Dị Nhân Đại Náo Tu Tiên Giới
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 8: Đánh tới cửa.
“Hừ!” tam tỷ hừ một tiếng, đưa tay đánh ra một chưởng, phá hủy âm ba.
“Hừ! tam tỷ, đây là ý gì? muốn g·i·ế·t hại đồng môn sao?” tứ sư huynh hừ lạnh, hắn biết kẻ dùng ám khí này là ai.
Tam muội a ui rên rỉ, sắc mặt phiếm hồng ngượng ngùng.
“Vâng…” tứ sư đệ run run trả lời, hắn thật ra muốn nói thêm: ngũ sư đệ lấy thân mình cản lại địch thủ để đệ có thể chạy trốn. Nhưng nghĩ đến tính cách của đại sư huynh hay là không nói tốt. Đại sư huynh là kẻ chỉ coi kết quả không coi quá trình, càng giải thích càng khiến hắn chướng mắt.
“Tư Đồ Uyên Thành tu vi thế nào?”
Ầm ầm… sơn động bị âm ba đánh cho rung động, đất đá rơi vãi.
Tứ sư đệ cảm giác như rơi vào hầm băng, toàn thân lạnh toát.
Tứ sư đệ nghe câu này, biết đại sư huynh khả năng đã nhìn ra được gì đó, mồ hôi chảy càng nhiều, run rẩy trả lời:
Nàng vỗ túi gấm bên hông, bay ra bảy mươi hai thanh mộc kiếm, bố trí xuống Diệt Lôi Kiếm Trận. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đúng lúc này hai đạo ánh sáng phóng ra, Tư Đồ Uyên Thành cầm kiếm gạt phanh một cái, hai cái phi đao cắm vào trong đá.
“Không… không dám…” bọn họ sợ hãi nuốt khan một cái trả lời. “Đại sư huynh có lệnh, không dám chối từ.”
Ầm ầm… vách đá bị xẻ ngọt như đậu hũ, lộ ra không gian phía sau.
Tam sư tỷ lập tức thay đổi thái độ, ánh mắt nhu thủy yếu ớt, dáng đi lả lướt như rắn, áp sát vào ngực đại sư huynh, nũng nịu nói:
Hai bọn họ mắng to trong bụng nhưng người mặt nặn ra nụ cười.
Tư Đồ Uyên Thành quyết định không điểm bắt bẻ, rất chuẩn mực.
“Đại sư huynh… tha… tha mạng…” tam muội khẩn cầu.
Đại sư huynh đứng dậy, máu tươi nhớp nháp từ từ chảy xuống, hắn phất tay một bộ áo đỏ khoác lên người, bước ra khỏi huyết trì.
“Chuột nhắt còn không ra nhận cái c·h·ế·t!”
“Tốt!” đại sư huynh hòa hoãn một chút, cho bọn họ một liều thuốc trấn an. “Yên tâm đi! ta sẽ không để cho các ngươi xảy ra chuyện. Chúng ta dù sao cũng là đồng môn sư huynh đệ, các ngươi xảy ra chuyện, ta còn mặt mũi nào gặp sư tôn.”
Mười đạo lôi đình qua đi để lại năm bộ xác khô đen thui, Tư Đồ Uyên Thành vẫn không buông lỏng, kẻ địch c·h·ế·t quá đơn giản, đáng ngờ.
“Ai da… tiểu tứ đấy sao? ta còn tưởng là địch tập kích.” một thân hình yểu điệu bước ra, nàng mặc y phục đỏ như máu, dáng đi uốn éo như rắn, dung nhan xinh đẹp gợi d·ụ·c, thân hình lồi lõm, vòng hai vòng ba to quá mức bình thường, vòng hai lại nhỏ như eo kiến.
Tứ sư đệ nhẹ nhàng từng bước đi vào trong, tay nâng huyết nhân Mạc Thiên Cửu.
Đầu tiên dùng năm bộ thi khôi thu hút đại bộ phận lôi đình, sau đó lại dùng đại chiêu phong tỏa che mắt đối thủ. Chỉ vài động tác đã xóa bỏ chuẩn bị của Tư Đồ Uyên Thành. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tứ sư huynh chân vừa chạm đất, đột nhiên… v·út! không một dấu hiệu báo trước, một cái phi tiêu tập sát. Tứ sư huynh là k·ẻ g·ian xảo, cẩn trọng, đối với cái này tập kích lại giống như biết trước, không cần suy nghĩ, lập tức nghiêng người né tránh.
