Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 166: Năng suất kinh người

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 166: Năng suất kinh người


Lý An gật đầu mỉm cười chào, hỏi: “ Nghe các vị tranh luận nãy giờ, là đối với bản vẽ của ta có chỗ nào không đồng ý hay sao?”

“ Chuyện này không cần mọi người lo, ta tự nhiên đã có đối sách, giả tán đi!” Lý An lắc đầu, đối với người khác chuyện này có thể là vấn đề khó giải quyết nhưng đối với hắn thì chỉ là một cái phất tay mà thôi.

May mắn La gia thôn chỉ bé bằng cái lỗ mũi, Lý An lại lấy ra chút tiền thưởng nóng thôn dân cộng thêm hứa hẹn đủ điều, trước mắt thôn dân đối với lời nói của hắn vẫn là như thiên lôi sai đâu đánh đó, hoàn toàn không có nửa điểm lười biếng.

Đây cũng là do Lý An cùng Mộc Huyền Linh là ân nhân cứu mạng của cả thôn, những người ở đây ai không phải được bọn hắn cứu mạng, hoặc chí ít cũng có người thân được bọn hắn cứu sống từ chỗ c·hết. Cho nên thôn dân trong lúc làm việc đừng nói là nghỉ ngơi mà còn liều mạng cố sức mà làm, chỉ cần có người ngồi uống ấm nước hơi lâu một chút lập tức có người của Đội Quản Lý tới đốc thúc, những thôn dân khác thấy cảnh này cũng sẽ lên án.

Bên trong xưởng gỗ, mười mấy thợ mộc lành nghề đang tụ tập lại với nhau tranh luận cái gì, âm thanh rất gay gắt. Tuy nhiên khi bọn họ thấy Lý An tới đều nhanh chóng ngừng đấu khẩu mà cúi người chào hỏi hắn.

“ Tất nhiên là không hiểu rồi! Mỗi bản vẽ ta đưa cho các ngươi chỉ là 1 bộ phận riêng biệt của cùng 1 sản phẩm mà thôi. Nếu chỉ 1 chi tiết sẽ không có tác dụng, tuy nhiên khi ghép nhiều chi tiết lại với nhau sẽ tạo nên sản phẩm hoàn chỉnh.” Lý An gật đầu đáp. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thấy ánh mắt nghi hoặc của đối phương nhìn sang, Lý An không vòng vo nữa mà nói thẳng: “ Việc làm sản phẩm cứ để những người khác làm đi, tuy nhiên có việc này cần thúc đích thân làm. Thế này.....”

Bằng vào chút kiến thức ít ỏi tích góp được ở kiếp trước, Lý An hiển nhiên đang cố gắng tổ chức La gia thôn thành một mô hình công ty của riêng mình. Tuy nhiên những người thôn dân nơi đây sớm đã quen với tâm lý tiểu nông, muốn để bọn hắn lập tức trở thành những người công nhân có kỷ luật cao cần một hành trình dài.

Cứ như vậy Lý An nhất nhất thống kê kết quả của từng đội sau đó trực tiếp thưởng bạc trắng. Có thể làm thật ăn thật, sáng làm tối cầm bạc như thế này, chẳng trách năng suất lao động trong thôn lại kinh khủng kh·iếp như vậy.

Một cái phất tay, theo đúng nghĩa đen.

Đội trưởng Đội Hậu Cần chính là vợ của La Thiết, tên là Võ Hạnh đứng dậy nói: “ Bẩm công tử, công tử đã phân phó đội hậu cần tuyệt đối không được tiết kiệm, mọi người muốn ăn bao nhiêu thì nấu bấy nhiêu. Chúng ta đã làm theo như vậy, chỉ là mọi người lao động nhiều ăn cũng nhiều, gạo trong thôn đã sắp hết rồi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Mỗi đội lại có đội trưởng cùng với đội phó, đội trưởng chịu trách nhiệm quản lý chung, đội phó sẽ chịu trách nhiệm ghi chép và báo cáo.

“ Ngô Hán thúc, hãy chờ đã!” Lý An nhỏ giọng gọi.

