Dính Bẫy Scandal - Bắc Phong Vị Miên
Bắc Phong Vị Miên
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 68: Bạn bè
Nam diễn viên đóng vai thiếu niên vừa đóng máy bộ phim trước, đang trên đường đến đây, ước chừng phải hai ngày nữa mới tới.
Hứa Linh Nguyệt đang sắp xếp tài liệu, hỏi người đối diện: “Thầy Minh, thầy có đi không?”
Mỗi ngày đều cần có hai người ở lại trực khu trại, Hứa Linh Nguyệt và mọi người thỉnh thoảng sẽ theo đến hiện trường làm việc học tập, thỉnh thoảng sẽ thay phiên nhau ở lại.
Chuyện này cũng hên xui, đúng là có khả năng ngựa đột nhiên nổi điên, nhưng dù sao cũng không lớn lắm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hứa Linh Nguyệt vừa định đi theo, Đinh Giai đã khoác tay cô nàng: “Đừng nhìn nữa, chúng ta đi thôi.”
Trần Ngôn Chu và những người khác cứ thế đi vào một cách suôn sẻ, tò mò nhìn xung quanh.
Tuy nhiên cũng có người không hứng thú lắm, chỉ muốn ở trong lều nghỉ ngơi.
“Cũng được, vậy hôm nay nghỉ ngơi cho khỏe đi.”
Ông đã dặn xe đưa huấn luyện viên đến bệnh viện dọc đường gặp ai thì hỏi xem gần đó có dân làng nào biết cưỡi ngựa không, nếu không được thì cũng có thể tạm thời thay thế.
Đinh Giai nói: “Công việc của họ khá nhẹ nhàng, chúng ta cứ xem như là giải trí đi. Mỗi ngày ở sa mạc thật sự rất nhàm chán, coi như là thư giãn một chút. Chúng ta chỉ ở gần đó, không đến làm phiền họ, chắc sẽ không ảnh hưởng gì đâu.”
…
Trần Ngôn Chu thử gọi: “Văn Đàn?”
Văn Đàn trang điểm xong lúc mười giờ sáng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đinh Giai nói: “Dù sao tớ cũng thấy cô ấy không xinh bằng cậu.”
Một giờ trưa, mấy chiếc xe của đội địa chất từ bên ngoài trở về.
“À.” Văn Đàn chợt hiểu ra, nhớ đến việc Minh Trạc nói đồng nghiệp của anh sắp cầu hôn trước đó, “Thi Nhã đúng không?”
Hứa Linh Nguyệt vẫn luôn nhìn cô chằm chằm, khẽ mím môi.
Hứa Linh Nguyệt thu hồi ánh mắt, cười nói: “Nói bậy, người ta là minh tinh đấy.”
Có người nói: “Không hay lắm đâu, người ta cũng đang làm việc ở đó.”
Lần này gặp Văn Đàn, cô ấy cũng coi như hoàn toàn yên tâm, Văn Đàn và thầy Minh chắc chỉ là bạn bè thôi.
Đợi Văn Đàn đi xa, Đinh Giai mới kéo Hứa Linh Nguyệt sang một bên, nhỏ giọng nói: “Cô ấy vậy mà lại quen thầy Minh.”
Trần Ngôn Chu không ngờ cô lại dễ nói chuyện như vậy, trên mặt lại nở nụ cười.
Vì vậy, đoàn làm phim cũng không sắp xếp người quản lý hiện trường, ngăn người ngoài đến, mọi người đều đang bận rộn với công việc của mình.
Đoàn làm phim lúc này đang chuẩn bị quay phim, Văn Đàn cũng từ trong lều đi ra, đứng bên cạnh vừa đợi vừa xem kịch bản.
Văn Đàn theo bản năng quay đầu lại, nhưng dường như mấy người trước mặt lại không phải người của đoàn làm phim.
“Minh tinh thì sao chứ, chưa từng nghe tên cô ta, chắc chắn là diễn viên nhỏ không nổi tiếng gì, đâu phải minh tinh nào cũng xinh đẹp, hơn nữa cậu trắng như vậy, phơi nắng cũng không đen, cô ta thì bẩn, da dẻ lại xấu, sao có thể so sánh với cậu được.”
Văn Đàn đáp: “Ừ.”
Sau khi cậu ta gọi, Hứa Linh Nguyệt và mấy người kia đều dừng lại.
Vì vậy, Lưu Triết vừa mở mắt ra đã bắt đầu cáu kỉnh, huấn luyện viên cưỡi ngựa đó còn là do ông mang từ Giang Thành đến, sa mạc Tây Bắc này hoang vu hẻo lánh, muốn tìm một huấn luyện viên chuyên nghiệp căn bản là không biết tìm đâu.
Những người ở đây trừ Minh Trạc ra, chưa ai từng thấy đoàn làm phim quay phim như thế nào, có mấy người rất hào hứng, muốn đến xem cho biết.
Đó chính là hình ảnh của Dương Phi.
Cảnh tàn sát trong thị trấn đã quay xong, bây giờ chuẩn bị quay cảnh Dương Phi đối phó với bọn cướp và tự cứu mình ở sa mạc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mặt cô lấm lem bụi bẩn, không thể phân biệt rõ được khuôn mặt ban đầu.
