Dị Nhân Đại Náo Tu Tiên Giới
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 37: Dịch bệnh.
“A!” hắn kêu lên một tiếng sợ hãi ngã bật ngửa ra sau.
Mấy ngày sau đó bọn chúng bắt đầu ăn chơi trác táng. Từ sòng bài cho tới kỹ viện, quán ăn, cửa hàng trang sức, quần áo…
Mạc Thiên Cửu đi vào trong nhà vệ sinh, lấy ra hộp gỗ, điểm lên hình nhân giấy, một làn sương trắng bay ra.
“Đại ca ơi! chúng ta giàu rồi!”
Bọn chúng đạp vỡ chum, vại.
Một cái toàn là bụi tro.
Nam ca đi đến bên cạnh hắn, vỗ vai:
Rầm! một cái vại đổ ra vải mục.
“Cái này…” hắn thắc mắc.
Có tiếng răng rắc, sau đó… rầm… cửa đá sụp đổ.
“Khốn kiếp! là tên nhóc nào dám chọc ta. Đừng để ta bắt được, nếu không ta đánh cho ba mẹ nhận không ra.” hắn bực mình chửi đổng.
Đêm tối, tên quản mộ cầm chiếc đèn leo lét ánh sáng đi kiểm tra, chợt hắn dừng lại, nâng cao đèn soi sáng.
“Tốt! chuyển lời đa tạ của ta tới Nam ca.” hắn thu vào, không có khách sáo.
Có mấy tên không nhịn được, vội rút dao chém vỡ khóa hòm. Khi bọn chúng mở nắp thì ánh sáng chiếu ra mù mắt c·h·ó bọn chúng.
Ầm… ầm… ầm… từng tiếng vang trầm thấp, cửa đá và cả hang động rung rung, cửa đá bắt đầu xuất hiện vết nứt.
Trời ơi! toàn là vàng! không thể tin được.
Lão y sư nhanh chóng khám bệnh, đáng tiếc không nhìn ra được bệnh gì, đến buổi trưa thì hắn c·h·ế·t.
Dưới ánh lửa, hắn sờ lên hoa văn trên cửa đá. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đám thuộc hạ nhanh chóng bắt tay vào việc.
Mấy tên khác thấy vậy cũng vội vã phá hòm.
Hắn sau đó ngồi lại, chờ Vân Thường hoàn thành nhiệm vụ trở về.
Sau đó hắn ôm nữ nhân lên giường hành sự.
Chương 37: Dịch bệnh.
Còn bao nhiêu người dân c·h·ế·t đói trong nhà, đầu đường xó chợ vì lệnh cấm thì bọn họ không quan tâm. Chỉ cần không thống kê thì những người đó không tồn tại.
“Chính là nơi này rồi, đào lên!”
Đang muốn bước ra xem xét kỹ hơn thì ngã bịch một cái, quay đầu nhìn lại phát hiện có người bất tỉnh nằm ngang trước cửa.
Mạc Thiên Cửu sau đó ung dung bước ra, chạm mặt tên theo dõi.
“Ha ha ha… từ nay ta chính là đỗ thần!”
Nửa canh giờ sau, dù trời lạnh, tên nào cũng ướt đẫm mồ hôi. Bỗng nhiên cạch một tiếng, là tiếng kim loại va chạm phải vật cứng, đám trộm mộ ánh mắt rực sáng, ra sức đào.
“Lục Chỉ Vương, hôm nay ta cho ngươi thua tâm phục khẩu phục.” Bức Vương cười lớn.
Quan phủ tổ chức ăn mừng luận công ban thưởng cho chiến tích vĩ đại vô tiền khoáng hậu này.
Gào! bóng đen bổ nhào vào người lão, hàm răng cắn vào cổ.
Lục Chỉ Vương đập bàn đứng dậy cười ngông cuồng:
…
“Mở cửa! nhanh mở cửa! không lão tử đốt cả y quán các ngươi.”
Đám đồng bạn phá lên cười.
Một tên cầm la bàn quan sát tìm vị trí, sau đó chỉ vào một nơi, nói:
Tốc độ dịch bệnh lây lan nhanh khủng khiếp.
Bảy ngày sau.
Hắn đứng dậy phủi phủi mông xấu hổ. Hắn tới gần quan tài, phun nước miếng vào mặt xác c·h·ế·t như để khẳng định với đồng bạn: ta không sợ!
Phía trước, một cái bia mộ đổ nghiêng, đất bị xới lên.
“Thầy ơi! có người ngất trước cửa nhà chúng ta.” tên y đồng vừa kéo người vào trong vừa nói.
“Không sao, không sao… một chút ho ấy mà, lát là hết.” hắn xua tay cười.
“Đại nhân, ngài không sao chứ?”
Ánh lửa soi đường, đám trộm mộ từng bước cẩn thận tiến lên.
Mấy tên thuộc hạ vâng dạ cầm cuốc xẻng bắt đầu phá đất.