Xem xong báo cáo, Lý An đứng dậy, lớn tiếng nói: “ Ngày hôm nay Đội Tiều Phu chặt được 30 gốc cây đại thụ, theo quy định, 10 gốc cây bằng một lượng bạc, 30 gốc cây bằng 3 lượng. Đội trưởng La Thiết lát nữa gặp ta để nhận bạc, trở về phân phối cho cấp dưới theo đúng quy định.”

La Thiết nghe vậy liền đứng dậy cảm tạ, hắn vốn là thợ rèn duy nhất trong thôn tuy nhiên trước mắt trong thôn không cần rèn sắt nữa, hắn lại trời sinh cơ thể tráng kiện như gấu cho nên được Lý An cho làm đội trưởng Đội Tiểu Phu.

“ Thúc đi với ta một lát!” Lý An chỉ phía sau xưởng gỗ, mỉm cười nói nhỏ.

Thống kê kết quả lao động xong, Lý An mới ngồi xuống: “ Các đội có ý kiến kiến nghị gì hay không thì mau trình bày.”

“ Thì ra mỗi chúng ta chỉ chế tạo một bộ phận mà thôi, thảo nào không thể nhìn ra công dụng. Chỉ là ông chủ Lý rốt cuộc muốn làm cái gì? Tại sao không để bọn ta mỗi người làm 1 sản phẩm hoàn chỉnh đi cho đơn giản.” Một thợ mộc lớn tuổi khác khó hiểu hỏi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Những biểu hiện này Lý An cũng đều nhìn hết vào mắt nghe hết vào tai, năng suất lao động trước mắt quả thực làm hắn rất cao hứng nhưng hắn cũng hiểu rõ đây chỉ là biểu hiện trong thời gian ngắn hạn mà thôi. Ơn nghĩa không thể mãi thu phục được lòng người, muốn thôn dân mãi mãi tung túc cận tuỵ làm việc như thế này cần đưa ra cơ chế chính sách phù hợp mới được.

Riêng việc vẽ bản vẽ để thợ mộc làm theo ngược lại còn khó khăn hơn nhiều, may mắn hắn dù sao cũng chỉ muốn chế tạo chi tiết đơn giản, hình vẽ chú thích cùng với dùng lời và hành động để minh hoạ cũng có thể truyền tải được ý tưởng cho những thợ mộc ở đây.

Trong thôn được tổ chức thành 5 đội khác nhau, bao gồm Đội Tiều Phu, Đội Sơ Chế, Đội Chế Tạo, Đội Hậu Cần và Đội Quản Lý. Vào buổi tối mỗi ngày, đội trưởng và đội phó của năm đội sẽ tập trung tới nhà của Lý An để họp, mỗi buổi họp kéo dài khoảng nửa canh giờ.

“ Nửa tháng, cũng đủ rồi. Ngày mai ta sẽ vận chuyển sản phẩm vào Huyền Sơn Thành để bán, mọi người tạm nghỉ 3 ngày. Nếu như buôn bán thuận lợi mà nói thì tất nhiên sẽ không thiếu lợi lộc cho mọi người.” Lý An gõ nhịp lên mặt bàn, mỉm cười nói.

“ Cứ thế này còn có thể cầm cự bao lâu?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ngay lập tức tiếng xẻ gỗ chặt gỗ ầm ầm vang lên khắp xưởng, mạt gỗ bay tứ tung như tuyết rơi khỏi trời mây.

Ngô Hán là thợ mộc giỏi nhất trong thôn, cũng là người được tôn trọng nhất ở nơi này, lão nhíu mặt lông mày đã lấm tấm bạc: “ Không phải là không đồng ý! Chỉ là chúng ta dù sao cũng đã làm nghề mộc mấy chục năm, tuy nhiên những bản vẽ Lý ông chủ đưa chúng ta không tài nào hiểu nổi dùng để làm gì!”

Ngô Hán nghe vậy thì vội dừng bước, nghi ngờ nhìn sang, không biết vị ông chủ trẻ tuổi này còn muốn làm điều kỳ quái gì?

