Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 14: Chương 14

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 14: Chương 14


Ta nghe thấy hắn khẽ nói, sau đó, thân mình nhẹ bẫng, ta đã được hắn bế lên.

“Ta và Vân Sinh… từng gặp nhau ở đâu?”

Mệnh thư không trả lời. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Xem ra, hẳn chỉ là một thiếu niên đơn thuần. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“May mà Thái tử phúc lớn mạng lớn, chỉ bị thương ngoài da. Tiện nhân ngươi, không được c.h.ế.t tử tế!”

Người trước mặt ta khác xa với Triệu Phỉ trước đây. Hắn bình thản, ánh mắt thanh tịnh, cử chỉ đoan chính.

Chương 14: Chương 14

Uyển Nương lại lao về phía Thái tử:

"Phải."

Sắc mặt ta có chút ngượng ngùng, hắn chỉ cười nhạt.

Hắn không đáp, chỉ chậm rãi tiến về phía ta, rồi quỳ xuống.

“Vân Sinh… tại sao lại nhập vào thân thể Triệu Phỉ?”

“Ngươi không phải Triệu Phỉ.”

Ta quả thực đã quên.

“Điện hạ, xin hãy lập tức hạ lệnh, tống ả vào đại lao, sớm ngày xử trảm!”

Ánh mắt hắn lóe lên tia bối rối, có phần hoảng hốt.

Ta than nhẹ:

"Không phải."

“Mệnh của Triệu Phỉ vốn là nhân vật trọng yếu. Sau khi ngươi g.i.ế.c hắn, một du hồn đã thay thế chỗ trống.”

Nàng vừa khóc vừa vung roi, hướng ta quất mạnh xuống để trút giận.

Thà c.h.ế.t trong phủ Thái tử còn hơn sau này bị hắn thay lòng rồi g.i.ế.c hại.

“Vậy vì sao ngươi lại ở trong thân thể Triệu Phỉ?”

Một Triệu Phỉ còn sống.

“Vậy… ngươi tên gì?”

Ít nhất, ta vẫn có thể giữ lại những ký ức giả tạo, bảo tồn chút ít đẹp đẽ đã đánh cắp.

Người giữ lấy nó chính là…

"Ngươi đừng nghĩ nhiều, chỉ là diễn trò mà thôi."

Uyển Nương lao đến, giáng cho ta một bạt tai:

“Vậy ngươi là ai? Vì sao ngươi biết ta?”

Hắn khẽ lắc đầu:

Ta hỏi Mệnh Thư.

Bỗng nhiên, roi dừng lại.

“Điện hạ, ngài sao vậy? Đừng dọa thiếp mà…”

"Ngươi nói là vì ta đã từng phát cháo và trị bệnh ở thiện đường?"

Ta rõ ràng đã cứa đứt yết hầu hắn, tận mắt thấy m.á.u chảy tràn khắp đất, hơi thở đoạn tuyệt…

Từ đêm đó, Vân Sinh ở lại trong phòng ta.

Triệu Phỉ.

Triệu Phỉ không hề để tâm, ôm ta nhẹ nhàng đưa vào phòng.

Ta sững sờ:

"Tiểu thư và ta khác biệt một trời một vực, Vân Sinh nào dám có ý niệm càn rỡ."

"Triệu Phỉ sủng ái Uyển Nương, hành động hôm nay của ngươi đã quá mức khác thường, tất sẽ khiến kẻ khác nghi ngờ."

"Không phải, trong mắt Vân Sinh, tiểu thư là người tốt nhất mà ta từng gặp."

Hắn dặn ta an tâm nghỉ ngơi, toan rời đi, nhưng ta kéo tay hắn lại.

"Ở lại đây qua đêm."

“Điện hạ, ngài đang làm gì?! Ả tiện nhân này…”

Ta ngẩng đầu, nhìn thấy roi của nàng bị chặn đứng giữa không trung.

Ta ngủ trên giường, hắn nằm dưới đất.

Hắn lặng lẽ nhìn ta, đôi mắt trong suốt như đang nhìn một cố nhân xa cách lâu năm.

"Vậy ta nên làm thế nào?"

“Vân Khê tiểu thư, ta chỉ là một người không quan trọng, tên tuổi không đáng nhắc đến.”

Hắn mỉm cười, không đáp.

"Nàng ta là ai?"

"Vậy trong thân thể Tô Lạc Lạc, có phải cũng tồn tại một linh hồn khác?"

“Điện hạ?” Vạn Nương nhận ra sự khác thường của hắn, lo lắng lên tiếng,

“Ta không phải.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Điện hạ?”

Hắn ngồi ngay ngắn, cổ quấn băng vải, khuôn mặt vô cảm, ánh mắt chăm chú nhìn ta.

“Đắc tội rồi, Vân Khê tiểu thư.”

"Triệu Phỉ tính tình quái đản khó lường, háo sắc trăng hoa, ngươi có thể giả vờ si mê ta mà chán ghét Uyển Nương. Kẻ khác tất cho rằng Uyển Nương vì đố kỵ mà bịa chuyện hãm hại ta."

“… Ta gọi là Vân Sinh.”

Chuyện này rốt cuộc là thế nào?!

Triệu Phỉ vẫn bất động, tựa như chẳng nghe thấy gì, chỉ lẳng lặng nhìn ta.

Những việc ấy, chẳng qua cũng chỉ là ta làm để đổi vận mà thôi.

Ta bỗng chốc nhận ra, có lẽ từng vô tình gặp hắn vài lần, từng nghe qua tên hắn, nhưng ta đã quên mất từ lâu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Ta hiểu." Hắn vội đáp,

Ta hồi tưởng lại… Sao có thể chỉ là vết thương ngoài da?

"Ý của tiểu thư là gì?"

Còn vết sẹo trên mặt hắn, sao lại biến mất?

"Vậy là khi nào? Ta không nhớ mình đã làm việc thiện gì."

“Hẳn là vậy. Nhưng ta chỉ là một kẻ qua đường.”

"Triệu Phỉ," hoặc phải gọi là Vân Sinh, đã hạ lệnh không để bất kỳ ai tiết lộ chuyện đêm đó.

Hắn căng thẳng đến mức như sợ chính mình mạo phạm ta vậy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ta chạy về phía truy binh.

"Tiểu thư chỉ là quên mất bản thân tốt đẹp nhường nào mà thôi. Vân Sinh sẽ giúp tiểu thư nhớ lại."

Ta ôm quyết tâm phải c.h.ế.t mà quay về, không ngờ lại nhìn thấy Triệu Phỉ.

“Ta cũng không biết. Ta chỉ nhớ mình bị người sát hại, chìm vào bóng tối. Theo ánh sáng mà đi, đến khi mở mắt ra… liền ở nơi này.”

Hắn mỉm cười:

Hắn quỳ xuống, cẩn thận nói:

Hắn… rõ ràng đã c.h.ế.t rồi mà.

"Ngươi không cần như vậy, ta cũng chỉ là kẻ hèn mọn bị vận mệnh trói buộc mà thôi."

Vạn Nương kinh ngạc đến không thể tin.

Uyển Nương muốn tìm ta liều mạng, liền bị Vân Sinh sai người nhốt vào phòng.

6.

Thế nhưng, ánh mắt Vân Sinh nhìn ta lại chất chứa u sầu cùng tiếc nuối, tuyệt không giống người qua đường bình thường.

“Chúng ta… đã từng gặp nhau sao?”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 14: Chương 14