Dị Trùng Chủng
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 23: Lần đầu tiên hợp tác
- Đúng vậy, rất khó để ra quyết định này, thế nhưng đó là cách tốt nhất để tăng khả năng sống sót. Nhưng đừng quên, ngược lại cậu sẽ có trách nhiệm giúp chúng tôi như một người thủ lĩnh.
Trần Đình nhíu mày nhìn Vũ Lâm, khiến anh lập tức nói tiếp: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hai người đối mắt trong vài giây, Vũ Lâm có cảm giác anh đang bị đọc suy nghĩ, chỉ cần anh dối trá, từ bóng tối những mũi tên trí mạng sẽ kết liễu anh ngay lập tức.
Trần Định liếc qua hàng người phía sau Vũ Lâm. Ánh mắt họ rụt rè pha lẫn cảnh giác, như một bầy cừu lạc đàn, chực chờ bất trắc. Cậu điềm tĩnh gật đầu:
Trần Định tròn mắt ngạc nhiên, đây quả thật là một năng lực cực kì đáng giá, cậu hỏi:
Vũ Lâm gật đầu, giả vờ thở dài, trả lời:
- Được thôi, nhưng trước đó hãy bảo bọn họ đừng tự tách biệt với đoàn như thế, tất cả đều là đồng hương, ở thời điểm này, đoàn kết mới là con đường sống duy nhất.
Trần Định gật đầu, nói tiếp, giọng mang đầy sự mong chờ:
- Vậy bọn tôi chỉ cần bắt lấy cô ấy, đâu cần hợp tác, các người cản được sao?
Trần Định không khỏi cực kì ngạc nhiên, Vũ Lâm cũng chỉ chờ có thể, anh mỉm cười, giọng đầy mỏi mệt nói:
Trần Định cũng gật đầu, cậu nói:
- Trước khi nói tiếp, cậu phải thực sự hợp tác với chúng tôi, coi chúng tôi như người của cậu. Tức là cậu sẽ không bán rẻ chúng tôi khi đương đầu nguy hiểm, không bỏ mặc chúng tôi khi gặp khó khăn. Ngược lại… chúng tôi sẽ trung thành tuyệt đối với cậu.
Khi hội ngộ, những người đàn ông kiên cường nhất cũng không nhịn được mà lao về phía gia đình, vội vàng tìm kiếm vợ con, cha mẹ già.
Trần Định im lặng trong suốt quá trình, cho tới khi Vũ Lâm đẫm mồ hôi, khuôn mặt tái mét không một giọt máu, anh ngã ngửa ra sau, lưng dựa vào thành xe, thở hổn hển, rõ ràng là anh đã kiệt sức.
Trần Định trầm ngâm đôi chút, cậu hỏi:
Vũ Lâm nuốt vội một ngụm nước bọt, anh nói tiếp:
Cậu ngoảnh lại, bắt gặp Vũ Lâm – thủ lĩnh tạm thời của nhóm người kia. Không khó để nhận ra anh ta đang dò xét phản ứng của cậu.
Trần Định chầm chậm nói:
- Vì hai người họ khả năng cao sẽ g·iết toàn bộ chúng tôi ngay khi nghe xong đề nghị này.
Trần Định gãi cằm, không khỏi bật cười, cậu nói:
- Nếu chúng ta đều c·hết, thất bại trong việc cứu mọi người, thì lí do gì khiến anh cảm thấy có thể giúp tôi?
- Đúng vậy, ai rồi cũng phải c·hết mà thôi.
Rất nhanh, v·ết t·hương dần trở nên hồng hào, da thịt khép lại, sắc mặt gã cũng dãn ra, như thoát khỏi sự khổ sở.
Vũ Lâm ngồi xuống bên cạnh người b·ị t·hương nặng, đặt tay lên v·ết t·hương trên vai gã, một dòng năng lượng màu xanh tuôn ra từ anh ta, chảy sang người đàn ông đang hôn mê trong đau đớn.
Còn người đàn ông kia nay đã hoàn toàn bình phục, hiện tại đang ngủ cực kì ngon lành, có lẽ, sáng mai thôi anh ta sẽ lại có thể chiến đấu với mười phần thể lực như cũ.
Vũ Lâm vẫn cười rất tươi, gương mặt anh ta lại càng trở nên xinh đẹp:
Vũ Lâm mỉm cười, anh biết đã đến lúc lật những quân bài mạnh nhất của mình, anh nói:
Nếu như vậy, theo lịch sử sẽ chẳng có ai có thể sống sót chạy thoát khỏi nơi này, trừ một người duy nhất.
- Ý là, đáng lẽ bọn tôi đã không ở đây ngay từ đầu, bằng một sự thay đổi nào đó, chúng tôi lại chọn theo chân Trần Kha - cha cậu, chứ không phải một con đường khác. Sau đó, mặc dù đã biết đoàn người này sẽ bị tiêu diệt, thế nhưng nếu tách ra, Thủy Tinh nói chúng tôi chắc chắn cũng sẽ c·hết, thậm chí c·hết nhanh hơn rất nhiều. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trần Định nheo mắt nhìn anh, hỏi: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nửa ngày sau, khi trời dần tối, cuối cùng họ cũng bắt gặp nhóm của Thất ca, lúc này đã dừng lại nghỉ ngơi, những người mẹ và bà bận rộn chuẩn bị thức ăn, gương mặt họ đầy lo lắng và mệt mỏi, chỉ có đám trẻ vẫn vô tư nô đùa quanh những đống lửa.
- Rất may, chúng tôi có thể làm điều đó, chúng tôi sở hữu một năng lực có thể biến lời thề thành rằng buộc tuyệt đối. Miễn là đôi bên còn sống, rằng buộc đó là vĩnh cửu.
