Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 236

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 236


Ba người kia không kéo lại được, mà lúc này, tiếng còi xe cảnh sát cũng vang lên từ phía xa.

Tiếng đạp ga “uỳnh uỳnh” vang lên, sau đó chiếc Audi giống như một con ngựa hoang đứt dây cương phóng thẳng tới.

“Làm sao đây? Còn bát bọn nó lên xe không?” Một tên mang khẩu trang hỏi.

Vì thế, mấy người mang khẩu trang không mở cả cửa xe MPV, co giò bỏ chạy.

Chương 236

Mấy người đàn ông đội mũ lưỡi trai và mang khẩu trang đều trợn tròn mắt.

Sau khi xuống xe, họ vội xông vào cửa hàng ven đường.

Thời gian dường như dừng lại.

Một tên mang khẩu trang dừng lại.

Khoản vay của Tuấn Phong đã thương lượng xong, chỉ cần tiền vừa đến thì việc kiến thiết lại những khu đất trống đấy sẽ được thực hiện. Vì vậy, khoảng thời này Trình Uyên vẫn rất bận.

người bỏ chạy.

sức cũng có người trả, đi đâu tìm được một chuyện tốt như thế này cơ chứ?

Lúc trước, khi nghe người phụ nữ kia nói ông gả con gái cho Trình Uyên, trong lòng ông cực kỳ chấn động.

Một chiếc MPV dừng lại trước cửa một cửa hàng ven đường, bốn năm người đàn ông đội mũ lưỡi trai và mang khẩu trang bước xuống xe.

Vào xe, chuẩn bị khởi động xe rời đi.

Còn có tên vừa chạy vừa hỏi: “Có phải mới nãy Cường Tử bay đi không?”

Bạch An Tương bị mất trí nhớ, không biết mình là ai và nên làm gì. Vì từng bị nhốt chung với Lý Nam Địch nên cô rất ỷ lại cô ta, cô ta muốn đi mua sắm đương nhiên cô cũng không phản đối.

“Nó… c·h·ế·t rồi sao?”

đáng giá năm trăm ngàn tệ đó.”

“Sao có thể bay cao như vậy nhỉ?”

Lý Nam Địch nhận được điện thoại của Trình Uyên, vui vẻ chạy đến nhà họ, kéo Bạch An Tương đi mua sắm.

Lý Nam Đich cực kỳ vui vẻ.

Giống với những cảnh c·h·ế·t ngưởi trong phim, giơ tay về phía người khác kêu “Cứu tôi!”.

“Két!”

Ngón tay truyền đến cảm giác đau đớn, ông mới nhận ra điếu thuốc đã tàn, vội vàng ném mẩu thuốc đi, lại nhìn về phía Bạch An Tương đi, nhưng nơi đó đã sớm không có bóng dáng của hai người.

Con gái yêu quý của ông, từ nhỏ đến lớn, đến ông cũng không đành lòng đánh, bây giờ lại trơ mắt nhìn cô bị người khác dùng gậy bóng chày đánh.

Nếu lúc trước ông không đồng ý, có phải An Tương sẽ không gặp những chuyện nguy hiểm này, cũng sẽ không trúng độc, cũng sẽ không mất trí nhớ hay không?

Có người trả lương để đi mua sắm, mua quần áo trang.

Bạch Sĩ Câu đứng đăng xa đỏ cả mắt.

“Lên xe đi, chú đưa hai đứa đi” Ông nói.

Sau đó, ông cũng đâm vào biển quảng cáo. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Do va chạm quá mạnh, đầu của Bạch Sĩ Câu đầy máu, cảnh sác trước mắt cũng biến thành màu đỏ.

Lúc này, Bạch An Tương nấp sau Lý Nam Địch, gật đầu với Bạch Sĩ Câu.

“C·h·ế·t tiệt, nó vẫy tay với chúng ta chỗ nào?”

Lúc này, đầu óc của một người cha như Bạch Sĩ Câu trống rỗng, trong lòng chỉ còn lửa giận.

Túi khí trong xe Audi bung ra.

“Cường Tử theo tao từ trong thôn ra”

Nói xong, người đàn ông mang khẩu trang tên Kim Tử kia lại quay lại.

bù cho cô một lễ cưới tử tế.

“Mày ngu hả? Có nhiều người nhìn như vậy, mày bắt lên được thì cũng không đi được”

“Vậy giờ làm sao?”

Tiếng phanh xe gấp cực lớn khiến cho Bạch Sĩ Câu hoảng sợ, vội ngước mắt nhìn.

Sau đó, họ kéo hai cô gái ra khỏi của hàng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thật ra lúc đấy ông cũng có tâm tư riêng. Một là ông cảm thấy con gái của mình được gả vào gia đình giàu có là chuyện tốt, hai là người phụ nữ kia còn giúp ông thành lập Tập đoàn Lương Câu.

Quá trình này chắc chắn sẽ trải qua không ít sóng gió.

Hai người vừa nói vừa cười ra ngoài.

Bạch An Tương nhìn thấy, liều c·h·ế·t giấy giụa, nhào thẳng vào người Lý Nam Địch.

Cùng với một tiếng hét hoảng sợ của Lý Nam Địch, Bạch An Tương ngã thẳng xuống đất.

Sau khi xuống xe, hai cô gái vẫy tay chào tạm biệt Bạch Sĩ Câu.

