Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 15: Tính cách của Lục Hoàng

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 15: Tính cách của Lục Hoàng


Cơm Cà Ri Trứng Nồng và Mì Trộn Hành bọn họ đã xem như hiểu rồi, chỉ còn lại món xào kia mà thôi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Bây giờ hắn mời ta ăn, là có ý gì?

Đại khái qua ba mươi mấy phút trôi qua, Lục Hoàng không nhanh không chậm ra tới.

“Cút con mợ mày vào bếp nhanh! Dẹp cái đậu nành như cớt kia đi, làm cơm cà ri, còn có chén mì kia, nhanh lên thằng cờ hó!”

Nhắc mới nhớ, ban đầu Keith gọi chính là Đậu Nành Cỏ Xanh Xào này, cho nên, Lục Hoàng mới nấu đó thôi..

Ánh mắt Naomi trũng xuống, hai hàng lông mày nhíu lại, trong lòng lại hơi do dự, nhớ tới mùi vị thanh mát của Đậu Nành Cỏ Xanh, nàng thật rất gọi tới một phần, thế nhưng hôm nay vì nghi ngờ không tin, nên Comet Shard không mang đủ, với lại cửa hàng quy định không phải vừa nói không chia sẻ đồ ăn sao.

Chương 15: Tính cách của Lục Hoàng

Nên nhớ, hắn là con người, hắn không phải thánh mẫu, nói mấy cái đạo lý, làm mấy chuyện đứng ra dạy đời người khác.

Reymon và Naomi đã sớm ăn xong, hiện đang cùng với Pokemon của riêng mình dặn dò gì đó, nhưng sau đó bọn họ vẫn không có ý định rời khỏi, bởi vì bọn họ đang chờ Lục Hoàng ra tính tiền, hì thật ra không phải, chủ yếu vẫn là chờ dĩa Đậu Nành Cỏ Xanh Xào kia có dạng gì.

“Hệ thống, ngươi cho ta vật kia có tác dụng gì?”

Hình thể của Milkoo không thể đùa, Lục Hoàng ước tính cũng trên dưới 30 kg, cũng may cửa hàng được hệ thống cải tạo, không có sinh ra đồ đạc bị hư hao.

Á ~~

Cười rồi hắn cũng không nói gì, quay người bước vào trong phòng bếp.

“Tưởng gì?! Ngươi cho rằng ta sẽ sợ sao? Xớ, ghi cái gì sổ đen, nếu như ta muốn ăn, còn méo thèm quan tâm quy định quy củ gì hết, trước hết sẽ đập ngươi giống như đập hai con heo ngoài cửa, bắt ngươi lại! Một cái cửa hàng mà thôi, ngươi còn nghĩ ngươi là hoàng thân quốc thích, nghĩ ngơi là bệ hạ?!”

“Mau mau cút đi! Nhìn cái mặt của ngươi ta ăn không vào! Đừng quấy rầy lúc ta ăn cơm.” Keith không kiên nhẫn dùng tay ra hiệu Lục Hoàng biến đi chỗ khác.

Sao? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lấy kiến thức của bọn họ đối với mấy món ăn của cửa hàng mà đoán, Đậu Nành Cỏ Xanh Xào khẳng định không phải loại đậu nành cỏ xanh thông thường rồi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Không sai! Lục Hoàng là người có thù tất báo!

“Ớt Hơi Thở Rồng Carolina Reaper: Sau khi kết quả lần thứ 100 trên cùng một trái ớt, hình dáng nó được ví như hơi thở của rồng, từng vỏ ớt cũ xếp tầng vỏ ớt mới, cho tới tận 100 cánh, lực cay gấp ngàn lần, lại trải qua vô số lần bị rồng Carolina Reaper bón phân, đồ nồng gấp ngàn lần, chỉ cần một giọt tinh dầu ớt hơi thở rồng, đã có thể đem toàn bộ linh khí hóa thành linh khí hệ khắc chế, cảm giác toàn thân như thiêu đốt. Một muỗng, sự đau khổ kia không cần nói, chỉ có điều 10 ngày liên tục cây chuối biến thành con sò. Một vá, thế giới quan của hắn vô cùng vi diệu. Một bình, khi hắn c·hết vì nổ tung, xác của hắn sẽ hóa thành một bãi phân Carolina Reaper.”

Lục Hoàng nhìn Keith mặt không thay đổi, cho dù nước miếng chửi rủa từ Keith đang bắn như đ·ạ·n pháo, Lục Hoàng một bên làm như không, nói một câu mời dùng.

Bởi vì bản thân hắn cũng không phải chính nhân quân tử, mặc dù hắn có giấc mơ đứng ở trên đầu thế giới này, trở thành một nhân vật trong thế giới huyền huyễn, đi theo mấy cái sáo lộ nghịch tập không phải mục đích của hắn, cơ bản mà nói, hắn là một người trái đất, mà người trái đất đều có khái niệm giống hắn, có thù thì báo.

Hệ thống nghiêm túc giới thiệu cho Lục Hoàng, gương mặt hắn không chút cảm xúc, múc một muỗng bỏ vào trong nồi.

“Ngươi hình như quên rằng bản thân đang nói chuyện với ai? Thêm nữa, không nên nói lời khó nghe trong cửa hàng ta, không cần hối ta, nếu tiếp tục hối thúc ta, ngươi sẽ bị ta ghi vào sổ đen.”

