Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 10: Lê Tuấn Vũ

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 10: Lê Tuấn Vũ


Dương Đế mặt không đổi sắc nhìn mấy thằng băng Trường An còn lại.

Jung Ki-chul gật đầu thừa nhận, "Kể cả mấy nhà Cheabol đó cũng chưa chắc có tay máy chém chất lượng như người vừa rồi." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Mấy thằng khác lập tức thế chỗ vung mã tấu chém Dương Đế tới tấp, gã từng kiếm đón đỡ, đồng thời lợi dụng kẻ hở liền đâm kiếm về trước, xuyên ngực thằng gần nhất.

Sau đó, gã lại thu kiếm chém về phía thằng kế bên, một kiếm hạ xuống là rơi nửa phần thân, kiếm kế tiếp từ dưới chém lên phân thằng kế tiếp thành hai khúc.

Lập tức một thằng khác lao vào chém xuống đầu Dương Đế, nhưng gã vừa lúc đứng dậy né dao này, đồng thời áp sát thân thể đối phương, Thí Thần Kiếm như xiên vào miếng tàu hủ, xuyên ngang người hắn ta.

Dương Đế vừa hạ mấy thằng trướt mặt xong liền quay sang Trung Hiếu, gã nhanh chóng bước tới nắm vai thằng Hiếu kéo về sau, bản thân bước lên đối diện với hai thằng đang vây công hắn ta.

Phộc!

Gã lười để ý bọn này, chỉ hướng mắt nhìn đám người Jung Ki-chul.

Nghe vậy, cửa phòng chậm rãi mở ra.

Thời điểm này, đám người Hàn Quốc đã đi mất rồi, cả khách sạn chỉ còn lại mấy chục nhân viên co cụm lại một chỗ, mặt xanh như tàu lá chuối.

Phía sau lưng, Trung Hiếu bị hai thằng khác vây công, trên thân dính không ít vết chém, máu đổ đỏ người.

Gã đưa điếu thuốc vào miệng, bản thân xách kiếm một bước tiến lên, nương theo đó Thí Thần Kiếm xé gió đâm tới trước.

Cốc! Cốc! Cốc!

Mặc kệ hai người này đối thoại, Lee Yoona giờ phút này vẫn giữ đôi mắt to tròn của mình ở cửa thang máy, một hồi sau mới nhìn lại hàng chục thi thể nằm trong vũng máu giữa đại sảnh.

....

Mà Trung Hiếu nào nghe lọt lỗ tai, hắn tiếp tục rút mã tấu ra rồi đâm vào, liên tục cả chục nhát, cho đến khi tên quản lý hai mắt trợn trừng, tay chân cuống cuồng trong vô thức mới dừng tay lại.

"Ngoài da thôi, không c·h·ế·t được. Về!" Lê Tuấn Vũ tùy ý phất tay.

Dương Đế rút kiếm ra, xoay phắt về sau bạt kiếm.

Phép thuật sao?

Joo đầu bạc nhếch môi cười, nặng giọng nói: "Xem ra Vietnam có không ít băng đảng đáng gờm."

Dương Đế thấy vậy cũng không nhiều lời, đi theo Lê Tuấn Vũ rời khỏi khách sạn.

Bọn này đã biết sợ thì gã cũng nên dừng tay.

Xẹt! Xẹt! Xẹt!

"Quá giỏi." Gã mở miệng khen.

Gã hét to ra lệnh.

Ngay lập tức, toàn bộ đám người băng Trường An hò hét, xách mã tấu điên cuồng lao về phía Dương Đế.

Dương Đế gõ cửa phòng 305.

Mấy thằng sau lưng vừa tiếp cận đến, gã liền xoay người một vòng đảo hướng về sau, thuận thế đâm kiếm tới trước, chuẩn xác xiên ngang ngực thằng gần nhất.

Lee Yoona cũng không ngờ rằng tình huống diễn ra thú vị như thế, cô chống cằm nhìn Dương Đế, ánh mắt lập lòe như nước. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ánh mắt của gã trước khi đi rơi lên dáng người xinh đẹp ngồi ở ghế sofa, cô gái này được rất nhiều cận vệ bao quanh. Có vẻ như cô ta thời thời khắc khắc chú ý đến hắn, nhưng Dương Để nào để tâm.

