Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 1 : Lưu Vong.
" Ừ, vào thành đến thành tây có một khu đất trống đến đó dựng nhà ở đi."
[ Chúc mừng kí chủ, thành công dựng một túp lều, hoàn thành nhiệm vụ ẩn tàng kích hoạt. ]
Trần Trường Xuân mừng rỡ cầm lấy cuốn hộ tịch.
Trần Vân Đông nhỏ tuổi thì đi theo Tô Minh Nguyệt.
" Nhiệm vụ kích hoạt là xây túp lều ?"
Ninh Châu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đại Huyền Quốc.
Trần Trường Xuân ngồi trên tấm ván gỗ, ngẩn người ngắm trên bầu trời minh nguyệt, ánh mắt mờ mịt.
Trần Trường Xuân đi theo sau nàng, ánh mắt khẽ lướt qua túp lều ba đứa con đang ngủ, thấy tấm ván gỗ vẫn chưa dựng lên, hắn khẽ lắc đầu lầm bầm :
nhưng lúc này Trần Trường Xuân cũng không có tâm tình đi tham quan, hắn dắt theo vợ con hỏi thăm đường đến tây thành xong, sau đó Liền cắm đầu đi.
[ Một số công năng khác sẽ đi theo đẳng cấp gia tộc mở khoá, mời kí chủ cố gắng phấn đấu sớm ngày thăng thiên. ]
Trên đường đi, hắn mặc dù ăn vỏ cây lót bụng, nhưng đi vội lương khô mang theo cũng chẳng có bao nhiêu, vì để cho nhi tử no bụng nàng chỉ ăn một chút lương khô, còn lại đều len lén ăn cỏ dại vỏ cây giống như hắn.
" Hệ thống, ngươi có công năng gì ?"
Trần Trường Xuân bán tín bán nghi khẽ gật đầu nói :
Chương 1 : Lưu Vong.
Từ lúc đi du lịch, nhặt được một cục đá quái dị, sau đó hai mắt tối thui, không còn tri giác, một lần nữa tỉnh dậy đã là lúc một tuổi ở thế giới này.
Trần Trường Xuân mồ hôi nhuể nhãi, hai đứa con trai cũng chẳng khác là bao, cả người ướt nhẹp mồ hôi.
[ Quà khởi động : Nghề nghiệp Nhất giai Luyện Đan Sư, Mười Điểm Khí Vận, Một Tấm Đê Cấp Tu Vi Phù Triện. ]
Rốt cuộc tới.
Nhưng phúc hoạ khó lường, một tháng trước sơn tặc vào thôn c·ướp b·óc đốt g·iết, may mắn có mấy tên hộ vệ trung thành, kéo dài thời gian để hắn dắt theo vợ con trốn thoát tai kiếp.
" Quê Quán ?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhớ đến mấy lão tác giả văn học mạng nói xuyên qua sẽ kèm theo hệ thống, nhưng lúc mới xuyên qua ta gào to hệ thống không biết bao nhiêu lần, nhưng không có một chút hồi âm.
Trung niên nam tử khẽ gật đầu, đặt bút viết tên họ, sau đó lấy ngọc ấn đóng dấu, đưa cho Trần Trường Xuân nói :
" Đúng rồi, phần thưởng vừa rồi đâu ?"
Vào thành, đập vào mắt Trần Trường Xuân chính là từng toà lầu các xa hoa.
Cơm nước xong xuôi, Nhìn nương tử bận bịu dọn dẹp, hai gò má gầy gò, làn da vàng vọt, nghĩ đến chỉ một tháng trước, nàng Ngũ quan thanh tú khuôn mặt trái xoan, lại thêm môi anh đào mày lá liễu, má phấn trắng hồng, vốn là một vị tuyệt sắc giai nhân lại trở thành như vậy.
Bình phục tâm tình.
Trần Trường Xuân đến đây, liền ngửi thấy mùi hôi thúi của phân và nước tiểu, ở cống rảnh rác, thức ăn thừa móc meo nổi lềnh bềnh.
Đúng lúc này.
Trần Trường Xuân gật đầu, nói tạ một lần nữa, dắt theo vợ con vào thành.
Nói thì nói, cha lo cho con, thiên kinh địa nghĩa, hắn đi đên túp lều dựng lên tấm ván gỗ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
[ Đúng, nhưng cũng không đúng, bởi vì chỉ cần xây một ổ c·h·ó cũng có thể kích hoạt .]
Giờ nghĩ lại thật là có lỗi a.
