Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 335

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 335


Vốn dĩ Lý Hạo chỉ nghĩ là phần lớn ăn mặc như Trình Uyên, Vương Mỹ Lệ đều là những thanh niên thất nghiệp đang tìm công việc.

“Ai đã phái chúng tới?”

Lý Hạo tỉnh táo lại, liền l*n nhào trốn trở về nhà hàng.

Vương Mỹ Lệ đang dựa vào tường đưa điếu thuốc vào miệng, rồi lại thò tay vào túi, như thể định lấy ra bật lửa.

Nhưng hắn không bao giờ rằng địa vị của những người này là vượt quá sức tưởng tượng của hắn quá nhiều.

Vương Mỹ Lệ hái mắt nhíu chặt, tuy rằng cách Trình Uyên không xa, nhưng anh ta nhất định không nhanh hơn viên đ·ạ·n được.

“…” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Ngươi hiểu lầm rồi, không phải…”

Bây giờ nhìn lại, bà ấy tràn đầy tâm tư khi đã ngoài tứ tuần, lúc đó bà ấy không già như bây giờ.

“Dám g·i·ế·t chủ tịch của chúng ta, ta sẽ g·i·ế·t ngươi!”

“Này.” Bốn người mặc đồ đen đi tới phía sau Trình Uyên gọi một tiếng.

Ngay sau đó có một tiếng “vụt!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trình Uyên tò mò nhìn Vương Hinh Duyệt rồi hỏi, “Sao cô cũng ở đây?”

Trình Uyên hơi nhíu mày, thản nhiên nói: “Chúng tôi đều là ở nhà đang chờ việc.”

Lý Hạo một mặt ngẩn người “Hai vị đại ca nói cái gì vậy?”

“Vâng.”

“A!” Người mặc đồ đen hét lên trong cơn đau, s·ú·n·g lập tức rơi cũng xuống đất.


Một con dao găm được lấy ra từ trong người, chân giẫm lên tường, dùng sức ,bật nhảy, lộn nhào vào sau đám người mặc áo đen này, rồi vung ra vài nhát khiến mắt thường không thể thấy được, thế là giải quyết xong hai tên ở phía sau.

Cũng đúng lúc này, điện thoại đột nhiên vang lên..

“À à à, tôi không nói gì cả, tôi …tôi không nhìn thấy gì cả, tôi… tôi cũng không biết gì cả.”

“Lô, thẩm tra ra rồi sao?”

Trình Uyên nhờ Thời Dương dẫn Vương Mỹ Lệ đến căn cứ mới của họ, chính là Long Đàn Y Viện mới xây.

Thực ra có Vương Mỹ Lệ ở bên cạnh,anh cũng không sợ mấy tên áo đen này, nhưng vấn đề là những con gà này có s·ú·n·g trong tay, cho nên không sợ không được.

Đưa hai tay trao danh thiếp cho Trình Uyên.

Cùng lúc đó, một người mặc đồ đen khác đã cảnh giác,liền nhanh chóng lùi lại và rút s·ú·n·g lục ra nhắm vào Trình Uyên.

Nhưng chưa đi được vài bước, liền có người đuổi theo.

Nhấc điện thoại lên, thấy là Bạch Long, Trình Uyên hít sâu mấy hơi, nhất thời làm giảm bớt đau đớn, rồi kết nối điện thoại.

Lý Hạo, quản lý tiền sảnh, ngay lập tức choáng váng khi nhìn thấy máu và một vài người ngã xuống đất rồi thấy một khẩu s·ú·n·g được đưa ra.

Mọi việc xong xuôi, quản lý tiền sảnh Lý Hạo hai chân run lên như cái máy tập mà người già hay tập giảm mỡ bụng.

Nghe vậy, quản lý đại sảnh Lý Hạo vỗ đùi một cái bép,rồi nói. “Thật tốt quá, nếu như hai vị đây bằng lòng đến làm việc ở nhà hàng của chúng tôi, tôi cam đoan hai vị có thể nhận được một mức lương rất cao.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Hai vị đại ca ….. dừng bước.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trình Uyên lại định từ chối, đột nhiên …

“Mẹ ơi!”

Mà Trình Uyên cũng đột nhiên quay người lại, một cùi chỏ liền đánh vào thái dương của người đàn ông phía sau, người đàn ông ngã xuống đất.

Có lẽ, anh mong rằng mẹ mình sẽ mãi mãi ở cái tuổi đó.

Đầu dây bên kia im lặng, sau đó là phun ra hai chữ lạnh lùng”Trần Đông!”

“im miệng, đừng nói chuyện, nếu không sẽ bị g·i·ế·t .”

“Vâng, vâng.” Lý Hạo đáp với giọng run rẩy “lái xe vào đây, đem mấy con gà này xử lý một chút.” Trình Uyên đối với Bạch Long ra lệnh.

Vương Mỹ Lệ giả bộ điềm nhiên như không có chuyện gì dựa vào ở vách tường rồi nói: “Vậy thì đừng trốn.”

Lý Hạo bị hù cho sửng sốt một chút “Hả? Cái gì?”

Lý Hạo liền giật mình, sau đó mới chợt hiểu ra “Việc này, vẫn là liên quan đến lương, được rồi tôi sẽ đích thân thảo luận với ông chủ .”

Nghe vậy, Trình Uyên hai mắt sáng lên, liền hỏi “Hoàng Đại Cường chưa c·h·ế·t đúng không?”

