Dính Bẫy Scandal - Bắc Phong Vị Miên
Bắc Phong Vị Miên
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 91: Dữ quá
“Hả? Nhưng mà…”
Văn Đàn không nói gì, rõ ràng không chấp nhận phương án giải quyết này.
“Không cần, tôi rất ổn.”
Anh trầm giọng hỏi: “Sau này em còn gặp anh ta thường xuyên không?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô bổ sung thêm, “b*p m*ng em đau quá.”
Văn Đàn khựng lại, buông tay xuống.
Văn Đàn kiên quyết giữ vững lập trường: “Không cần, sờ một lát làm anh cứng lên thì sao…”
Minh Trạc: “…”
Khuy măng sét rơi đúng chỗ anh ta vừa kéo Văn Đàn vào góc.
Văn Đàn rất tủi thân, nhỏ giọng trách móc: “Anh hung dữ quá.”
Minh Trạc lại hôn cô: “Em xứng đáng đứng ở nơi rực rỡ hơn.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trong hai phút ngắn ngủi này, Minh Trạc đã bình tĩnh lại, anh đưa tay ra sau, nhẹ nhàng vuốt tóc cô, yết hầu chuyển động: “Là anh đã mất kiểm soát, xin lỗi.”
Trong giới luôn có những nghệ sĩ giấu kín chuyện tình cảm với fan, bình thường lại bận rộn công việc, thường xuyên mấy tháng không gặp nhau, việc lén lút gặp gỡ ở hậu trường cũng không phải chuyện gì mới mẻ.
Giọng Văn Đàn vọng ra từ trong phòng: “Chị ở đây, chị muốn nghỉ ngơi, em tiễn thầy Mạnh trước đi.”
Mạnh Trần An đi được nửa đường mới phát hiện khuy măng sét của mình bị rơi.
Gọi anh là “anh Minh” như Trác Mã sao? Hay là gì khác…
Khi nhìn thấy Mạnh Trần An tỏ tình với cô, muốn quay lại với cô, anh thật sự đã mất bình tĩnh.
“Quay phim mới là công việc chính của em, những cái này chỉ là phụ thêm, để tăng độ phủ sóng thôi, không sao đâu.”
Sắc mặt Mạnh Trần An càng thêm khó coi, là cô tự nguyện sao?
“Không sao, chị nghỉ ngơi một chút là được rồi, em quay lại chỗ ngồi đợi chị đi.”
Mạnh Trần An sực tỉnh, sắc mặt thay đổi, đưa tay gõ cửa: “Văn Đàn, có phải em ở bên trong không?”
“Trước đây thì thích, bây giờ tạm thời không thích lắm.”
Anh khàn giọng nói: “Trả lời anh ta đi.”
Minh Trạc đương nhiên không thể so sánh với bạn trai cũ của cô, bây giờ cô thích ai hơn.
Yết hầu Minh Trạc chuyển động mạnh, cố gắng kìm nén d*c v*ng đang dâng trào.
Văn Đàn nói: “Đều hoạt động trong cùng một giới, cuối năm sẽ có rất nhiều sự kiện… Tối nay em về sẽ hỏi chị Thu xem có thể hủy những lịch trình còn lại không.”
Hai giây sau, Minh Trạc cuối cùng cũng buông cô ra, lùi lại một chút, chóp mũi chạm vào mũi cô, hơi thở nóng ẩm quấn quýt.
Những cảm xúc này, vừa mơ hồ vừa ti tiện, anh không thể nói ra.
Không cần nghĩ cũng biết nụ hôn bên trong mãnh liệt đến mức nào.
“Ồ, vậy thôi.”
Văn Đàn nói: “Anh không thích em gọi anh như vậy sao?”
Minh Trạc không phải là người có tính chiếm hữu mạnh, từ nhỏ những thứ anh có, dù là bạn bè, Minh Cảnh hay Lâm Sơ Dao thích, anh đều có thể tùy ý cho đi.
Minh Trạc đáp: “Hửm?”
“Không cần, đó là công việc của em.”
Cô úp úp mở mở: “Anh muốn em giúp anh không?”
Chương 91: Dữ quá
Văn Văn biết Mạnh Trần An là bạn trai cũ của Văn Đàn, bây giờ lại nói chuyện cách một cánh cửa, một người bên trong, một người bên ngoài, rõ ràng là Văn Đàn không muốn gặp anh ta.
Nếu chỉ có một mình Mạnh Trần An nhìn thấy thì không sao, chỉ sợ anh ta không những không giữ bí mật cho cô, mà còn rêu rao chuyện cô đang yêu đương…
“Không muốn.”
Một lúc sau, giọng Minh Trạc cuối cùng cũng vang lên: “Cúc áo sắp rớt rồi.”
Mạnh Trần An không có sở thích nghe lén những cảnh tượng nóng bỏng này, vừa đi một bước, ánh mắt lại rơi vào nửa điếu thuốc trong thùng rác.
Mạnh Trần An cúi xuống nhặt lên, đang định rời đi thì nghe thấy tiếng động phát ra từ căn phòng bên cạnh.
Còn có người đàn ông mặc áo sơ mi đen kia.
