Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 120: Hoài Thu điên cuồng!
Cô trở về nơi chiến trường ban nãy, từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một bình nhỏ, dùng vải đỏ cuốn lấy máu đen dưới đất của Trương Dạ cho vào đầy bình.
Chương 120: Hoài Thu điên cuồng!
Sư tôn thật sự đáng ghét.
Nhưng, làm thế để làm gì?
Phập.
"Sư đệ?"
"Hết thuốc chữa!" Trương Dạ mắng thầm, ngoài mặt lại kiên quyết trình bày, "Ta sẽ không nói, sư đệ ngươi vốn là rất ngoan. Chẳng phải ngươi có Tương Liên Giới sao? Tha thứ sư đệ vì chậm trễ lần này, nếu có lần sau.. ta tuyệt sẽ để mặc cho sư tỷ xử trí" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hành động này sẽ đem lưỡi của hắn chịu áp lực không nhỏ, nhưng hắn buộc phải dồn tất cả mọi thứ vào một đòn này.
"Còn có lần sau?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Tiểu Thu, thả sư đệ con ra. Việc của con là ngăn sư đệ đi quá trớn, không phải quản thúc hắn"
"Chờ ta? Hay lại đi tìm Kỷ sư muội?"
"Lần này không thể chạy đi.." Đồng tử Hoài Thu biến hoá thành hình trái tim, cô chậm rãi đi vào cánh rừng, bóng đêm lặng lẽ bao phủ khắp thân ảnh khát máu kia để cô hoàn toàn hoà vào màn đêm tĩnh lặng.
"Ngươi không g·iết được Hoài Thu, kể cả ta cũng không" Trong đầu Trương Dạ bỗng vang lên giọng của Trần Lễ, ông tiếp tục, "Con bé.. hiện tại không được bình thường, ta chỉ có thể giúp ngươi một lần, nhớ kĩ, chạy cho xa trước khi không gian Thần Ma đóng lại"
"Sư tôn, rõ ràng là đệ ấy quá trớn!" Hoài Thu lầm bầm, song dây vẫn thả Trương Dạ ra.
Gọi hai tiếng không thấy ai đáp lại, Hoài Thu cảm giác được điều khác lạ, nàng nghĩ đến kết quả không mong muốn nhất.
Đón tới gương mặt xinh đẹp của cô là nắm đấm cứng như kim cương đập vào, vô hình chung lại có một tầng cổ ngữ chặn lại khiến đòn đánh buộc dừng trước mặt cô vài phân.
Hướng đánh trong phút cuối hụt hẫng mà trượt ngang, thân người Trương Dạ chợt mất kiểm soát mà ngã ụp xuống, khiến hắn mất đà mà đâm thẳng vào mặt đất.
Cánh tay bị bóp nát từng chút một hồi phục trở lại.
"Không hề! Sư tỷ hiểu lầm, ta là thật sự chờ ngươi, nghe ta nói đã.. sư tôn sẽ nghĩ thế nào nếu như thấy tỷ như bây giờ?"
Trương Dạ bị cô dùng vải đỏ quấn lôi đi trên mặt đất, máu đen chảy dọc lê lết khắp đường.
"Sư đệ còn có khả năng tái tạo này? Thể chất nào đây? Không, không có loại thể chất nào kỳ dị như thế cả" Hoài Thu chẳng màng việc cô bị kéo về hướng Trương Dạ.
"Để ta kể cho sư đệ nghe nhé? Hồn Du Sơn thực chất là nơi để thức tỉnh bản năng hoang dã trong người, gạt hoàn toàn mọi sự do dự, can thiệp vào ý chí tinh thần của tu sĩ, nhờ đó khiến tu sĩ thanh thoát, một lòng cầu đạo và khẳng định bản tâm hơn"
Hắn nảy sinh nghi ngờ, là ông đặc biệt huấn luyện Hoài Thu để đối phó hắn. Mọi võ kỹ của hắn đều bị cô bắt bài, không thể nào có chuyện trùng hợp thế này.
Trương Dạ truyền chân khí vào tay, hai dòng khí đối lập ở hai bên tay đâm thẳng vào tim Hoài Thu.
"Ta làm sao ư? Dạ đệ, đã hứa với ta là sẽ quay lại đón ta cơ?"
Hoài Thu nghiêng đầu, hiểu chuyện nở nụ cười, "Nhỉ? Đúng là sư tôn sẽ không vui đâu. Nên ta phải cắt lưỡi của sư đệ ha?"
Giây phút nàng nới lỏng cảnh giác, cũng là phút phòng bị của nàng trở nên yếu nhất.
Tay Trương Dạ lần nữa bị cô dùng sức bóp nát do áp lực, thứ vải đỏ độ bền không chỉ ngừng lại ở mức không thể phá vỡ, nó còn có vô vàn khả năng khác như tạo lửa, hút máu, kể cả làm suy yếu,..
Xoẹt xoẹt..
"Sư đệ biết không? Sư tôn bảo với ta rằng, nếu kẻ địch không có lĩnh vực, bản thân ta liền vô địch" Tấm vải đỏ quấn chặt lấy tay Trương Dạ, cô áp sát lại gần khuôn mặt sư đệ cô làm ra vẻ tiếu dung. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Không thể tự bạo, đàn bà điên nhất định sẽ thông qua Tương Liên Giới mà tìm ta ngay lúc ta đang hồi phục"
Trần Lễ như có thể nhìn thấu viễn cảnh nơi này, ông nhắc nhở Trương Dạ.