Reymon và Milkoo trừng lớn hai mắt cùng lúc, một sợi mì kéo hết sức bình thường, có thể nhìn thấy khắp quán hàng ở đế đô, nhưng khi sợi mì cho vào lưỡi, cái trình độ mướt của sợi mì có lẽ không cần bàn, nhưng đưa vào miệng, sau khi cắn đứt sợi mì, lần dùng răng cắn đầu tiên, cái loại cảm giác này, giống như hắn chính là Milkoo, Milkoo chính là hắn.

Keith nhìn thấy thức ăn của hắn đang được bưng ra, từ đầu tới giờ hắn đã đói khát tới sắp dạng háng, bây giờ hưng phấn vô cùng, vội vàng chạy tới Lục Hoàng, giật lấy mâm đồ ăn.

Sựt!

Không! Lục Hoàng không phải thứ ngươi muốn!

Nhưng mà, còn không đợi Naomi trả lời, một thân hình nằm nhàn nhã trên ghế bố ngoài sân lên tiếng.

Sợi thứ hai, sợi thứ ba, hai mắt đã khó mở ra, sợi thứ tư, sợi thứ năm, hắn rên lên sung sướng.

Có hợp lý không?

“Cửa hàng đã từng nhắc quy định, tất cả đồ ăn của cửa hàng chỉ dùng cá nhân, hoặc Pokemon tư nhân ăn cùng, nếu như cho người khác ăn cùng, coi như phá hỏng quy định, chắc chắn bị ghi vào sổ đen, cửa hàng ta về sau không phục vụ nữa.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cuối cùng lại là một dĩa rau xanh? Ngươi nghỉ ta là ai? Con của nhà giàu nứt vách nhất đê đô lại đi ăn một món thuần rau?

Lục Hoàng nhăn mày, cảm giác bất mãn trong lòng càng tăng, thằng điên này muốn tìm đường c·hết sao.

Kẹp một sợi mì lên, Reymon không kịp chờ đợi nhét nó vào miệng hắn.

Cả hai đang nằm trên đồng cỏ, đang nhắm nháp dư vị của từng sợi mì kéo tươi đến khó cưỡng!

Lục Hoàng lười đáp lại, đắc tội đầu bếp còn muốn được ăn ngon sao? Ta không ở trong bếp ngủ một giấc hai ba giờ là còn may cho ngươi rồi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Ngươi khùng chứ ta đâu có điên! Bớt ra vẻ đi, có tin hay không? Chỉ cần ta gọi một cuộc điện thoại, tiệm này của ngươi, coi như xong!” Keith uy h·iếp, móc ra Poke Phone lắc lắc trước mặt Lục Hoàng.

Lục Hoàng vì sao chỉ cho Keith chờ 30 phút? Không phải vì sợ Keith, mà là có nguyên nhân......

Tướng ăn của Reymon rơi vào ánh mắt của Keith, sự tò mò hiếu kỳ trong lòng hắn bây giờ đã không thể nào cưỡng nổi, hận không thể trực tiếp giành sợi mì kia bỏ vào miệng.

Keith không tiếp tục để ý Lục Hoàng, chuẩn b·ị b·ắt đầu ăn, bỗng nhiên nhớ tới thứ gì đó, quay đầu nhìn về Naomi đang đeo lên mạng che mặt, cầm dĩa rau bằng ba ngón tay, sử dụng thao tác vô cùng ưu nhã của quý tộc nói tới: “Mỹ nhân Naomi của lòng ta, dĩa rau này còn rất nhiều và ta chưa động vào, ngươi muốn ăn cùng ta không?”

Keith lạnh lùng trừng bước tới Lục Hoàng.


“Đúng là não tàn, chỉ có bọn não tàn mới nghỉ ra món ăn này bán cho khách? Hơn ba mươi phút nấu nướng, ta nghĩ ngươi đã nấu xong tất cả món ăn, cuối cùng chỉ có dĩa rau xào này? Hết lần này tới lần khác ta bỏ qua cho ngươi, thành tâm chờ đợi, cuối cùng kết quả chỉ là một dĩa não tàn?!”

Hương thơm bạo rạp toàn cửa hàng, từng hương thơm hóa thành tấm lụa bạc đâu?

Lục Hoàng nở nụ cười, hắn rất ít khi cười, cho nên nụ cười rất cứng, nhìn rất giả tạo.

Lục Hoàng nhếch miệng, thầm nghĩ trong lòng, ngươi rất tốt ừ thì ta rất tiếc, chờ ngươi ăn muỗng đầu tiên Đậu Nành Cỏ Xanh Xào, để ta coi ngươi còn mạnh miệng hay không.

Các ngươi nói sao? Muốn nhân vật chính là người có bản lĩnh?

“Mời thưởng thức.”

Reymon hướng dẫn Milkoo cầm đũa, cuối cùng thay vì gắp, Reymon nhẹ nhàng cách xoắn đũa, sau đó, hắn cũng bắt đầu ăn.

Keith đã mong chờ dĩa cơm cà ri thơm nức, ngược lại cuối cùng chỉ nhận được từ Lục Hoàng dĩa rau xanh.

Chén mì xinh đẹp, sợi mì óng ả nâu đỏ, cảm giác thơm tho kia đâu?

Có bản lĩnh ý là thánh mẫu hay khổ sở tu luyện gì đó đó hả?

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 15: Tính cách của Lục Hoàng