Gã không cho rằng Dương Đế nói xạo, bởi gã biết Dương Đế có quá khứ như thế nào.

Cô bất chợt lên tiếng: "Thật muốn g·i·ế·t ai đó." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Dương Đế thấy vậy cắm mũi kiếm xuống sàn, móc gói thuốc ra đốt một điếu.

Lúc này, người đàn ông bên cạnh Trần Hồng Thanh mới lấy lại phản ứng, gã nổi điên lên quát: "Mày dám g·i·ế·t đội trưởng Thanh?!"

Khi tới giữa đại sảnh, trông thấy vô số thi thể không toàn thây trong vũng máu, Lê Tuấn Vũ mặc dù biết trước nhưng vẫn không nhịn được hít mấy hơi lạnh.

Đằng kia, Dương Đế bấm cầu thang máy đợi sẵn, thang vừa xuống, Trung Hiếu liền tức tốc chạy đến, cả hai liền biến mất bên trong.

Trong tít tắt, Dương Đế nâng kiếm lên, chuẩn xác dùng thân kiếm chặn lại mũi thương của hắn, sau đó gã dùng lực hất mũi thương ra, đồng thời xoay vòng cơ thể, tung ra một đòn kim tiêu cước đá thẳng vào mặt thằng này.

Bổ xuống, chém trái, bạt phải.

Nhìn đến đó, Jung Ki-chul và Joo Seung với quay mặt lại nhìn nhau.

Một lần hành động này khiến toàn trường thinh lặng, toàn bộ ánh mắt đổ dồn lên gã đàn ông đứng giữa đại sảnh.

"Ừ." Seung gật đầu.

Dương Đế hất dao kẻ còn lại ra, sau đó vung kiếm như điện chém rơi nửa người hắn ta.

Bọn chúng lúc này chỉ còn lại khoảng 10 thằng, đứng co cụm lại một chỗ, trung niên nam tử dẫn đầu lúc này không nói được lời nào, mồ hôi lạnh chảy ròng trên mặt.

Lập tức, Lê Tuấn Vũ dẫn đầu cả ba nhanh chóng rời khỏi phòng, một đường bước xuống khách sạn.

Nghe gã nói vậy, tên lãnh đạo Trường An hai mắt lập lòe, cuối cùng để lại câu ngoan thoại:

Nhất thời đá bay hắn ta về phía sau.

Bất quá không ai mở cửa, gã mở miệng kêu: "Anh Vũ, em Đế đây."

"Dương Đế băng Wilmar đúng không? Chớ vội đắc ý, Trường An bọn tao sẽ trả món thù hôm nay gấp trăm lần!"

Jung Ki-chul và Joo Seung thì nét mặt âm trầm, nhìn thật kỹ gương mặt của gã.

"Mày đúng là Dương Đế mà!" Lê Tuấn Vũ nghe xong kinh ngạc hô lên.

Dứt lời, hắn liền dẫn theo đàn em còn lại rời đi, lúc đi ngang Dương Đế không tự chủ được tránh rất xa.

Lê Tuấn Vũ, sếp của Dương Đế, lãnh đạo băng Khanh Hoàng Kiệt.

Thor?

Gã hối thúc: "Sửa soạn thủ tục xuất cảnh sớm đi, thế giới này ngày càng loạn, chúng ta phải nhanh chóng quay về hỗ trợ tập đoàn."

Bất quá, lúc đi ngang thanh niên quản lý khách sạn đang run rẩy, Dương Đế liền nhướng mày với Trung Hiếu.

Gã quản lý sợ hãi thất kinh, cơn đau ập đến quá nhanh, gã hú hét cầu xin: "A! Tha em, tha cho em!"

Từ đầu tới cuối, đám người Hàn Quốc này không có ý định tham gia cuộc hỗn chiến khi nãy, thế nên Dương Để chỉ liếc nhìn một chút rồi đi.

