chen Chân.
Nguyễn Hồng Vân nhìn thấy Trần Trường Xuân không nói lời nào, khẽ hừ lạnh một tiếng, chuẩn bị xuất đao chém đứt tứ chi của hắn, sau đó tiếp tục t·ra t·ấn ép ra đan phương.
" Con mẹ ngươi, cậy già lên mặt ? Ngươi nghĩ ta không dám động đến ngươi ?"
" Không bằng heo c·h·ó !"
Nguyễn Hồng Vân vừa dứt lời, Nguyễn Hoàng cùng với bốn tên võ giả Hậu Thiên lục trọng ngay lập tức hùa theo.
" Ha ha, Lý gia các ngươi còn biết giúp người ? "
Trần Trường Xuân thầm nghĩ híp mắt nhìn lão giả.
" Vậy Nguyễn Gia Chủ đến đây làm gì ?"
" Ha ha, Trần Trường Xuân ngươi rất biết chọc giận người khác, nhưng cái này đối với ta vô dụng, muốn ta cho ngươi một cái thống khoái ? Nằm mơ đi, trừ phi ngươi giao đan phương cho ta." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dẫn đầu là một lão giả râu tóc bạc trắng, mặt mũi hồng hào, mặc một bộ tử y, nhìn qua có chút tiên phong đạo cốt.
" Bọn hắn có bằng heo c·h·ó đâu." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nguyễn Hồng Vân cũng không chịu thua kém, ngay lập tức văng tục :
Nguyễn Hồng Vân nở nụ cười, giọng điệu khinh miệt nhìn lão giả nói.
" Trần gia bán đan phương giả cho ta, đến đây đương nhiên là đòi một cái công đạo, nhưng các ngươi lại là có chuyện gì ?"
Lão giả nhìn nụ cười của hắn có chút khó chịu, ngay lập tức dùng giọng điệu chế giễu đáp trả.
" Đương nhiên, Lý gia ta cũng không phải phường trộm c·ướp như một số người nào đó."
Mà Nguyễn Hồng Vân nhìn bộ dáng của hai phu thê bọn hắn, tự nhiên là phẫn nộ ngập trời.
Nhưng dù sao cũng là nhất gia chi chủ, Nguyễn Hồng Vân rất nhanh đã bình tĩnh trở lại, hoá giận thành cười nói :
Lảm vậy chi ? để ai xem ?
Thế là cả hai bên bắt đầu khẩu chiến, ngươi một câu ta một câu, chửi rủa.Trong đình viện nhất thời đều là âm thanh t·ục t·ĩu, ồn ào náo nhiệt như chợ trời.
Lão giả tử y không chút nào để ý đến sắc mặt băng lãnh của Nguyễn Hồng Vân, chế giễu đáp lời.
Cừu nhân tương kiến, đao kiếm giao phong.
" Đúng vậy ! Nguyễn Gia bỉ ổi vô sỉ, trộm đan phương Trần Gia lại nói mua, quả thật là cưỡng từ đoạt lý. "
" Vô học mất dạy, ta đáng tuổi làm gia gia ngươi, ỷ già lên mặt thì thế nào ? Ngưới cắn ta ?."
Lý, Nguyễn hai nhà từ trước đến nay như nước với lửa, nhưng vì Lý Gia có Lý Tử Xuyên, khiến Nguyễn Hồng Vân kiêng kị không dám chính diện khai chiến, nhưng ám đấu lại là nhiều vô số kể.
Tới rồi, hoả dược đã lấp khai hoả đi !
Nguyễn Hồng Vân nhìn lão giả tử y khẽ nhíu mày, trầm giọng nói :
" Đúng vậy đám cẩu tặc Lý Gia cút về đi, chuyện của Nguyễn Gia chúng ta không đến lượt các ngươi xen vào."
Không chỉ vậy ở phía sau năm người này, còn có mười mấy người, ăn mặc khác biệt với nhau, một bên xích y, một bên lam y chia ra hai trận doanh đi theo đám người lão giả.
Chỉ là tên não tàn này lại nghĩ hắn cầu c·hết thống khoái, hắn còn có thể nói được gì ?
Lão giả mặc tử y nghe hắn hỏi thì khẽ cười đáp lời. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sau lưng lão giả đi theo năm sáu người, cũng mặc một thân tử y, khí khái hào hùng.
" Hừ, ta cũng không nói nhảm với ngươi, chuyện của ta với Trần Trường Xuân các ngươi cũng đừng nghĩ xen vào, mau cút trở về đi đừng ép ta động thủ nếu không..."
" Cút đi, kêu Lý Tử Xuyên đến đây nói chuyện với ta, còn ngươi chưa đủ tư cách !"
" Ha ha, vậy sao ? Nhưng mà chuyện ta nghe được lại khác hoàn toàn, không phải là Nguyễn Đại Gia Chủ cho người trộm đan phương của Trần Gia hay sao ? ta hôm nay đến đây chỉ vì thấy chuyện bất bình nên đến tương trợ mà thôi." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
" sao vậy ?"
" Lý Gia các ngươi tới đây để làm gì ? "
Hắn cùng với Tô Minh Nguyệt phối hợp trêu chọc chủ yếu là để cho hắn mất lý trí, sau đó động thủ g·iết hắn bớt chút khí lực mà thôi.
" Có tư cách hay không cũng không phải Nguyễn Hồng Vân ngươi nói là được."
Con mẹ nó, tên này trí não chắc chắn không tàn cũng tật, ta chọc giận ngươi là để ngươi tức giận ngay lập tức chém c·hết ta ?
" Đúng vậy ! quá vô sỉ."
Trần Trường Xuân nội tâm hò hét chửi rủa, mặt ngoài vẫn bình thản tựa hồ không nghe hắn nói, tay cầm tách trà chậm rãi uống.
Đừng nhìn Nguyễn Hồng Vân bộ dáng trung niên nhân mà nghĩ tuổi của hắn lớn, thực chất tuổi tác của hắn chỉ ngang tầm Trần Trường Xuân thôi. Năm nay vừa tròn 29 tuổi, chỉ là do già sớm nên nhìn hắn giống như trung niên nhân ba chín bốn mươi tuổi mà thôi.
Trần Trường Xuân nhìn hai bên đấu khẩu bốc lửa, nội tâm hưng phấn hô to.
Tới rồi, tống tài đồng tử tới!
Loại tiếu lý tàng đao này mới là đáng sợ nhất, trên mặt treo nụ cười, một bộ người tốt, nhưng một khi loại người này hiện ra nanh sói thì tất sát mục tiêu, không cho đối phương bất kỳ cơ hội nào để xoay người không giống như Nguyễn Gia, muốn gì đều hiện rõ trên mặt, để cho người khác dễ dàng đoán được ý nghĩ.
" Hừ, kẻ nên cút chính là các ngươi, hôm nay Lý gia ta chắc chắn xen vào chuyện này rồi..."
Lão Giả tử y, cũng không chịu yếu thế, khiêu khích nói.
Có gia chủ như vậy, thì sợ cái gì ?
Lão Giả tử y nghe vậy hỏa khí tràn ngập nội tâm, Nguyễn Hồng Vân dứt lời hắn liền đáp trả.
Trần Trường Xuân thấy cảnh này khoé miệng khẽ nhếch thầm nghĩ.
Hừ để ta xem Lý gia các ngươi giúp ta như thế nào.
Nhưng chỉ có khẩu chiến, đao kiếm cũng chưa từng rút ra, thậm chí chạm cũng chưa từng chạm.
Ta là cầu mong được cái sảng khoái mà c·hết sao ?
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.