Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 48: Tiềm năng

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 48: Tiềm năng


Quách Thụ “ừm” một tiếng, ra vẻ ta đây: “Sau này cô đóng phim nếu diễn dở, người khác hỏi ai dạy cô, cô đừng nói tên tôi là được.”

Chu Kế Quang nói: “Cô chỉ đóng vai xác c·h·ế·t, nằm im ở đó là được, không cần kịch bản.”

Hóa ra anh ta đã bị người ta chơi từ ba năm trước?

Sau đó, anh ta lại lấy điện thoại ra: “Vậy tối nay cùng nhau ăn cơm nhé. Tôi gọi Uyển Uyển, cô gọi Minh Trạc.”

Đợi cửa văn phòng đóng lại, Chu Kế Quang mới lại cầm lấy chiếc máy tính bảng trước mặt lên, hơi nhíu mày.

“Đứng lại.” Chu Kế Quang quát: “Cô giỏi lắm, sếp gắp thức ăn cô lại xoay bàn, sếp nói chuyện cô không nghe, không muốn làm nữa à?”

Hướng Đông: [Ừ, hình như cô ấy vừa quay phim xong về, gầy đi cả một khúc.]

Về đến công ty, Văn Đàn bị gọi đến văn phòng của Chu Kế Quang.

Ra khỏi Giải trí Hoàn Vũ, anh ta mới nhớ ra mình chưa xin phương thức liên lạc của Văn Đàn.

Nam chính của “Trường Phong” tên là Hàn Việt, ngoài bốn mươi tuổi, là Ảnh đế thực lực.

“Cô ở bên anh ta lâu như vậy, sao giờ mới chia tay.” Chu Kế Quang nhìn Văn Đàn từ trên xuống dưới, như radar quét qua: “Sao tôi nhìn cô, kiểu gì cũng thấy cô không giống như đã từng có tình cảm với anh ta.”

Quả nhiên, Hướng Đông đang tươi cười, vẫy tay chào cô từ xa.

“Không có.” Văn Đàn nói: “Ý tôi là, đại khái là quay phim gì, tôi cần xem kịch bản trước để chuẩn bị.”

Văn Đàn ở đoàn phim hai mươi ngày, hoàn thành tất cả các cảnh quay của mình.

Văn Đàn nhìn anh ta, gượng gạo cười.

Chưa đợi Văn Đàn trả lời, ông lại nói: “Đừng làm tôi thất vọng.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Sếp Chu có gì dặn dò?”

Văn Đàn lướt xuống, toàn là tin nhắn chưa đọc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hàn Việt vỗ vai ông: “Đạo diễn Quách quả thật là một Bá Lạc tốt.”

Anh ta chậm rãi nói ra mấy chữ: “Cô đúng là tưởng bở.”

“Sao, mệt mỏi muốn nghỉ ngơi à?”

Chu Kế Quang: “…” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Văn Đàn: “…”

Trong mối tình này của họ, Sáng Mỹ đã lên sàn chứng khoán thành công, Mạnh Trần An cũng nhận được nhiều cổ phần của Hoàn Vũ hơn, dường như chỉ có Văn Đàn, không chỉ bị mắng chửi ba năm, mà sự nghiệp cũng không thấy có tiến triển gì.

Anh ta đứng bên cạnh Quách Thụ, không nhịn được nói: “Đạo diễn Quách tìm được cổ phiếu tiềm năng này ở đâu vậy?”

Văn Đàn uống một ngụm nước, chậm rãi gật đầu: “Tốt lắm.”

Vì vậy, để giữ anh ta lại, Giải trí Hoàn Vũ đã tăng tỷ lệ chia cổ phần cho anh ta.

Sau đó, anh ta lại nhỏ giọng nói: “Những lời tôi vừa nói chỉ nói với ông thôi đấy, ông đừng bán đứng tôi.”

Sau khi ra khỏi văn phòng của Chu Kế Quang, Văn Đàn vừa định rời đi, khi đi ngang qua sảnh, bên cạnh lại vang lên một giọng nói rõ ràng: “Cô Lâm.”

Thế là, Hướng Đông nhắn tin cho Minh Trạc, hỏi anh có tiện đưa WeChat của Văn Đàn cho anh ta không, nói không chừng sau này có thể bàn chuyện hợp tác.


Văn Đàn nói: “Nhìn anh ta không thuận mắt, muốn chia tay thì chia tay thôi.”

Một lúc lâu sau, Chu Kế Quang mới chửi thề một tiếng: “Mẹ kiếp.”

Văn Văn không hiểu, nhưng tôn trọng.

Chu Kế Quang nheo mắt nhìn cô: “Tôi hỏi cô một chuyện, tại sao cô chia tay Mạnh Trần An?”

Cô như bị kích hoạt một công tắc nào đó, không khỏi dừng bước, quay đầu lại.

Văn Đàn: “…”

Hướng Đông có chút bất ngờ: “Vậy à, nói mới nhớ, mấy hôm trước tôi còn gặp anh ấy đấy.”