"Ừ, có mấy thằng truy sát anh bị em xử rồi, đi thôi." Dương Đế gật đầu.

Mặt sàn của Thiện Nhiên Hotel được trải qua bao lớp bê tông gia cố, ấy thế mà mũi kiếm cắm xuống ngọt sớt như một miếng đậu hủ.

Ở đây ngoài bọn Trường An ra, còn có nhóm người Hàn Quốc đang nhìn chăm chăm, Dương Đế cần phải chừa sức để phòng trường hợp bất ngờ.

"Tránh đường, hoặc c·h·ế·t." Gã điềm nhiên hỏi.

Gã phun bỏ điếu thuốc trong mồm, nhã ra một làn khói trắng, tiếp tục dấn thân về phía trước.

Hắn ta thấy gật đầu, lập tức nắm lấy mã tấu đâm thẳng vào bụng tên quản lý.

Kiếm vừa rút ra, gã lại dùng thế chém thô bạo nhất bổ từ trên xuống thằng đối diện, kiếm hạ xuống làm đứt lìa một bên tay của hắn ta.

Dương Đế không đáp lời mà chỉ hỏi: "Anh bị trọng thương à?"

Bất ngờ thay, trên mặt bàn cuộc họp, đó là tấm hình chân dung của Dương Đế....

Mấy thằng gần nhất có phần chần chừ không dám lao lên, nào ngờ Dương Đế bước tới, một cước đá thẳng vào ngực thằng đứng đầu, đạp bay hắn ta về phía sau. Mấy thằng kế bên thấy thế liền hò hét liều c·h·ế·t xông lên, thằng kế bên rút ra một cây thương dài đâm thật nhanh về phía gã.

Đó là một số câu hỏi hiện lên trong đầu bọn hắn.

C·h·ế·t nhiều như thế, thế trận mới tạm hoãn.

Chương 10: Lê Tuấn Vũ

"Một mình mày đến đây?" Tuấn Vũ cực độ nghi hoặc.

Jung Ki-chul nghe vậy liếc nhìn cô, gã nhíu mày nói: "Tập trung vào Yoona, chúng ta đi thôi, chú sẽ dẫn em đến nơi cư trú an toàn."

Lại một cái đầu bị xuyên qua, gã rút kiếm lại, đối với hai kẻ kế bên lao đến vung kiếm đón đỡ, đồng thời tung chân đạp vào bụng một thằng, khiến kẻ đó liên tục lùi về sau. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ba thằng phía sau vung mã tấu xuống vừa đối cứng với Thí Thần Kiếm liền gãy nát, Dương Đế lấn tới, hung hăng vung kiếm chém ba thằng bọn chúng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Dương Đế tung người về phía trước, ở trên không vung gối vào thằng trước mặt, tiện đà xoay một vòng trên không để nhẹ nhàng tiếp đất, vừa hạ người xuống chính là ở giữa đội hình đối phương.

Bang!

Gã nhanh chóng dẫn Trung Hiếu tiến về phía thang máy.

Đối diện với Dương Đế, một nam tử tuổi tầm 35 đang cầm con dao găm nhìn gã.

Cùng với lúc đó, tại trụ sở cảnh sát tỉnh Giang Hải, một cuộc họp kín đang được diễn ra.

Mà thằng vừa bị đá lùi ra sau lần nữa nhào đến, Dương Đế rút kiếm khỏi người gã vừa g·i·ế·t liền bổ một kiếm vào đầu thằng này, đem não của hắn ta cũng chém rơi xuống sàn.

Gã đạp thằng đầu tiên ra, thằng kế bên đang vung dao chém gã thì sộc một tiếng, Thí Thần Kiếm xuyên thẳng qua người hắn.

Gã ta ú ớ, miệng khạc máu.

Lê Tuấn Vũ sau khi nhìn thấy Dương Đế cũng thở nhẹ một hơi. Tuy nhiên, gã chợt giật mình khi trông thấy hắn một thân toàn là máu tươi, trên tay còn cầm một con dao yếm dài đỏ huyết.

"Xông lên, g·i·ế·t nó!"

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 10: Lê Tuấn Vũ