Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 20: Chương 20

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 20: Chương 20


"Ta… có thể… thấy trước…"

"Hắn đi rồi, ngươi không cần diễn nữa."

Chính ta… đã biến hắn thành một kẻ tàn nhẫn như hôm nay.

Ta chậm rãi ngồi lên, định cầm lấy bát thuốc, nhưng hắn lại trực tiếp dùng thìa đút cho ta… (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Được, ta không g.i.ế.c hắn."

Ta còn chưa kịp phủ nhận, hắn đã nói tiếp:

Nàng ta đầy lo lắng.

Dù có ra sao, ta cũng không màng.

8.

Quả nhiên, Mệnh thư không cho phép ta tiết lộ chân tướng.

Ta lạnh lùng cất tiếng.

Hắn vẫn nhìn thấu ta.

Nàng lao vào phòng, sà đến bên giường ta.

Khi ta tỉnh lại, một giọng nữ vang lên.

"A Hoài, năm đó ta không hề muốn g.i.ế.c chàng…"

Hắn đang ép ta phải chọn giữa hắn và Vân Sinh.

"A Hoài... xin lỗi chàng."

"Trong lòng ngươi chắc hẳn khó chịu lắm? Rõ ràng ta là kẻ bắt chước ngươi, nhưng ngươi lại trở thành kẻ giả mạo."

Tay hắn khựng lại, trong mắt như phủ một tầng sương mù, thấp thoáng nét cười khổ.

"Tô Vân Khê, nhờ có ngươi năm đó ở Bắc Địch thay ta chịu đựng đủ loại cực hình, khi thì bị đánh, khi thì che chắn tên b.ắ.n ha ha... những đau khổ đó, ta không chịu nổi đâu."

Mỗi chữ thốt ra, cơn đau lại như d.a.o cắt, tầm nhìn ta nhòe đi, thanh âm nghẹn lại, không thể thốt thêm lời nào.

Ta ngã vào lòng hắn, từng ngụm từng ngụm m.á.u nóng hổi tuôn ra, thấm ướt cả vạt áo trước n.g.ự.c hắn.

Ta siết chặt lấy vạt áo hắn, yếu ớt van nài:

Hắn rõ ràng từng là một thiếu niên ôn hòa, thiện lương.

"Có vẻ là không nhỉ?" Ta cười lạnh.

Đôi mắt nàng ngân ngấn nước, trông thật như tỷ muội tình thâm.

Ta không thể tiếp tục che giấu nữa, ta muốn nói cho hắn tất cả, về vận mệnh, về thiên thư.

Cơn đau đột ngột ập đến, ta phun ra một ngụm m.á.u lớn.

Chương 20: Chương 20 (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hắn toàn thân cứng đờ, cuối cùng cũng mở miệng.

"Đừng giả vờ nữa."

Nàng bật cười lớn.

"Ngươi là... Chấp Bút Nhân."

Nàng đưa tay đón lấy bát thuốc từ Ô Lặc Hoài:

Nàng nở nụ cười, tựa như một con rắn độc đang thè lưỡi:

"Đừng… g·i·ế·t…"

"Thú vị thật. Nhưng ngươi đi theo Ô Lặc Hoài bấy lâu nay, hắn có chuyển tình cảm dành cho ta sang ngươi không?"

"Chàng điên rồi sao?!"

Tay ta khẽ run rẩy.

"Tiểu Khả Hãn, ngài đã canh chừng nàng suốt ba ngày ba đêm rồi. Ngự y nói nàng đã không còn nguy hiểm nữa, ngài hãy đi nghỉ ngơi một chút đi."

"Ta không sao. Giác Mã, ngươi ra ngoài xem thuốc đã sắc xong chưa?"

Ô Lặc Hoài hoảng hốt quăng kiếm, lao tới đỡ lấy thân thể ta đang đổ gục.

Mẹ ta c.h.ế.t thảm, những khổ sở ta từng chịu đựng, đều do kẻ trước mặt này gây ra. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ta bảo Ô Lặc Hoài rời đi trước, có vài chuyện, ta nên nói rõ với Tô Lạc Lạc từ lâu rồi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Vì trong lòng nàng có hắn sao?"

Bằng chút hơi tàn cuối cùng, ta cầu xin hắn.

"Vậy nên ngươi sai ta bắt chước ngươi, nhiều năm sau, khi ngươi đến bên cạnh Ô Lặc Hoài, ngươi có thể ung dung hưởng thụ tất cả."

"Năm đó ngươi vì hắn làm nhiều như vậy, nhưng hắn yêu không phải con người thật của ngươi, mà là ta." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Được thôi, ta g·i·ế·t. Nếu nàng muốn cứu hắn, hãy dùng mũi tên trong tay, lại g.i.ế.c ta một lần nữa đi."

Từ thái độ của Ô Lặc Hoài với ta, ta cảm nhận được, tình cảm của hắn chưa từng vì sự xuất hiện của Tô Lạc Lạc mà lung lay.

Là Giác Mã, cung nữ thân cận theo hầu Ô Lặc Hoài từ nhỏ.

"Tại sao phải xin lỗi ta?"

"Tỉnh rồi thì ngồi dậy uống thuốc."

"Ngươi muốn bảo vệ mạng hắn, vậy thì hãy mau chóng khỏe lại."

"Tỷ tỷ không sao chứ?"

Ta khép mắt, giả vờ như vẫn còn hôn mê, không biết nên đối diện với hắn thế nào.

"Đúng vậy." Nàng chống cằm, tỏ vẻ hồn nhiên.

Ta vẫn nhớ rõ hình ảnh chàng trai ấy vào mỗi bình minh, nhẹ nhàng cho ngựa ăn, cùng ưng điêu và khuyển săn rong ruổi khắp cánh đồng bao la.

"Tỷ tỷ!"

Ta không hiểu, vì sao hắn lại trở thành như vậy?

Trên thảo nguyên năm đó, hắn luôn nghiêm khắc với bản thân, khoan dung với kẻ khác, chưa bao giờ tổn thương người vô tội, dù là một nô lệ thấp hèn.

Ta bật cười:

"Ngươi không phải đã đoán được rồi sao?"

Chỉ còn tiếng hắn run rẩy, tràn đầy kinh hoàng:

Ta thở phào nhẹ nhõm, rồi chìm vào bóng tối vô tận.

Nàng có thể ở bên hắn, chỉ vì nàng lấy lòng Khả Hãn, được nhận làm nghĩa nữ.

Đây chính là hào quang của Chấp Bút Nhân, muốn gì có đó.

"Ta đã giáng hắn xuống làm nô lệ, đời này kiếp này, nàng sẽ không bao giờ gặp lại hắn nữa."

"Tiểu Khả Hãn, để ta đút thuốc cho chị ta."

Nụ cười trên môi nàng chợt cứng lại.

"Ngươi không phải Tô Lạc Lạc, rốt cuộc, ngươi là ai?"

"Đừng nói nữa! Đừng nói nữa! Truyền ngự y! Mau truyền ngự y!"

Những tháng ngày hắn và nàng rời đi, từ mệnh thư ta thấy, Tô Lạc Lạc dốc hết mọi thủ đoạn để quyến rũ hắn, so với ta năm đó ở Bắc Địch còn hơn gấp bội, vậy mà Ô Lặc Hoài chưa từng đáp lại.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 20: Chương 20