“ Đội sơ chế hôm nay...” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“ Ông nói sai rồi! Mỗi người chỉ làm một bộ phận, làm nhiều quen tay, không chỉ có thể tăng nhanh tốc độ mà còn có thể nâng cao chất lượng. Cái này gọi là chuyên môn hoá sản xuất, nếu như sản xuất với số lượng lớn mà nói phương pháp này có thể tiết kiệm được rất nhiều nhân công và chi phí.” Lý An từ tốn giải thích. Dù còn chưa kiếm được một khắc bạc nào nhưng tham vọng của hắn là rất lớn, muốn như vậy cần chuẩn bị ngay từ bây giờ mới được.

Lý An đi tới xưởng gỗ nhỏ nằm ở cuối thôn, nơi này thực chất là một khoảng đất trống được dựng mái che mà thôi, bốn phía chồng chất rất nhiều khúc gỗ vuông vức to nhỏ đủ kiểu.

Không bao lâu sau, hai người đã thần thần bí bí đi tới khoảng đất trống phía sau xưởng gỗ, khoảng đất trống này bình thường đều dùng để vứt rác tuy nhiên mấy hôm trước Lý An đã cho người dọn dẹp sạch sẽ rồi, lúc này đang chất đống từng khúc gỗ vuông vức đã qua sơ chế.

Tối hôm nay, buổi họp tại nhà Lý An diễn ra như bình thường, trời vừa tối đội trưởng cùng đội phó các đội đã lũ lượt kéo tới nhà của Lý An.

Nói là báo cáo cho oai thôi chứ thực ra chỉ là một chút ghi chép do trưởng thôn La Yên, bây giờ đã là đội trưởng đội Quản Lý ghi chép lại, nội dung rất sơ sài.

“ Cùng lắm chỉ khoảng nửa tháng.” Võ Hạnh châm chước nói.

Mặt trời như con ốc sên lười nhác chầm chậm lết trên nền trời xanh thẫm, thôn dân bên trong La gia thôn đã rời nhà đi làm việc từ lâu.

Đám thợ mộc nghe hắn nói tới hăng say đều như lâm vào mây mù, cái gì mà chuyên môn cái gì mà sản xuất? Tuy nhiên ưu điểm của bọn hắn chính là không nghĩ nhiều, châu đầu ghé tai thảo luận với nhau một hồi liền tự động tản ra đi làm việc.

Từ sau khi Lý An đi mà trở lại, La gia thôn giống như thay gia đổi thịt, dân chúng trong thôn vốn chỉ biết mỗi ngày vào rừng chặt gỗ đem về nay được phân thành các đội khác nhau, mỗi đội lại làm một nhiệm vụ, những trưởng lão trong thôn không còn sức để làm việc thì được tổ chức thành đội quản lý chuyên kiểm tra đốc thúc tiến độ làm việc. Phụ nữ, trẻ em ở trong thôn được tổ chức thành đội hậu cần, chịu trách nhiệm đảm bảo sinh hoạt cho mọi người trong thôn.

Hắn dù sao cũng từng là sinh viên kỹ thuật, chuyên ngành kỹ thuật ô tô, tuy mới học tới năm thứ hai đã không hiểu làm sao xuyên không tới nơi này nhưng ít nhiều cũng có chút kiến thức. Muốn ‘sáng tạo’ ra một sản phẩm mới đối với thế giới này thôi không phải là khó.

“ Nửa tháng qua cả thôn quên ăn quên ngủ mà làm, sản phẩm tạo ra sớm đã chất đầy nhà kho rồi. Chỉ là Huyền Sơn Thành đường xá xa xôi, muốn vận chuyển được tới đấy chỉ sợ không đơn giản đâu.” Trưởng thôn La Yên lo lắng không yên nói, đây cũng là lý do vì sao trước kia Thanh Vân Môn thu mua gỗ của bọn hắn giá thấp như vậy.

Ở cửa nhà Lý An có một gốc cây rất lớn, bên dưới đặt một chiếc bàn dài hơn 3m. Lúc này hai bên bàn đã ngồi 10 người, đều là đội trưởng đội phó các đội. Lý An ngồi ở phía trên chủ vị, đang chau mày đọc báo cáo hoạt động trong ngày của các đội.

Chương 166: Năng suất kinh người

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 166: Năng suất kinh người