Không biết qua bao lâu, Tô Minh Nguyệt khẽ nói :
" Không có gì, thôi đi ngủ."
[ Bổn hệ thống chính là Đỉnh Cấp Gia Tộc Hệ Thống, có thể giúp kí chủ xây dựng gia tộc, khi kí chủ hoàn thành nhiệm vụ, sẽ nhận được ban thưởng, trước mắt nhiệm vụ mua một toà trạch viện thành lập tộc địa, ban thưởng toàn tộc tư chất đề thăng nhất cấp, một tấm đê giai tu vi phù.]
Một lát sau, một đoạn ký ức " Trần Trường Xuân " luyện đan chế dược, đan phương, tựa như giang nhập hải hòa vào trí nhớ Trần Trường Xuân.
Hệ thống dứt lời, Trần Trường Xuân kém chút máu phun ba thước.
Tô Minh Nguyệt gật đầu, Mười mấy năm chung sống, nàng quá hiểu nam nhân của mình, có chuyện buồn phiền đều sẽ giữ trong lòng, hỏi chắc chắn sẽ tìm cớ qua loa, nên cũng không nói thêm gì, vào lều dọn dẹp chổ nghĩ ngơi.
" Hệ thống ngươi nghe ta nói sao ?"
Đại lộ đủ cho năm chiếc xe ngựa chạy song song với nhau, vô cùng rộng rãi, hai bên lối đi tiểu thương cất giọng rao hàng, tiếng khách nhân cò kè mặc cả, kẻ đến người đi vô cùng náo nhiệt.
[ Khoá lại thành công, kí chủ có thể dung hợp ngộ tính, tư chất, kinh nghiệm tu luyện, của toàn thành viên gia tộc. ]
" Giữ kỹ, nếu lúc kiểm tra không có sẽ bị đuổi ra khỏi thành."
Trần Trường Xuân cười toe toét, trong lòng hô to nhận lấy.
Đến khi tà dương buông xuống, nhìn những cây cột nhà, Trần Trường Xuân khẽ lắc đầu nói :
Trần Trường Xuân đang thờ người, nghe nàng hỏi khẽ lắc đầu.
[ Xét thấy kí chủ đã có gia tộc hình thức ban đầu, bắt đầu khoá lại kí chủ cùng toàn thành viên gia tộc]
Dọn dẹp xong, ba đứa con chui vào túp lều, rất nhanh liền ngủ say.
Trần Trường Xuân nghe được thanh âm này không khỏi ngơ ngác một hồi.
Một canh giờ sau, tại một góc hẻo lánh tây thành.
Một thanh âm không một chút cảm tình, tựa như máy móc trong đầu hắn vang lên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Còn Bản thân y theo chỉ dẫn của đám binh lính dẫn theo Trần Vân Phong, Trần Vân Vũ đi nhận vật tư dựng nhà.
" Là nương tử cùng với con của ta, Tô Minh Nguyệt, Trần Vân Phong, Trần Vân Vũ, Trần Vân Đông."
" Vân Phong, Vân Vũ, nghĩ đi, chút nữa dựng mấy túp liều ngủ đỡ, muốn dựng xong căn nhà, chắc phải cần một tuần, không cần gấp."
" Trần Trường Xuân "
[ Bắt đầu khoá lại kí chủ ]
" Nhận lấy"
" Hoàng Viên Trấn, Xuân Điền Thôn."
Lúc này Tô Minh Nguyệt, cũng làm cơm xong.
Xuyên qua 30 mươi năm, hệ thống rốt cuộc tới.
Trần Trường Xuân bĩu môi, hỏi tiếp.
Nhiệm vụ kích hoạt cũng quá c·h·ó đi, lại ẩn tàng, ai biết ngươi sướng chổ nào mà rờ ?
Tiếp đó nội tâm cuồng hỉ, nhịn không được suy nghĩ lung tung.
Mẹ nó, ngươi có thấy con trai địa chủ đi xây ổ c·h·ó ? Xây nhà, xây lều chưa ?
Không một ai nói chuyện, ăn như hổ đói.
" Ừ ? Thăng thiên ?"
[ Hệ Thống Bắt Đầu Khởi Động ]
Cả nhà năm người bắt đầu ăn cơm nghĩ ngơi nửa canh giờ, sau đó tiếp tục lu bù lên.
Trần Trường Xuân nghĩ tới đây nội tâm không khỏi đau xót, cũng đi đến phụ nàng dọn dẹp.