“Cẩn thận!” Vương Mỹ Lệ vừa mới xử lý hai người áo đen phía sau, nhìn lại, Trình Uyên đã đánh ngã một tên, nhưng tên còn lại đã cầm s·ú·n·g chĩa vàoTrình Uyên.

Người mặc đồ đen có vẻ hơi không yên tâm nên chậm rãi đi về phía Trình Uyên, càng ngày càng gần tới ba người bọn họ, có người còn thò tay vào trong áo.

Người quản lý sảnh là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, mặc một bộ vest thẳng tấp, dáng dấp rất bình thường, nhưng đầu tóc gọn gàng chỉnh tề.

Nói xong xử lý bốn người áo đen này, Trình Uyên không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Trình Uyên vỗ vỗ bờ vai hắn, “Nói ít , sống lâu, mạng là của ngươi, coi mà giữ lấy.”

Sau khi bọn họ đi rồi, Lý Hạo cũng không chịu nổi nữa, đành ngồi bệt trên mặt đất, “mẹ ơi, đây là cái quỷ gì vậy!”

Nghe vậy, Thời Dương vội vàng dừng lại.

Hôm nay anh hoạt động quá mức, đau căn tức cả ngực phải cố chịu cho đến bây giờ.

Vừa nói lời này, Trình Uyên liền hiểu được.

“Chủ tịch, Thẩm Lệ đã ra tay, Hoàng Đại Cường bị đâm ba nhát.”

S·ú·n·g …

Sau đó anh yêu cầu Bạch Long đưa cái tên còn sống đó đến một nơi bí mật để tra khảo.

Bạch Long gật đầu, một quyền vào gáy của người áo đen này, lập tức bị đánh ngất xỉu ngã xuống đất.

Người quản lý tiền sảnh chạy như mất cả dép mới bắt kịp.

“Chuyện gì?” Trình Uyên và Vương Mỹ Lệ dừng lại, rồi quay ngược lại hỏi hắn.

Cùng lúc đó, một số người xuất hiện bên ngoài hẻm.


May mà Bạch Long đến kịp lúc.

Một nhánh cây bay tới, trực tiếp xuyên qua lòng bàn tay của người áo đen kia.

“À đúng rồi, quản lý, ngươi vừa rồi nói cái gì?”

“Thời Dương, dừng tay.” Trình Uyên đột nhiên hét lên, “hãy để hắn sống.”

Xem ra đây là coi trọng anh và Vương Mỹ Lệ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Chúng tôi… chúng tôi không thích hợp làm việc ở đó.” Trình Uyên từ chối nói.

Về phần Trần Đông, thì anh ta ở lại để bảo vệ mẹ con Bạch An Tương.

Trình Uyên nắm cổ Lý Hạo rồi hỏi câu đầy ẩn ý.

Nghe những người đó gọi anh ấy là chủ tịch …

Mẹ tôi là một phụ nữ ngoài năm mươi lại bị bệnh Alzheimer sao?

“Chưa, chỉ là bị thương nặng, tên này gian xảo, giả c·h·ế·t như thật.” Thời Dương tiếp theo lời nói của anh.

Hắn chưa bao giờ chạm vào thứ này trước đây, vì vậy khi hắn ta chĩa s·ú·n·g vào người đàn ông mặc đồ đen này, tay đã run bần bật.

Thấy vậy, Trình Uyên đặt tay lên vai Lý Hạo, quay lưng về phía đám người mặc vest đen đó, cau mày nói: “Xem ra thoát không được.”

Trình Uyên lắc đầu nói “Đi thôi.”

Đúng lúc này, Vương Mỹ Lệ đột nhiên động thủ.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vương Hinh Duyệt tái nhợt, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy người c·h·ế·t, trong lòng không khỏi run lên, âm thầm nắm chặt hai tay với nhau.

Vài người mặc đồ vest đen bước ra từ của con hẻm khác, rồi nhìn sang hướng bên đây.

Về đến nhà còn không có chào hỏi bà mẹ, liền trực tiếp đi vào phòng ngủ, nằm ở trên giường liền không khỏi thở hổn hển.

Hắn chợt hiểu Trình Uyên nói gì, chúng tôi không thích hợp làm việc ở đây.

Thật ra ai muốn g·i·ế·t Trình Uyên, Trình Uyên không quan tâm, điều anh quan tâm là thân phận và vị trí của anh, tại sao lại tiết tộ ra ngoài được.

Bạch Long, Vương Hinh Duyệt và Thời Dương.

Vương Mỹ Lệ dường như cũng thấy Trình Uyên đột nhiên có chút phiền muộn, nên cũng không hỏi tiếp nữa, cùng anh đi về phía trước.


“Vậy thì tốt rồi.” Trình Uyên gật đầu, đối với Bạch Long nói: “đem người này theo.”

Chương 335

Mười mét Tám mét Năm mét Ba mét …

Trên mặt lộ ra một nụ cười thân thiện “hì, tôi tên là Lý Hạo, đây là danh thiếp của tôi.”

Hơn nữa còn g·i·ế·t người?

Mấy người đi tới trước mặt Trình Uyên, Thời Dương nhặt s·ú·n·g lên, hơi kích động.

Anh trả lời thế nào với hắn đây?

“xin hỏi, hai vị đại ca đang ở đâu?”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 335