"Nha, sư tôn là nhớ chúng ta, sư đệ có nghĩ vậy không?" Hoài Thu bật cười, tâm trạng phần nào thoải mái khi vị sư tôn nghiêm khắc kia cuối cùng cũng đi.
Nói xong, hình chiếu biến mất trước mặt Hoài Thu.
"Hừm.." Hoài Thu nghĩ một lúc, liền thả lỏng cho thân người Trương Dạ, xem như tạm thời lay động vì lời nói của hắn.
"Tuyệt không có lần sau!" Trương Dạ chắc như đinh đóng cột thề thốt.
Khung cảnh này nếu như để cho người ta nhìn thấy, liền sẽ không nhịn được mà cảm thấy rét run. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô đích thực là đang chờ Trương Dạ ra tay, chỉ kém một chút nữa, Trương Dạ liền bị cô tùy ý xử trí như lời hắn nói.
"Quả nhiên vẫn nên để sư tỷ dẫn ngươi rời khỏi nơi này, dạy dỗ lại một chút trước khi về với sư tôn đi? Thế này sẽ không chạy lung tung được."
Hai chân của Trương Dạ bị vải đỏ cắt đứt, để đề phòng khả năng tái tạo của Trương Dạ, Hoài Thu không quên dùng khả năng tạo nhiệt bịt kín cả hai gốc cụt của chân hắn, làm trì trệ sự tái sinh của đôi chân.
"Tỷ có thể nghe ta giải thích.."
"Trương Dạ, ngừng tay lại, con bé đang đợi ngươi ra tay"
"Ai dám đuổi g·iết ngươi? Thân là sư tỷ, hà cớ nào lại để sư đệ mình b·ị b·ắt nạt?" Hoài Thu ghé sát tai Trương Dạ thì thầm.
"Ta là bị truy g·iết, là vì không muốn ảnh hưởng đến sư tỷ.." Nét mặt Trương Dạ có phần buồn bã, thấp giọng giải thích.
Đem Hoài Thu triệt để g·iết c·hết!
Đột nhiên, từ trong tấm vải đỏ bắn ra một hình chiếu phô bày trước mắt Hoài Thu.
"Tại sao?" Trương Dạ gằn giọng hỏi.
"Vậy thì ngạnh cứng đi!" Cánh tay mới trong phút chốc đã mọc lại, Trương Dạ nắm lấy vải đỏ giật mạnh kéo Hoài Thu về hướng mình.
"Nhưng sư tỷ thì cầu đạo cái quái gì? Ta không cần, ta chỉ cần sư đệ và sư tôn ở Man Hoang bí cảnh thôi nha, nên là, sư tỷ phải bắt ngươi về, hảo hảo trừng phạt"
"Sư tỷ.. ngươi rốt cuộc là bị làm sao!?" Trương Dạ không đánh lại, cũng không thể c·hết, đành hạ thái độ dùng ngôn từ để giải quyết.
Quả nhiên phía sau không hề có ai, vải đỏ vốn đang khoá giữ Trương Dạ giờ lại đang khoá giữ một xác c·hết bất kì.
Trong hình chiếu là hình ảnh Trần Lễ đang ngồi thưởng trà cùng viên cầu xanh trên bàn.
"Sư tôn!! Sư đệ!! Ahahahaha!!!" Hoài Thu phẫn nộ cười phá lên, cô không vội tìm kiếm dấu vết của sư đệ, vì biết hắn chắc hẳn đã được sư tôn giúp cho cao chạy xa bay.
"Đừng nghĩ nhiều, con bé là nảy sinh hứng thú với ngươi. Nhớ kĩ lời ta nói, đừng để bị sư tỷ ngươi bắt được, lần sau ta không thể cứu, ngươi buộc phải tự mình gánh sinh. Sau khi kết thúc, chính tay ta sẽ bảo hộ ngươi"
Nếu tiếp tục thế này, Trương Dạ chỉ sợ mình sẽ thật sự bị cô giam cầm vĩnh viễn, hai tay bị cô bóp nát, kể cả đôi chân, hắn chẳng còn có thể động đậy hay vận dụng chân khí mà t·ự s·át nữa.
"Đàn bà ở thế giới này toàn người điên! Chúc Ly.. chỉ có Chúc Ly sư tỷ là bình thường, mẹ nó, chả lẽ phải gọi Thiên Thư sang?"
Kiếm ý, thời gian chi ý, toàn bộ các loại ý cảnh đều tụ tập ở đầu lưỡi của Trương Dạ.
"AAAAAA!!!!!" Trương Dạ thống khổ hét lên, là độc, là lửa, hai thứ nguy hiểm được tẩm vào chiếc vải đỏ kia đang không ngừng chà sát vào v·ết t·hương của hắn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vụ nổ chân khí vang dội khiến thây xác của đệ tử Đạo Tông xung quanh toàn bộ bị cuốn đi.
"Thật đáng yêu, vùng vẫy một cách vô vọng"
Lộ rồi!?
"Cái gì tại sao?" Hoài Thu tò mò nhìn vị sư đệ đang nói chuyện với hư ảnh của Trần Lễ trong hình chiếu.
Nghĩ một lúc, Trương Dạ đành mở miệng, "Sư tỷ, ta không có bỏ rơi tỷ, chẳng phải ban nãy ta còn đang chờ tỷ đến hay sao?"
Thời cơ đến!
"Nhật Nguyệt Lưu.."
"Sư đệ, đừng nghĩ ta không rõ ngươi nghĩ gì, cái tay lại hư?"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.