Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 34: Sao tiểu thuyết nói khác

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 34: Sao tiểu thuyết nói khác


Cô bé nhỏ nhắn, trông rất xinh xắn.

“Thì ra nơi hẻm nhỏ sâu xa, mọc ra quán cơm lẻ loi, lại là một phường ác ôn xảo trá, ta sẽ đi méc cha ta, không được, ta phải báo công an!”

Còn có? Pokemon? Linh thú á?

Lần đầu tiên, trái thanh long có trong mì tôm, móe, thế giới cái gì lạ đời cũng có, cô bé thở ra, thôi quên đi!

Lục Hoàng mặt tối sầm, hắn là đệ nhất đầu bếp đứng trên đỉnh vinh quang của thế giới này, không có thời gian cho đứa con nít này giỡn mặt.

Nụ cười đó?!

Lục Hoàng thờ ơ nhìn nàng, à, thì ra là tới ăn chùa, khó trách nhìn sao cũng thấy giống bọn Aroma và Fatty.

Nàng trực tiếp múc một muỗng, hai, ba, sáu, ăn như c·h·ế·t đói.

Thơm quá!

Cái gì nữa đây?

Fatty như cảm ứng được, ngẩng đầu lên, Aroma từ trong ổ lăn ra trước cửa, phát hiện không có chuyện gì, một con ngáp lên, chu cái mông tròn ơ nằm ngủ tiếp, một con cả người tỏa ra một màn sương hồng, lăn tròn vào ổ.

“Đây là Cơm Cà Ri Vị Nguyên Bản, quý khách có thể ăn chung với một con Pokemon của mình, ừm mời quý khách ăn từ từ.”

Nàng sờ lên bụng nhỏ, rất hài lòng xoa bụng, dựa vào cái ghế. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chỉ có điều…

Sao trong tiểu thuyết nói ra đời sẽ gặp được chàng trai cao hơn ta gấp đôi, vẻ mặt, ánh mắt, nụ cười có thể làm ta say mê.

“Một viên Comet Shard, tính tiền.” Lục Hoàng từ trên cao nhìn xuống đầu cô bé nói.

Không phải trong tiểu thuyết đế đô nói, tất cả món ăn thế giới này đều có cần tới kiểm tra tu vi đâu?

Nước miếng tràn đầy miệng, nước miếng vừa xuống bụng, bụng nàng đã réo lên

Cô bé nghiến răng, trong lòng suy nghĩ.

Hai mắt cô bé sáng trưng, nhìn dĩa cơm cà ri mà từ trước tới nay chưa từng thấy, cả người như bị ngu, ngẩn ra một lúc, nhớ lại từ lúc bị cha nàng phát hiện tung tích nàng ở đế đô Udura, cả ngày cũng chưa ăn gì.

Gương mặt đáng yêu không tì vết liếc xéo Lục Hoàng, đi về chỗ ngồi, khoanh tay, hơi nghiêng đầu, đưa cái má phồng phồng đáng yêu nói: “Món nào ở đây mắc nhất, thì tới món đó!”

Năm phút trôi qua, Lục Hoàng ra khỏi bếp, bưng mâm sứ, đặt dĩa cơm cà ri xuống bàn.

Đồ ăn ở đây ăn ngon hơn nhà luôn! Cô bé nghĩ thầm.

Aroma thì có phong cách hơn, ngủ ở trong màn, người nằm trên ổ.

Lục Hoàng vô ý thức nhìn lên bầu trời, chợt có tiếng gì đó vang ở đằng xa.

“Khoan, dừng lại, ngươi nói ai là con nít! Chỗ nào trên người ta là sân bay?” Cô bé đưa năm ngón tay nói dừng lại, tức giận trừng mắt Lục Hoàng, “Bản tiểu thư ra đời chưa lâu, chưa phát triển thôi, đợi tới khi lớn, ngực ta có khi to bằng cái hẻm này!”

Cô bé ngồi trong cửa hàng, quan sát hoàn cảnh xung quanh, phát hiện nơi này cũng không tệ.

Không phải tiểu thuyết nói, nữ chính đi ra ngoài chơi, sẽ gặp được người cứu mạng, mang nàng cho ăn, rồi nuôi nàng sao?

Một dĩa cơm cà ri, cô bé liếm sạch không còn một chút gì.

Nàng bây giờ không thể ra ngoài kia, bên ngoài có người muốn mang nàng về nhà, nàng vừa mới trốn nhà không lâu, sao về được?

Cô bé bị chọc tới tức thở hổn hển.

“Ờ thì… ừm Cơm Cà Ri Nguyên Bản đi.” Cô bé suy tư, cuối cùng chọn món ăn khác.

Đúng vậy, Fatty yêu thích nằm trên đất ngủ, chỉ vì nó mát.

Ánh mắt đó?! (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cô bé hơi nhìn ra đầu hẻm, phát hiện có hai ba cái bóng lướt qua, cả người hơi run lên, thế là nghênh ngang bước vào cửa hàng, tìm một cái ghế hơi khuất ngồi xuống, bắt đầu hỏi: “Chỗ của ngươi hơi nát, nhưng cũng tạm, có bán gì nói ta nghe.”

Lục Hoàng lắc đầu, cảm giác đứa nhỏ này đầu óc có vấn đề, ánh mắt chuyển, nhìn tới ngực nàng, nhếch miệng cười khẩy.