Thực ra Hứa Linh Nguyệt cũng muốn đến xem cô gái nói chuyện với Minh Trạc hôm qua trông như thế nào.
“Không phải… Nếu nói là bạn thì…” Trần Ngôn Chu nhìn Văn Đàn, không chắc chắn hỏi, “Cô và thầy Minh chắc là bạn nhỉ?”
Nói xong, anh liếc mắt nhìn Trần Ngôn Chu: “Đừng làm ảnh hưởng đến người khác, nếu họ không đồng ý cho mọi người xem, không được gây sự, lập tức quay về.”
Các diễn viên trước khi vào sa mạc đều đã được huấn luyện cưỡi ngựa, nhưng dù sao cũng không phải dân chuyên nghiệp, một khi trong lúc quay phim ngựa không kiểm soát được, khiến diễn viên bị thương không thể phục hồi, thì không ai chịu trách nhiệm nổi.
Trần Ngôn Chu liên tục gật đầu: “Được, được, cảm ơn.”
Minh Trạc đứng dậy, ra khỏi lều.
Thế là, Lưu Triết bảo Văn Đàn đi trang điểm chuẩn bị trước, nếu đến hai giờ chiều mà bên kia vẫn chưa có động tĩnh gì thì mặc kệ, cứ quay luôn.
Văn Đàn cầm kịch bản: “Không sao, tôi còn phải ở đây một thời gian nữa, đợi tối nay tôi tan làm thay quần áo rồi có thể chụp ảnh chung.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trần Ngôn Chu ngại ngùng cất điện thoại: “Vậy à, xin lỗi.”
Ở đây là sa mạc, có thể nói là ngoài đội địa chất ra thì không còn ai khác.
Trong gương, cô gái tết tóc theo phong cách dân tộc, cả người phủ đầy bụi bẩn, chỉ có đôi mắt đặc biệt sáng ngời và kiên định, tràn đầy sức sống mãnh liệt.
Trần Ngôn Chu thấy đúng là cô, lập tức kích động không thôi: “Bạn gái tôi là fan của cô! Thầy Minh còn từng giúp tôi xin chữ ký của cô nữa!”
Chỉ là huấn luyện viên cưỡi ngựa mà đoàn phim mời đến hôm qua vừa vào sa mạc đã bị sốc nhiệt, sáng sớm nay đã được đưa đến bệnh viện.
Cô nhìn chàng trai đang hớn hở, khẽ gật đầu chào: “Anh là…”
Trần Ngôn Chu dựa vào cửa xe nhìn ra ngoài, cảm thán: “Ê, họ vẫn chưa bắt đầu quay kìa. Cuộc sống như vậy sướng thật, sáng nay chúng ta xuất phát lúc sáu giờ thì họ còn chưa dậy, giờ chúng ta đã tan làm rồi mà họ vẫn chưa bắt đầu làm việc.”
Họ đi tổng cộng năm người, hai nữ, ba nam bao gồm cả Trần Ngôn Chu.
Trần Ngôn Chu cũng là một trong những người muốn đi, cậu ta gật đầu: “Em biết rồi.”
Sau khi hoàn thành bản tổng kết công việc hôm nay, một cô gái khác tên Đinh Giai nói: “Dù sao chiều nay cũng không có việc gì, bên kia không phải có đoàn làm phim đang quay sao, chúng ta qua đó xem thử đi.”
Một thành viên phủi bụi trên người: “Đừng nói nữa, đột nhiên gặp bão cát, không thể khảo sát được.”
Lúc này, Văn Văn đi tới nói: “Chị Văn Đàn, đạo diễn gọi chị.”
Nghe cô ấy nói vậy, trong lòng Hứa Linh Nguyệt dù sao cũng thấy vui vẻ.
Cậu ta còn chưa kịp cảm ơn thì giọng nói của Hứa Linh Nguyệt đã vang lên: “Anh Tiểu Trần, đây là bạn của anh ạ?”
Cô nói với Trần Ngôn Chu: “Tôi đi quay phim trước đây, mọi người có thể đi dạo xung quanh, đừng đi vào ống kính là được, nếu không đạo diễn sẽ nổi giận.”
Sau khi họ trở về lều, Hứa Linh Nguyệt lập tức ra đón: “Hôm nay về sớm vậy sao?”
Trần Ngôn Chu đi ngang qua sau lưng Văn Đàn, cảm thấy cô quen quen.
“Đúng đúng đúng!” Trần Ngôn Chu không ngờ cô còn biết tên của Thi Nhã, vui vẻ lấy điện thoại ra, “Tôi có thể chụp ảnh chung với cô được không, tôi muốn gửi cho cô ấy xem!”
Chương 68: Bạn bè (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Giọng Minh Trạc lạnh nhạt: “Mọi người đi đi.”
Minh Trạc lái xe, liếc mắt nhìn trong đám đông, không thấy bóng dáng của Văn Đàn.
Văn Đàn nói: “Xin lỗi, quần áo và tạo hình trên người tôi tạm thời chưa thể công khai.”
Văn Đàn mỉm cười với cậu ta, nhanh chóng rời đi.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.