- Tất cả họ rồi sẽ c·hết, đám cửu vạn, nhóm thợ săn, cậu, anh trai cậu, cha cậu cũng sẽ c·hết.
Trần Định chẳng buồn quay sang, cậu thờ ơ với điều mà Vũ Lâm nói, cậu trả lời:
- Tôi đồng ý. Chỉ là tôi muốn hỏi thêm một điều nhỏ.
Chẳng mấy chốc, đoàn xe chỉ còn lại Trần Định và đám người Trùng Chủng, im lặng nhìn sự sum vầy của những gia đình này.
- Các người còn có thể làm gì nữa?
- Cậu cứ hỏi.
- Vĩnh cửu? Tức là nếu chúng ta không c·hết, các cậu sẽ mãi trung thành với tôi?
Khả năng rất cao, hai nơi này chính là một.
- Tại sao lại là tôi mà không phải anh tôi - Trần Hải hay thậm chí cha tôi - Trần Kha?
Anh ta mở lời:
- Không khó để tôi thốt ra một lời thề, thế nhưng các cậu sẽ tin sao? Ừ. Có thể là có vì người của Trần gia luôn giữ lời, thế nhưng tôi sẽ không thể tin sự trung thành của các cậu qua miệng được.
Vũ Lâm thở dài, tâm trạng buông lỏng, chỉ cần được tiếp tục nói chuyện thì cơ hội hợp tác vẫn còn, anh nói:
- Không hẳn, tiên đoán của tôi là các người sẽ c·hết hết, không phải chúng tôi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vũ Lâm dám nói ra điều này bởi anh có căn cứ để suy luận, Kim Lăng trấn, cái tên này trùng với Kim Lăng cấm địa.
Sau khi đưa nhóm trở lại với đoàn người, yêu cầu họ tìm mọi cách để hòa nhập với cộng đồng này, Vũ Lâm lại đến bên cạnh Trần Định và ngồi xuống.
Vũ Lâm cười thầm trong lòng, anh vui vẻ nghĩ: “Ya, rất tiếc là khi ảo cảnh kết thúc, thủ lĩnh sẽ biến mất, và chúng tôi chẳng còn ai để trung thành.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Anh ta nhìn theo bóng lưng của cậu một chút rồi thở dài, quay trở lại cùng nhóm của mình, anh thuật lại lời của Trần Định, bọn họ đúng là đang tự cô lập, điều này là một nguy hiểm tiềm tàng.
Vũ Lâm ho sặc sụa, cậu cảm thấy không thể quen được với kiểu nói chuyện ở thời đại này:
Trần Định lúc này mới quay sang nhìn vào mắt anh, đôi mắt cậu bình tĩnh và không cảm xúc, như một mảnh hồ tăm tối không gợn sóng.
Hai người im lặng ngắm nhìn khung cảnh bình yên trong chốc này, một vài phút sau Vũ Lâm chọn việc nói ra một tin tức chấn động:
Chương 23: Lần đầu tiên hợp tác
Vũ Lâm không ngờ Trần Định sẽ nói như vậy, chưa kịp phản ứng thì cậu đã đi về phía ánh lửa, nơi mùi thức ăn bắt đầu lan tỏa.
Vũ Lâm vẫn giữ nụ cười tự tin trên môi, anh nói:
- - -
- Bây giờ thì cậu hiểu chúng tôi đáng giá thế nào rồi chứ?
Vũ Lâm cười, biết rằng cá đã cắn câu. Anh nói:
Chần chừ trong giây lát, Trần Định đứng lên, dẫn Vũ Lâm tới một xe ngựa gần đó, trên xe là người đàn ông cửu vạn b·ị t·hương trong cuộc chiến sáng nay, dù đã sơ cứu, nhưng vẫn phải tĩnh dưỡng cả tháng nữa mới có thể rời giường nổi.
- Trần Định, cậu có thể nói chuyện riêng với tôi chứ?
- Hợp lí đấy. - Trần Định thở dài.
Vũ Lâm lắc đầu, cười khổ nói:
Vũ Lâm mỉm cười, nói:
- Không sai, không ai ngăn được cậu bắt cô ấy, nhưng cậu nên biết thêm rằng mỗi người chúng tôi đều có một năng lực không thua kém gì Thủy Tinh, với tất cả sức mạnh ấy, cậu sẽ có cơ hội rất lớn để cứu mọi người.
- Ngàn lời nói không bằng một hành động. Hôm nay có một người của cậu b·ị t·hương phải không, hãy đưa tôi đến gặp anh ta.
Kim Lăng trấn bị phá hủy bởi yêu tộc, mà chủ nhân của Kim Lăng cấm địa lại căm thù yêu tộc.
- Vì lẽ đó, chỉ còn cách hợp tác, chúng ta mới có thể sống sót. Như anh đã thấy năng lực của Thủy Tinh, cô ấy có thể ngửi được mùi của nguy hiểm, nhờ đó chúng ta sẽ thuận lợi hơn nhiều trên đường chạy trốn.
- Ồ, ví dụ thử xem? - Trần Định ngạc nhiên hỏi.
Vũ Lâm vui vẻ nói:
Trần Định toan bước lên xe ngựa, tiếp tục công việc điều chế dược liệu, nhưng một người đàn ông đã đứng trước mặt cậu, Vũ Lâm.
- Sao anh lại chắc chắn như vậy?
Trần Định vẫn im lặng suy nghĩ, vài phút sau anh nói:
- Đó không phải ý tôi, ý tôi là tất cả sẽ c·hết trong ngày mai hoặc ngày kia, muộn hơn thì ngày mốt. Tất cả sẽ c·hết.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.