“Đừng quan tâm, đưa bọn nó lên xe trước đi, hai đứa này.

Có thể dựa vào cây to như nhà họ Trình rõ ràng là mơ ước của rất nhiều người, nhưng người xưa cũng có câu “vào cửa nhà giàu không dễ dàng”.

Lý Nam Địch nhìn thấy Bạch An Tương ngã xuống, vùng vẫy dữ dội hơn: “An Tương… An Tương, tỉnh lại đi..”

“Nói nhảm”

Bạch Sĩ Câu nhìn thoáng qua đứa con gái có chút xa lạ với ông, trong lòng đau nhói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Một người trong số họ còn cầm theo một cây gậy bóng chày.

Bạch Sĩ Câu dừng xe lại bên cạnh hai người, rướn người ra hỏi: “Đi đâu vậy?”

“Đồ điên, mày không chạy thì bọn tao mặc kệ”

Ngày hôm sau, lúc Trình Uyên rời khỏi nhà đã gọi điện cho Lý Nam Địch, dù sao cô ta cũng rảnh nên muốn cô †a đi với Bạch An Tương.

Vì vậy, có người đột nhiên kêu lên: “Đánh ngất bọn nó đi”

lưng Lý Nam Địch.

động.

“Được!”

Người qua đường dường như cũng quên mất việc đi lại.

“Nó c·h·ế·t rồi, hết cách cứu rồi, mày quay lại cũng vô dụng thôi. Mày quay lại thì lát nữa cảnh sát đến chạy không được đâu”

Lý Nam Địch và Bạch An Tương đương nhiên sẽ không từ chối.

“Không đúng, nó chưa c·h·ế·t, vẫn còn cứu được”

Tên đàn ông đánh người vừa nói xong thì cả người đã bay ra ngoài.

“Còn có thể làm gì nữa, chạy thôi!”

Ba người nhìn nhau, không để ý tên Kim Tử kia nữa, xoay.

Hai cô gái nắm tay nhau vui vẻ đi trên con phố buôn bán sầm uất, bởi vì ngoại hình nổi bật nên đã thu hút không ít ánh mát tán thưởng.

Còn có mấy chàng trai cãi nhau với bạn gái.

Bạch Sĩ Câu hoàn toàn không định dừng xe lại. Ông như đang đua xe ở giai đoạn nước rút, tông bay người đàn ông đánh con gái mình như tông vào một cọng cỏ khô.

“Cứu cmm, mày có chạy không? Không chạy thì bọn tao mặc kệ mày đấy”

Người đàn ông cầm gậy bóng chày giơ gậy đánh vào.

Người đàn ông cầm gậy bóng chày tên Cường Tử kia c·h·ế·t ngay tại chỗ, nửa người bị treo trên hàng rào tầng hai của cửa hàng, miệng mở to, hai tay ghim vào hàng rào, vẫn giữ nguyên tư thế vươn tay về phía trước, bộ dạng giống như đang giơ tay kêu cứu.

“Mày xem, ở trên hàng rào tầng hai kìa”

Đột nhiên.

“Thật mà, bọn mày xem kìa..”

Mấy người đàn ông cao lớn vậy mà không có cách nào kéo hai người đang liều c·h·ế·t phản kháng vào xe.

Bạch Sĩ Câu đưa hai người tới phố buôn bán sầm uất.

“Kim Tử, mày làm gì thế?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Bạch Sĩ Câu cũng vẫy tay với họ, nhưng lại không vội lái xe đi.

“Bay cao như thế, té xuống chắc hẳn gãy chân?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Còn gãy chân cái gì nữa, nó sớm c·h·ế·t rồi. Chạy nhanh lên, đừng có nói nhảm nữa”

Lúc đó, trong lòng Bạch Sĩ Câu không khỏi có chút dao.

Bạch Sĩ Câu dựa vào xe, châm một điếu thuốc, dịu dàng nhìn bóng lưng của Bạch An Tương.

Thậm chí có mấy chàng trai nhìn mê mẩn, đâm thẳng vào biển quảng cáo.

“Nó vẫn cứu được, mày xem nó đang vẫy tay với bọn mình kìa”

Lý Nam Địch biết Bạch Sĩ Câu là ba của Bạch An Tương nên rất lễ phép trả lời ông: “Dạ chú, chúng cháu định đi mua sắm”

“AI”

Tiếng “Rầm!” cực lớn khiến cho mọi người trợn tròn mắt.

Mấy người đàn ông kia xử lý không kịp, dùng gậy đánh bóng chày đánh trúng sau đầu Bạch An Tương. Cả đám bối rối một hồi, một người trong số đó còn cả giận nói: “Mày bị điên hả? Mày định g·i·ế·t người sao mà đánh vào sau đầu nó hả?”

Vừa ra khỏi biệt thự, họ liền gặp Bạch Sĩ Câu cũng đang đi ra ngoài.

Tuy nhiên, không đợi tới khi anh có thời gian làm những việc đó thì Bạch An Tương đã xảy ra chuyện.

Hai cô gái đấy không phải ai khác mà chính là Bạch An Tương và Lý Nam Địch, cả hai đều phản kháng dữ dội.

Các khách hàng trong quán, nhân viên và ông chủ cũng lao ra xem rốt cuộc có chuyện gì.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 236