Mạnh Trần An vừa gõ cửa, vừa dùng sức nắm lấy tay nắm cửa, cố gắng mở cửa: “Văn Đàn? Trả lời anh đi!”
Minh Trạc ôm cô vào lòng: “Ôm một lát là được rồi.”
Minh Trạc nhắm mắt lại, giọng nói căng thẳng: “Em không hiểu lầm đâu.”
Văn Đàn trông thật sự rất chật vật, tóc búi rối tung, vài lọn tóc rơi xuống chiếc cổ trắng nõn, son môi đã bị hôn mất, đôi môi hé mở, ngay cả khóe mắt cũng ướt át.
Văn Đàn vùi đầu vào lòng anh, nói thật khẽ: “Anh không cần ghen với anh ta, em không thích anh ta, em chỉ thích anh thôi. Anh không thích em gọi anh là thầy Minh, sau này em sẽ không gọi nữa.”
Giọng cô nghèn nghẹn, như có hơi nước, rõ ràng là khàn đặc, không phải giọng điệu bình thường của cô.
Khi Mạnh Trần An chuẩn bị giật cửa lần thứ ba, giọng Văn Đàn cuối cùng cũng vang lên: “Tôi đang nghỉ ngơi, thầy Mạnh có thể đừng làm phiền tôi nữa được không?”
Đây là do nhãn hàng tài trợ, không rẻ, nên anh ta phải quay lại tìm.
Nhưng Minh Trạc hoàn toàn không có ý định buông cô ra, anh dùng một tay giữ cổ cô, hôn một cách thong thả, không hề có ý định dừng lại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc Mạnh Trần An cũng đã từng ôm cô như vậy, từng sở hữu cô, anh lại cảm thấy ghen tị.
Văn Đàn ngừng thở, tim mềm nhũn, tay ôm cổ anh, vừa định đáp lại thì anh đã lùi lại một chút, khẽ cười: “Em nên ra ngoài rồi.”
Rất đáng thương, nhưng lại khiến người ta muốn bắt nạt.
Minh Trạc đưa tay che mắt cô, bật đèn lên.
“Chị Văn Đàn, anh ấy đi rồi.” Văn Văn lại hỏi, “Chị không khỏe sao? Có phải bị lạnh không?”
Anh tưởng mình có thể không quan tâm đến quá khứ của cô, không quan tâm cô đã từng ở bên ai, cũng không quan tâm trong lòng cô đã từng có ai. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Văn Đàn lên tiếng: “Thầy Minh…”
Văn Đàn lo lắng nắm chặt lấy áo anh, lông mi khẽ run.
Chỉ riêng với Văn Đàn, không biết từ khi nào, anh lại muốn cô toàn tâm toàn ý thuộc về mình.
Văn Văn nhỏ giọng nói: “Thầy Mạnh, em vừa xem lịch trình, hình như sắp đến lượt anh lên trao giải rồi…”
Minh Trạc nắm lấy cổ tay cô, đặt lên bụng mình, rất có thành ý: “Như vậy được chưa?”
Minh Trạc nhấn mạnh từng chữ: “Bây giờ anh đã cứng rồi.”
Lúc này, Văn Văn cầm khăn choàng của Văn Đàn đến, nhìn thấy anh ta liền yếu ớt cất giọng: “Thầy Mạnh, anh có thấy chị Văn Đàn không ạ?”
Anh từ chối thật phũ phàng.
“Anh thật là nghiêm cẩn.” Còn nói rõ cả phạm vi thời gian.
Văn Đàn cúi đầu không nói gì, ngón tay không biết chạm vào thứ gì tròn tròn cứng cứng, vô thức xoay xoay.
Tiếng động bên ngoài lớn, Văn Đàn thót tim, sợ Mạnh Trần An thật sự xông vào.
Mạnh Trần An trấn tĩnh lại: “Em gặp rắc rối gì sao? Mở cửa ra, có gì anh có thể giúp…”
Anh thở dài, như bất lực trước cách dùng từ táo bạo của cô.
Xung quanh lại yên tĩnh trở lại, bóng tối bao trùm, im lặng không một tiếng động.
“…”
Anh không nhịn được nghĩ, liệu cô có một giây do dự, một giây mềm lòng, một giây nhớ lại những kỷ niệm ngọt ngào giữa cô và Mạnh Trần An hay không.
Cuối cùng Mạnh Trần An không nói gì, mặt lạnh tanh rời đi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“…”
Anh ta đột nhiên dừng bước, nhớ lại suốt dọc đường đi, không hề thấy nghệ sĩ nào khác, chắc chỉ có Văn Đàn ở đó.
Không ai trả lời anh ta.
Văn Đàn ôm eo anh: “Nếu em không hiểu lầm, vừa rồi… là anh đang ghen sao?”
Anh hôn lên môi cô, như đang dỗ dành: “Vậy phải làm sao, em bóp lại anh?”
“Đi nhanh đi, không đi thì trừ lương.”
Lắng tai nghe kỹ thì sẽ phát hiện ra đó là tiếng nước do môi lưỡi quấn quýt khi hôn nhau, cùng với tiếng r*n r* mơ hồ của người phụ nữ.
Văn Đàn: “…”
Không gì có sức sát thương lớn hơn hai chữ “trừ lương”, Văn Văn ôm khăn choàng chạy mất dạng.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.