Đám thuộc hạ nhìn nhau ánh mắt sáng ngời.
Mạc Thiên Cửu đứng dậy, chen qua đám người đang hò reo ra về, chuyện của hắn đã xong. Lúc hắn lên xe thì có tên gọi hắn lại đưa cho hắn túi tiền.
Hướng tây bắc, cách thành ba ngàn dặm, tại một gò đất lớn, có nhóm người lén lút xuất hiện.
Kỹ nữ đấm lưng cho hắn, lo lắng hỏi:
“Đại ca thế nào? có phải cổ mộ không?” tên thuộc hạ sốt ruột hỏi.
“Tốt! về nghỉ ngơi đi.” hắn thu lại nàng vào trong hộp. Bây giờ là ban ngày, mặc dù đang ở trong lâu không có ánh sáng nhưng dương khí dồi dào, có tổn âm khí của nàng, không nên ở ngoài lâu.
“Này, ngươi không sao chứ?” hắn vội đỡ người này dậy. Kiểm tra mạch phát hiện vẫn còn sống, nhưng trạng thái có vẻ không tốt lắm.
Một lúc sau, một cánh cửa đá lộ ra trước mặt bọn họ.
Tiêu Hạt đứng bật dậy trố mắt nhìn, sau đó ngã bịch ra sau.
Mười ngày sau, với sự quyết liệt, quyết tâm cao độ, với khẩu hiệu: ai ở nhà nấy, ở nhà là yêu nước, ra đường là p·h·ả·n· ·q·u·ố·c.
Một tên to gan chụp lấy khối ngọc dùng sức kéo, đột nhiên xác c·h·ế·t bật dậy…
“Hoa văn này… chỉ sợ niên đại không dưới trăm năm.” tên thủ lĩnh sơ đoán.
Từ hôm đó trong thành bắt đầu xuất hiện bệnh lạ, người nhiễm bệnh sẽ ho liên tục, qua một hai ngày là c·h·ế·t. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đến trước một y quán, hắn đập cửa rầm rầm. Nhưng bây giờ trời còn chưa sáng, y quán chưa mở cửa.
Trước mắt bọn họ xuất hiện một cánh cửa đá chắn ngang lối đi.
Bọn họ dễ dàng phá hủy cửa đá, một tên lấy ra lồng chim đưa tới gần cửa, phát hiện con chim hoàng yến không sao, gật đầu.
Vì chuyện này mà Mạc Thiên Cửu không được tới thanh lâu nữa. Hây da… chỉ tội cho Vân Thường không được ăn. Đúng vậy! là tội cho nàng thôi. Chứ ta có thèm đến chỗ đấy đâu.
Tên này trên người không có giấy tờ thông tin, lão y sư cũng chẳng biết mặt, vậy là để quan phủ tới đưa hắn đi.
Hai bọn họ trở lại đúng vào lúc quyết định thắng thua, hai bên chuẩn bị lật bài tẩy của mình.
Dịch bệnh đã bị dập tắt.
Gào! bóng đen ngửa mặt hét lên.
“Khục khục khục…” một tên đang ôm kỹ nữ thì ho khục khặc liên tục.
Tất nhiên là phải đến thanh lâu rồi… Ấy, đừng hiểu lầm… ta chỉ muốn giúp cho Vân Thường, không phải muốn vui chơi.
“Trở lại phòng.”
Hắn nuôi Vân Thường cũng chỉ để dùng vào những lúc này, mặc dù ta không thể điều khiển được giấy nhưng mọi sự vẫn luôn trong lòng bàn tay.
Bọn chúng bắt đầu khuân vác châu báu ra khỏi mộ.
“Đi đi.” hắn ra lệnh.
“Ha ha ha… Tiêu lão đệ giữ gìn sức khỏe!”
Mạc Thiên Cửu ước chừng túi tiền, cảm thấy nhiều hơn một ngàn lượng bạc đã giao kèo.
Những người đào mộ đào không kịp người c·h·ế·t.
“Mở bài!” trọng tài hét lớn.
“Sao ngươi đi lâu vậy?” hắn vặn hỏi.
Nhìn lá bài hắn trợn trắng mắt, sững sờ, không thể tin được.
Làn sương lướt nhẹ xuyên qua tường biến mất vô tung vô ảnh.
Tên quản mộ hừ lạnh, cái đám trộm mộ này thật đáng ghét, người c·h·ế·t cũng không tha.
Mọi người lùi lại, hai tên cầm bùa lớn tiến lên bắt đầu đập.
“Làm cái gì mà ồn ào vậy? chưa đến giờ mở cửa mà.”
“Không có khí độc!”
Khi hắn mở cửa ra thì không thấy ai, nhìn trái nhìn phải… đường vắng tanh.
Cả đám tiến vào trong, để một tên ở lại coi cửa.