Nghĩ tới đây, tứ sư đệ mừng thầm trong bụng, bước chân tự khắc nhanh thêm mấy phần, khi đến gần huyết trì, hắn tự nhiên dừng lại, đứng lặng yên. Mấy giây sau có tiếng nói:
“Vâng! đại sư huynh dạy phải.”
Nghĩ đến đây nàng không vạch trần tứ sư đệ, lạnh nhạt nói:
“Vâng! đại sư huynh.” tứ sư đệ cung kính nói.
Nếu như đại sư huynh cùng Tư Đồ Uyên Thành giao chiến, cùng đồng quy vu tận vậy thì tốt nhất.
Bọn họ phóng ra ngoài, cùng lúc lấy từ trong nhẫn trữ vật mấy bộ thi khôi.
Tư Đồ Uyên Thành lấy tay làm kiếm chém xuống, một thanh kiếm hư ảnh xuất hiện sau lưng theo động tác của nàng mà bổ xuống.
“Ngươi dẫn ả đến đây?” tam tỷ giọng sắc lạnh.
Tiếng quát kèm theo âm ba công kích.
Đúng lúc này bên ngoài sơn động vang lên tiếng ầm ầm sụp đổ, có người phá trận. Đại sư huynh nhìn hắn, đây cũng là ngươi đưa tới đi.
Đại sư huynh đi ra ngoài động, tứ sư đệ quay đầu nhìn huyết trì một cái, ánh mắt thèm thuồng nhưng cưỡng ép dằn xuống, khúm núm theo sau.
Vừa vào bên trong mùi h·ôi t·hối của xác c·hết và huyết tinh đã xộc vào mũi, đối với tứ sư huynh cái này không có gì, đã quen rồi.
“Hồng Nguyệt Mạn Thiên!”
Tư Đồ Uyên Thành biết đây là sào huyệt của đám chuột Thiên Thi Tông nhưng không có xông vào, nàng không có ngu.
Nghe thấy tên Tư Đồ Uyên Thành, tam tỷ thoáng chút ngưng trọng, đối với kẻ này vừa ghét vừa sợ. Cùng là mỹ nhân, sắc đẹp của nàng trước Tư Đồ Uyên Thành lại dung tục không chịu nổi, vì vậy nàng tự nhiên sinh ra ghen ghét. Nhưng thực lực của Tư Đồ Uyên Thành quá mạnh khiến nàng sợ mà không dám phát.
Tư Đồ Uyên Thành là Trúc Cơ hậu kỳ, đại sư huynh là giả đan nhưng bị trọng thương, giả đan vỡ nát, khả năng cũng không hơn Tư Đồ Uyên Thành bao nhiêu.
Tứ sư đệ nghe xong nghiến răng, lời này không thể phản bác, hắn trước đó trong lúc vô tình đã mắng ả ta ngực to não nhỏ, không ngờ bị nghe được ghi thù.
Hắn từ từ mở mắt, liếc nhìn, giọng lạnh nhạt:
“Huyết trì.” tam sư tỷ liếc nhìn phía sau hắn, thấy một cái huyết nhân trôi nổi giữa không, che miệng cười nói: “Huyết nhân này hình như hơi kém, g·i·ế·t mấy ngàn phàm nhân chỉ được bằng vậy thôi sao? hay là… ngươi nuốt riêng rồi.”
Hai bọn họ liếc nhìn nhau, đạt thành một loại ăn ý, muốn sống vậy thì phải hợp tác.
Tứ sư đệ nhún vai.
Tứ sư đệ nghe vậy thở phào, hắn còn ngại ả điên này cản chân, nên biết ả ta chính là tình nhân của đại sư huynh, nếu ả ta trên giường lắm miệng thật sẽ gây rắc rối cho mình. Ả ta không vạch trần hẳn là cũng muốn diệt trừ Tư Đồ Uyên Thành.
“Huyết nhân thiếu…”
“Ai da… là ta ngu ngốc, không có nghĩ được nhiều như vậy, ai biểu ta ngực to não nhỏ đâu.”
“Ai u…” Tam sư muội rên lên đau đớn, lòng sinh sợ hãi.
