Đích Nữ Cuồng Phi: Cực Phẩm Bảo Bối Vô Lại Nương
Mã Duyệt Duyệt
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 881: Hủy đan dược đi!
Đối mặt với một đối thủ như vậy......
Hừ, thật sự là buồn cười, tùy tiện một người, nói muốn liền được sao?
“Con cũng biết, người muốn luyện chế thành công đan dược này, cũng không phải bởi vì chính mình...... nhưng......”
“Ngươi nói Tà Dịch là đi tìm cái lão hòa thượng kia?”
“Thân thể của con còn quá yếu, hơn nữa, chuyện con tỉnh lại, còn chưa có nhiều người biết, con tốt nhất trước đừng nên lộ diện......”
Đông Phương Ngữ Hinh lần đầu tiên cảm thấy thật bất lực, cũng thật bất đắc dĩ......
Chương 881: Hủy đan dược đi!
Giống như địa bàn của U Minh vương , hắn còn có thể tùy ý xuất nhập, nên chuyện này cũng không phải là không có khả năng .
“Ta muốn nhìn đan dược một chút......”
Bọn họ đã kiên trì hơn một tháng , lúc này mắt thấy sẽ thành công , bà làm sao có thể chủ động buông tha cho đây? Đông Phương Ngữ Hinh điên rồi hay sao?
Chích lão nghe được Đông Phương Ngữ Hinh đã tỉnh lại, liền vội vàng chạy qua, nhưng lúc nghe được ý tứ của Đông Phương Ngữ Hinh , bà lại vội vàng lắc đầu:
“Kia để con nghĩ lại xem nên làm như thế nào......”
Vũ khí......
Ha ha, mà lúc này, tình huống của bọn họ, không phải là rất giống chuyện con kiến và con voi kia sao?
“Không, không được, ta không đồng ý......”
Nữ vương lo lắng rất có đạo lý, nàng lúc này, xác thực không nên l* m*ng đi ra ngoài như vậy.
Nghe thấy U Minh vương nói chắc chắn như vậy, Đông Phương Ngữ Hinh biết hắn không có khả năng nói dối .
“Sư phụ, con biết luyện đan lần này đối với người có ý nghĩa gì......”
Đông Phương Ngữ Hinh đột nhiên hỏi nói.
Đồng bạn của hắn hỏi hắn tại sao lại không nhanh chóng chạy trốn? Con kiến kia liền nói, hắn muốn sẫy ngã con voi kia.
Nàng nhìn vẻ mặt không hiểu của mọi người, thở dài một cái nói: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tuy rằng vừa mới tỉnh lại, thân thể còn có điểm suy yếu, hơn nữa lúc này Đông Phương Ngữ Hinh cũng phát hiện , võ công của nàng vẫn như cũ không có khôi phục toàn bộ, nhưng so với lúc trước khi hôn mê thì cao hơn một chút. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Người kia, có lẽ đã chờ ở đây , mà hắn nếu như tấn công, bọn có có thể không có khả năng thắng lợi!
Bất quá, cái người Hắc Phong cốc là con voi, mà bọn họ chính là con kiến.
Nghĩ đến vũ khí, trong đầu Đông Phương Ngữ Hinh hiện lên một thứu gì đó. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Kia khẳng định liền đuổi theo không kịp . Lão hòa thượng......
Võ công của lão hòa thượng, cùng lời nói đều rất có đạo lý, thời điểm chính mình bị hôn mê, Tà Dịch sẽ đi tìm hắn, cũng là chuyện bình thường. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Mị lực của bát giai đan dược, con nghĩ ai cũng động tâm, nhưng mọi người có nghĩ đến hậu quả nếu như luyện chế thành công không? Vừa rồi lời nói của U Minh vương mọi người cũng nghe thấy rồi......
“Ân, hắn đã cùng bổn vương đã nói qua, đan dược, hắn nhất định muốn......”
Đông Phương Ngữ Hinh cũng không muốn như vậy, chỉ là hiện tại......
Nhưng hiện tại, là làm thế nào mới có thể ngăn cản người kia cướp đi đan dược này đây. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nàng bỗng nhiên nghĩ đến thời điểm ở hiện đại nghe được một chuyện cười.
Nói là con kiến nhìn thấy con voi đến , con kiến liền sợ tới mức nhanh chóng chạy trối c·h·ế·t. Trong thời khắc ấy, có con kiến trong đó thế nhưng không chạy, ngược lại là vươn một cái chân ra.
“Hắn nói hắn muốn bát giai đan dược ?”
Người kia, nói không chừng đang tránh ở chỗ tối, nhìn bọn họ đâu?
“Ân, đã đi được vài ngày ......”
Cho nên, nàng cần phải cẩn thận một chút --
“Cái gì? Hinh Nhi, ý của con là để ta......”
Đi được vài ngày ... ........
Nữ vương vội vàng ngăn cản nói:
Này......
Đây là một thời đại dựa vào võ công mà nói, không giống như hiện đại, có s·ú·n·g lục, có bom, có.... .......
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.