Đây đúng là nữ nhân, cái xác khô quắt đen thui, nó mặc một bộ váy đỏ lộng lẫy, hoa văn thêu bằng chỉ vàng, đầu đội vương miện, hai tay đặt chồng lên nhau chắp ở bụng giống như là đang ngủ say, trước ngực có đeo một khối ngọc hoàn lớn, hình khắc tinh xảo. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tất cả đều là hoàng kim, châu báu. Đem đi bán không biết sẽ đổi được bao nhiêu bạc. Bọn chúng ánh mắt sáng rỡ, không kìm được sung sướng.
Lão y sư theo quy tắc thông báo cho người nhà, nếu không tìm được người nhà sẽ giao cho quan phủ.
“Quy tắc cũ!” tên thủ lĩnh đứng dậy nói.
Cả đám bu lại, sờ sờ nắp quan, bên trên khắc hình sắc nét, phượng hoàng bay lượn, muôn chim triều bái. Chủ nhân mộ này khả năng cao là nữ.
Năm tên to con lập tức lấy ra xà beng cạy nắp quan tài. Các cây đinh nhanh chóng bị nhổ lên. Bọn họ cùng nâng nắp quan tài lên, hất sang một bên.
Lão bước lại gần, đưa chiếc đèn soi xuống hố. Chợt lão thấy lạnh sống lưng, lập tức quay đầu. Lão thấy được một bóng đen.
Sau đó hắn gỡ xuống ngọc hoàn.
Đường hầm không lớn lắm chỉ vừa hai người đi song song, trần hang cũng chỉ khoảng hai mét.
Đêm hôm đó, khi người dân trong thành vẫn như thường lệ sinh hoạt, Mạc Thiên Cửu đang ôm hai mỹ nhân chơi vật lộn.
“Tiểu nữ đã làm xong.”
Bọn họ đưa đuốc vào soi, đó là một căn phòng lớn, chính giữa là một cái quan tài, bên cạnh có xếp nhiều hòm đồ, chum, vại đậy kín.
Không có nguy hiểm!
Bạch một tiếng, lá bài của hắn được lật lên.
Một cái khác chảy ra dịch lỏng sền sệt.
Nhân thời gian buộc phải ở nhà này, cùng nàng nghiên cứu tu tiên giới cũng tốt.
Bên ngoài có một tên to con đứng canh, hắn là người của Nam ca. Mục đích rất rõ ràng: không cho Mạc Thiên Cửu chạy mất.
Trong thành cứ mấy nhà lại có một nhà treo khăn tang, đám ma từng đoàn kéo ra ngoài thành chôn, liên tục từ sáng đến đêm rồi từ đêm đến sáng.
“Đằng sau có thể là mộ chính, mọi người cẩn thận.” tên thủ lĩnh nhắc.
Ngồi trong xe hắn đang nghĩ có tiền nhiều rồi, phải làm gì đây?
Cuối cùng chỉ còn lại một thứ cuối cùng: quan tài!
Cả lũ đưa mắt vào xem.
Đây là quyết định đào mộ.
Cơn ho kéo dài cả đêm, khi gà chưa gáy tiếng thứ nhất thì hắn không chịu được rời kỹ viện đi tìm thầy thuốc.
Một lúc sau, Vân Thường trở về, cúi đầu:
“Nam ca nói đây là thưởng thêm.” tên này trả lời.
“Sao? sao lại có thể như thế?!”
Mấy cái chum, vại này đều không chứa thứ gì tốt.
Quan phủ bắt đầu nhận ra không ổn. Bọn họ nhanh chóng xác định đây là dịch bệnh, lập tức lệnh phong tỏa toàn thành được ban ra. Những người c·h·ế·t cũng sẽ không được đem chôn mà phải hỏa táng ngoài thành.
“Cứu… cứu…” lão cố kêu lên nhưng chỉ vài giây sau đã im bặt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sương trắng khẽ gật đầu.
“Được.”
Một tên y đồng lọ mọ thức dậy, tay không ngừng dụi mắt, bực bội đi tới:
Bọn họ không vội xông vào mà cẩn trọng kiểm tra bẫy, thấy không có nguy hiểm thì mới tiến vào.
“Ăn hơi nhiều, nặng bụng.” Mạc Thiên Cửu cười đáp.
“Nhanh soi đuốc!” tên thủ lĩnh ra lệnh.
Rầm! chum lớn vỡ ra, bên trong là thứ giống như tro đen.
Hắn ho càng lúc càng dữ dội, hắn đưa tay che miệng, khi mở tay thấy một bãi máu. Hắn bắt đầu hoảng sợ, đập cửa càng dữ dội. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dưới ánh đèn tàn, lờ mờ thấy được đó là một cái xác c·h·ế·t nửa phân hủy, một bên tròng mắt treo lòng thòng, da đầu bong tróc một mảng lớn, hàm răng đen xì, quần áo tả tơi, bốc mùi hôi thối.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.