“Không muốn sao?” đại sư huynh khí tức tràn ra, hai bọn họ cảm giác trước mặt chính là một đầu cự long trong bóng tối vô tận lộ ra đôi mắt huyết sắc, chỉ bằng một ánh mắt đã khiến bọn họ tim đập chân run.
Đại sư huynh buông tay, nheo mắt nhìn ra ngoài động, hắn có thể cảm giác được lôi đình thuộc tính, hẳn là Tư Đồ Uyên Thành đã bày xuống lôi trận chờ bọn hắn chui đầu vào rọ.
“Đệ tự bạo Cửu Tiết Tiên khiến nàng ta không kịp trở tay nên mới có cơ hội chạy thoát…”
“Còn phát hiện ai nữa không?” đại sư huynh hỏi lại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Ngươi mang theo huyết nhân chạy thoát?”
“Mang đến rồi sao?”
“Cái này…” tam muội và tứ đệ đồng loạt lên tiếng, toát mồ hôi, bọn họ cũng không ngu biết bên ngoài là cái gì, đại sư huynh đây là muốn dùng bọn họ dò đường, sẽ c·h·ế·t đấy.
Ả trước mắt này rõ ràng là muốn g·i·ế·t mình, ả ta là Trúc Cơ trung kỳ, còn mình cũng đã Trúc Cơ sơ kỳ đỉnh phỏng, còn một chút nữa thôi là bằng ả. Ả đây là muốn g·i·ế·t mình, loại bỏ uy h·i·ế·p.
Bọn họ bình thường đều muốn triệt hạ đối phương nhưng một khi đứng trước nguy cơ lại phối hợp hoàn mỹ. Đây là tác phong của người thông minh từng trải, kẻ thù cũng phải xem thời điểm.
Đại sư huynh là kẻ độc ác vô tình, đừng nhìn hằng đêm phục vụ hắn nhưng nếu không được việc hắn có thể bóp c·h·ế·t bất cứ lúc nào, luyện thành huyết đan. Nhị sư huynh cũng chính là bị hắn luyện thành huyết đan.
Hừ, muốn để ta và Tư Đồ Uyên Thành trai cò đánh nhau, ngươi làm ngư ông đắc lợi sao? Ngươi nghĩ quá nhiều rồi! nếu không phải đang cần chân sai vặt, ngươi cái này ý nghĩ sẽ bị ta bóp c·h·ế·t.
Mọi chuyện trong giây lát đã được đại sư huynh làm sáng tỏ. Hắn đưa mắt nhìn tứ sư đệ.
Hai tiếng hét lớn, tứ sư đệ và tam sư muội đồng loạt ra tay.
Tứ sư đệ phía sau mắng thầm: yêu bà! chỉ giỏi câu dẫn nam nhân, không biết liêm sỉ.
“Hừ, tam tỷ thấy có kẻ địch nào có thể mở trận pháp vào đây sao?” tứ sư đệ cực kỳ bất mãn. “Nếu tam tỷ không cho ta một lời giải thích hợp lý, đừng trách ta báo lại đại sư huynh, để huynh ấy xử trí.”
“Phế vật!” đại sư huynh quát mắng, bàn tay bóp chặt, lần này là thật dùng sức khiến cho trái bưởi thành trái phật thủ.
“Đại sư huynh đâu?”
“Thực Cốt Phong Lâm!”
“Trúc Cơ… hậu kỳ…”
Tới trước một vách núi đá dựng đứng, hắn lẩm nhẩm chú ngữ. Trên vách đá hoa văn sáng lên, mặt đá gợn sóng, hắn lập tức nhảy vào trong biến mất, vách đá sau đó khôi phục lại như cũ.
Oanh! có vật xông vào pháp trận, lôi đình lập tức bổ xuống, Tư Đồ Uyên Thành cầm kiếm nheo mắt nhìn, tinh thần kéo lên mười phần, không dám lơ là.
Chỉ là… như vậy cũng tốt! nàng cũng không ưa Tư Đồ Uyên Thành.
Tại dưới mặt đất phóng lên trùng trùng cốt lao, muốn giam lại Tư Đồ Uyên Thành. Một dải lụa đỏ che khuất bầu trời, che kín thiên địa. Bọn họ phối hợp phải nói thiên y vô phùng không một kẽ hở.