Ba năm trước, lúc Mạnh Trần An công khai tình cảm với Văn Đàn, đúng lúc Giải trí Sáng Mỹ lên sàn chứng khoán, trong giới đều đồn rằng Mạnh Trần An rất có thể sẽ vì Văn Đàn mà nhảy sang Sáng Mỹ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hướng Đông làm về phát triển ô tô năng lượng mới, lần này đến là muốn bàn chuyện hợp tác với Giải trí Hoàn Vũ.

“Sao lại không nghĩ được, tôi không thể yêu đương, còn không cho tôi mơ mộng hão huyền về sếp Chu đẹp trai, giàu có, tài giỏi, phong độ ngời ngời sao.”

Trò chuyện một lúc, Hướng Đông còn có việc phải làm nên rời đi.

Văn Đàn “ồ” một tiếng, nhanh chóng rời đi.

Ngồi ở khu vực tiếp khách, Hướng Đông nói: “Cô Lâm, à không, bây giờ nên gọi là cô Văn rồi.”

Hướng Đông vội vàng gật đầu: “Tôi hiểu mà, cô là người của công chúng, ra ngoài nên cẩn thận vẫn hơn.”

Về khách sạn dọn đồ, Văn Văn cuối cùng cũng hỏi ra câu hỏi kìm nén trong lòng: “Chị Văn Đàn, đôi giày này chị mang theo cũng chưa từng đi, còn phải mang về nữa sao?”

Hai mươi ngày này, Văn Đàn đóng phim cũng rất thoải mái, sảng khoái.

Quách Thụ nhún vai, đẩy anh ta ra: “Thôi đi, tôi đâu có rảnh rỗi như vậy.”

Văn Đàn nói xong, quay người rời đi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Văn Đàn mỉm cười: “Cảm ơn đạo diễn Quách, tôi sẽ cố gắng.”

Văn Đàn nói: “Xin lỗi, lúc tôi đến Namcha Barwa, đã dùng tên của bạn tôi để đặt trước.”

Anh ta dựa vào ghế, nghịch cây bút máy trong tay: “Sao thế, mặt mày ủ rũ, bị đuổi về à?”

Quách Thụ cười đầy ẩn ý: “Cậu cũng thấy cô ấy được à?”

“Tôi biết rồi.”

Hướng Đông nhìn ra cô muốn nói lại thôi, giải thích: “Công ty chúng tôi đang nghiên cứu một loại xe năng lượng mới. Không phải Minh Trạc nghiên cứu địa chất học sao, tôi có một số vấn đề muốn hỏi anh ấy.”

Cô vừa đi đến cửa, giọng nói của Chu Kế Quang lại vang lên: “Hôm nay về nhà rửa sạch những thứ bẩn thỉu trong đầu cô đi, ngày mai vào đoàn phim.”

Có tin nhắn của Lâm Sơ Dao than thở học hành vất vả, muốn về nhà ăn không ngồi rồi, cũng có tin nhắn của Trác Mã nói nhà cô ấy mới ủ rượu gạo, hỏi địa chỉ của cô để gửi cho cô hai chai, còn có một số tin nhắn linh tinh khác.

Đợi Hàn Việt rời đi, Văn Đàn mới đặt bó hoa xuống, đi đến trước mặt Quách Thụ: “Đạo diễn Quách, cảm ơn ông đã chỉ đạo trong thời gian qua, tôi đã học được rất nhiều.”

“Không được rồi, tôi… và Minh Trạc không phải là người yêu, trước đây không giải thích là vì cảm thấy giải thích sẽ càng rắc rối thêm.”

Chương 48: Tiềm năng

“Nói câu này hơi đắc tội người khác, nhưng trong số mấy nữ diễn viên đóng cùng tôi, cô ấy là người thể hiện tốt nhất.” Hàn Việt không hiểu: “Cô ấy xinh đẹp, diễn xuất cũng tốt, sao trước đây không nổi tiếng, tôi chưa từng gặp cô ấy.”

Văn Đàn nhìn thẳng vào mắt anh ta, ánh mắt vô cùng bình tĩnh: “Sếp Chu đột nhiên quan tâm đ ến vấn đề tình cảm cá nhân của tôi, tôi có thể hiểu là anh muốn theo đuổi tôi không?”

“Phải.”

Về công việc, Từ Thu đều trực tiếp tìm Văn Văn.

Chu Kế Quang im lặng hồi lâu, chữ “Cút” sắp thốt ra khỏi miệng, cuối cùng cũng biến thành hai chữ: “Ra ngoài.”

Văn Đàn quay đầu lại: “Vào đoàn phim?”

Minh Trạc: [Anh gặp cô ấy rồi à?]

Văn Đàn không đổi sắc mặt: “Tôi vừa đóng máy, nếu sếp Chu không còn việc gì khác, tôi về nghỉ ngơi trước đây.”

Cư dân mạng không lừa cô, chiêu đột ngột tỏ tình với người sếp hay chĩa mũi dùi vào mình quả thật hữu dụng.

Lúc quay phim, cô cơ bản không xem điện thoại.

Văn Đàn lướt đến cuối cùng, bắt đầu trả lời từng tin nhắn một.

Trên xe về, Văn Đàn mở điện thoại, xem tin nhắn gần đây.

Quách Thụ chậm rãi nói: “Ngựa tốt thì nhiều, nhưng Bá Lạc không nhiều.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 48: Tiềm năng