Phẫn nộ ta chửi mấy lão tác giả văn học mạng ba ngày ba đêm.
Lại nhớ đến, một tháng qua trên đường chạy nạn, dù bụng đói cồn cào, nhưng lương khô đều để dành cho mẹ con nàng, mình thì chỉ ăn cỏ dại, vỏ cây lót bụng. nàng cười càng thêm ngọt ngào, trong ánh mắt cũng tràn đầy nhu tình.
Nàng vốn là tiểu thư khuê các, hắn là công tử nhà địa chủ, lần đầu tương kiến cả hai đều có hảo cảm, không lâu sau thì thành thân.
Trần Trường Xuân thầm nói trong lòng.
[ Nghe !]
Đến giữa trưa, dựng được ba bốn cây cột nhà, Trần Trường Xuân dẫn theo hai đứa con đi rửa tay chuẩn bị ăn cơm.
Còn có một cái tên khác nữa, chính là khu ổ chuột, chuyên để dàn xếp lưu dân ở lại, hoàn cảnh vô cùng dơ bẩn.
Có người một thân một mình, có kẻ mang vợ mang con.
" Bốn người sau lưng ngươi ?"
Lấy ra một lượng bạc đưa cho Tô Minh Nguyệt để nàng đi chợ mua thức ăn.
Nhớ đến mười ba năm trước, trong vườn hoa đào.
Tô Minh Nguyệt nhìn cha con bọn hắn khẽ lắc đầu, mĩm cười.
Xếp thành một hàng dài đăng ký hộ tịch.
[ ý tứ chính là bay lên trời thành tiên, kí chủ không cần nghĩ lung tung. ]
Trời tờ mờ sáng, lúc này ở ngoài cổng thành tụ tập mấy trăm người, tất cả đều là lưu dân.
Trước mặt chất một đống tre, cây bạch đằng cùng với một đống rơm.
Tô Minh Nguyệt lúc này cũng đi mua đồ ăn trở về, bắt đầu bận bịu nấu cơm canh.
" Sao đến bây giờ ngươi mới hiện thân ?"
Đến khi trời tối hẳn, hai túp lều thô sơ được dựng hoàn tất.
Vũ Vân Thành.
Mẹ nó !
Đại Huyền Quốc, hạ hạt có ba mươi sáu châu, mỗi châu lại có mười hai thành, mà Vũ Vân Thành chính là một trong những toà thành thuộc Ninh Châu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trần Trường Xuân đi đào hố, phân phó cho Trần Vân Phong, Trần Vân Vũ, dựng cột lấp đất.
Thiếu nữ xuân tâm nhộn nhạo, tương kiến liền định chung thân, không bao lâu sau thì cùng hắn thành thân, sinh cho hắn ba đứa con.
Tô Minh Nguyệt tựa đầu vào vai hắn.
" Biết, đa tạ đại nhân."
Tây Thành.
" Tên ?"
...
[ Trong kho hệ thống, phải chăng nhận lấy phần thưởng ? ]
" Dạ, cha "
.....
Mười mấy năm chung sống hạnh phúc mỹ mãn, hắn cứ tưởng sẽ con cháu đề huề, cùng nàng đầu bạc răng long.
Trần Vân Phong, Trần Vân Vũ gật đầu nói.
Năm đó nàng mười sáu, quê nhà bị sơn phỉ c·ướp b·óc, một thân một mình lưu lạc thiên nhai, ở một vườn hoa đào, gặp một vị công tử, mày kiếm mắt sáng, môi hồng răng trắng, hào hoa phong nhã.
Nếu không bây giờ có lẽ đã là một bộ t·hi t·hể.
" Ba tên tiểu thử thúi này, vừa dặn trước khi ngủ dựng tấm ván gỗ để chắn gió, mới đó đã quên. "
Trần Trường Xuân cũng ở trong số đó.
Tô Minh Nguyệt cũng đã dọn cơm xong, cả nhà ngồi trên một tấm ván gỗ ăn cơm.
[ Khởi động hoàn tất ]
Hắn khẽ nhíu mày một cái, nhưng rất nhanh liền giãn ra lắc đầu.
Một trung niên nam tử, mặc nho phục, khuôn mặt nho nhã, nhìn hắn nhàn nhạt nói.
[ Khoá lại hoàn tất ]
" Phu quân, ngươi đang nghĩ gì đó ?"
[ Tại kí chủ không làm nhiệm vụ kích hoạt ? ]
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.