Không về được mà!

“Hổng có miệng hả trời!” Cô bé hậm hực liếc xéo Lục Hoàng, xoay đầu nhìn lên thực đơn trên tường.

“Nhìn cái gì vậy cha, nhìn một cô gái xinh đẹp là một tội lỗi có biết không hả!” Cô bé vịn tường, rồi vuốt vuốt ngực, cẩn thận nhìn ra sau lưng, phát hiện không có người đuổi theo, mới bắt dầu thở phào một cái, liếc mắt ra phía trước lại phát hiện ánh mắt của Lục Hoàng đang nhìn nàng chằm chằm, lập tức dậm chân, phồng má nói.

Nàng làm gì có?!

Cô bé bị Lục Hoàng xách lên cái một ngon ơ, lập tức múa may quay cuồng, gương mặt đáng yêu đỏ lên trông thấy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Vậy xin quý khách chờ một chút.” Lục Hoàng nhìn cô bé một hồi, có suy nghĩ, rồi xoay người vào phòng bếp.

“Nhóp nhép.”

Một cái bóng cao khoảng một mét, đang nhanh chóng chạy vào hẻm cụt, vừa tới gần cửa hàng, tay nhỏ vịn tường, thở hổn hển.


Cho nên Lục Hoàng cú đầu cô bé một cái, xách ngược cô bé đi ra tới cổng, vừa đi vừa thản nhiên nói: “Là một em bé ngoan, trời sắp tối rồi, nên về nhà chơi đi.”

Cô bé lập tức nhìn lên Lục Hoàng, hai tay run rẩy không làm gì được, nhìn chén nước sốt bóng mịn bị Lục Hoàng để lên mâm.

Cô bé ngước lên nhìn Lục Hoàng, hai con mắt to tròn ươn ướt, hai cái má phồng cao, miệng chu chu ra ngoài, cả người nàng dâng cao nổi u sầu, nói với Lục Hoàng: “Chủ tiệm ca ca, người ta đang trong thế cô, phải chạy ra ngoài xa xứ, bản thân khó khăn vô cùng, trên người tới được đây đã không có tiền, ca ca có thấy ta đáng yêu không, có thể đừng tính tiền không?”

Tiếng nhóp nhép vang lên, nàng quên luôn hình tượng, Lục Hoàng đột nhiên cảm giác hình tượng này, sao mà giống y chang Fatty. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Gọi đồ ăn còn phải có tu vi!?

Thì thôi, lần sau ta có Pokemon, nhất định mua cả nồi đó cho nó.

“Tên yêu râu xanh, đồ dê xồm, buông tay của ngươi ra!”

Vẻ mặt đó?!

Nhưng cái ụ á, sao ta có cảm giác muốn đập tên trước mặt này? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lục Hoàng nghe được, đặt nàng xuống.

Chỉ là, nàng không có ngồi yên, cố ý đi sang bàn bên cạnh, ý đồ kéo qua, làm một cái hàng rào chặn lại tầm nhìn.

Ôi chà!

“Thực đơn và giá ở sau lưng ngươi, tự mà nhìn.” Lục Hoàng nói.

“Quý khách muốn gọi món gì?” Lục Hoàng hỏi, thời gian buôn bán còn hoạt động, hắn tưởng có người chạy thục mạng tới cửa hàng để ăn hàng, ai mà có dè, đi tới lại là một đứa con nít.

“Có gọi món không? Nhanh gọi đi, thời gian buôn bán của cửa hàng sắp đóng cửa.” Lục Hoàng lạnh lùng nói.

“Ngươi không đủ tu vi, món khác đi.” Lục Hoàng vô cảm nói.

“Xinh đẹp? Cô gái? Một đứa con nít cùng một cái sân bay thì chỗ nào đẹp?” Lục Hoàng nhàn nhạt lầm bầm, hắn từ trên ghế đứng lên.

“Má ơi! Cửa hàng này… chuyên bán cơm tù, cơm xã hội đen!” Cô bé nhìn qua giá cả, lập tức giận thở phì phò, nhảy lên ghế, đứng chỉ tay về Lục Hoàng hét lớn.

Lẹp xẹp lẹp xẹp!

Mặc một bộ váy hoa bị nhàu nát, bụi bẩn, tóc màu bạch kim, trên đầu kéo dài ra hai búi tóc, toàn thân da thịt mỏng mịn khá trắng, khuôn mặt đáng yêu nhìn rất sáng sủa, hai mắt to tròn, môi anh đào, chân mang dép theo kiểu hy lạp, tay trái có đeo một vòng tay vàng, có cảm giác rất đáng giá.

Nhưng cuối cùng, nàng đành thôi, cái bàn cái ghế ở đây, sao mà nặng dữ thần.

Về rồi là bó tay!

Lục Hoàng nằm bên trên ghế dài, thờ ơ nhìn cô bé này.

Chương 34: Sao tiểu thuyết nói khác

Lục Hoàng thân cao một mét tám, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống, còn cô bé không đứng im một chỗ, đi vòng vòng xung quanh nhìn ngó, cuối cùng ngửa đầu nhìn lên mặt Lục Hoàng.

“E, í, e…”

“Ta ăn… ta đang nghĩ món ăn mà, dừng tay, ta gọi món ăn!” Cô bé ỉu xìu, sau đó dịu dàng nói.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 34: Sao tiểu thuyết nói khác