Keng! một tiếng vang thanh thúy, phi tiêu cắm hết lưỡi vào vách đá, ngay cả đá cũng bị xuyên thủng, thử nghĩ nếu vừa rồi tứ sư huynh không phản ứng nhanh hậu quả đã biết như thế nào rồi đấy.
“Vào đi!”
Hắn đưa tay, cách không chụp lấy huyết nhân Mạc Thiên Cửu ném vào trong huyết trì. Tạm thời để đây, chờ xử lý xong Tư Đồ Uyên Thành, lại nuốt huyết nhân cũng không muộn.
“Hừ! nói bậy.” tứ sư đệ nhanh chóng cắt lời ngăn lại, thứ đại sư huynh muốn hắn làm sao dám tham ô. “Tư Đồ Uyên Thành đến rồi, ta buộc phải cắt ngang trận pháp.”
“Các ngươi ra ngoài xem tình hình.” đại sư huynh lạnh lùng lệnh.
Chuyện này nói tiếp cũng không được gì, hắn lập tức chuyển chủ đề:
“Không có!”
Tứ sư huynh bay một hơi tám ngàn dặm, tiến vào một cái sơn cốc vắng vẻ, không chút ý tứ che giấu hành tung dấu vết, hắn là đang cố tình dụ Tư Đồ Uyên Thành tới.
“Là địch tập kích, nghe giọng nói có thể là thánh nữ Thiên Thủy Giáo Tư Đồ Uyên Thành làm người ta sợ c·h·ế·t khiếp.”
Tứ sư đệ vội quỳ sụp xuống, mồ hôi đổ ròng ròng:
“Ngươi đi gặp đại sư huynh đi.”
Tứ sư đệ không nhận, nhưng tam tỷ thấy chính là như vậy, tên tiểu nhân này muốn lợi dụng đại sư huynh chém g·i·ế·t Tư Đồ Uyên Thành, cái này âm mưu rất rõ ràng nàng còn không nhận ra thì đúng là đồ ngốc.
Kiếm này được làm từ Lôi Mộc, dùng để bố trí Diệt Lôi Kiếm Trận chính là tuyệt phối. Lôi thuộc tính lại là khắc tinh của ma đạo.
Sư huynh đệ rắm c·h·ó! không phải vì bọn ta vẫn còn hữu dụng đi.
“Chuyện gì?” đại sư huynh đi tới, sắc mặt có chút lạnh.
“Ngũ đệ c·h·ế·t rồi sao?” đại sư huynh lạnh băng hỏi lại.
“Không biết! người ta nghe tiếng hét sợ quá không dám ra ngoài nhìn.” tam sư muội vẫn giọng nũng nịu.
“Có phải cho rằng ta bị thương hai ngươi có thể lật trời?”
Bên ngoài. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Đại sư huynh tha tội! lúc đó tất cả đang thuận lợi, tự nhiên Tư Đồ Uyên Thành xuất hiện phá hoại, đệ và ngũ đệ đánh không lại. Ngũ đệ đã hy sinh, còn đệ liều mạng chạy về đây…”
Chương 8: Đánh tới cửa.
Bên trong là một cái động lớn, chính giữa là huyết trì chiếm giữ hai phần ba diện tích động. Trong huyết trì hoàn toàn là máu tươi, xác c·h·ế·t trôi nổi vất vưởng, một tên thanh niên tóc dài đen nhánh, làn da trắng bệch, lông mày xếch lên sắc như kiếm, đẹp trai một cách quỷ mị.
“Vậy sao?” đại sư huynh lạnh lùng một câu, tay đã quàng qua vai ôm lấy tam muội, bàn tay chụp vào trái bưởi bóp bóp mấy cái.
Chuẩn bị xong tất cả, nàng quát lớn: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đại sư huynh khe mắt khép hờ, suy tư. Cửu Tiết Tiên tự bạo muốn ngăn lại một Trúc Cơ hậu kỳ vậy thì cũng phải ở vào trạng thái no máu, trong lúc cấp bách, g·i·ế·t phàm nhân là không kịp, tự dùng máu bản thân hiến tế nhưng nhìn hắn sinh lực tràn đầy, không có vẻ thiếu máu. Vậy chỉ có thể là… g·i·ế·t ngũ sư đệ.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.