Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 68

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 68


Thấy giáo viên chấm thi hơi cau mày, tâm trạng của Minh Nguyệt thoáng trở nên nặng nề.

Minh Nguyệt vô cùng căng thẳng, vì rét quá nên gân cốtkhôngthả lỏng được, ở phần thi thứ nhất tuykhôngmắc lỗi nhưng nhìn có vẻ hơi bị cứng nhắc.

Chương 68

côbé vốnđãcómộtgương mặt đẹp dùkhôngtrang điểm, hôm nay chỉ đánh thêm chút phấn son thôi nhìnđãvô cùng lộng lẫy, Giang Song Lýthậttự hào khi cómộtcôcongáinhư vậy,mộtmặtthìcảm thấy congáimình xinh đẹp động lòng người, mặt khác lại bồi hồi vì congáilớn quá nhanh.

Môn thi múa cổ điển được chia làm ba phần, theo thứ tự lần lượt là kiểm tra kĩ năng trình diễn cơ bản, biểu diễnmộtbài tự do ngắn, cuối cùng là thi vấn đáp.

Thầy Thành cầm lấy phấn, xoay người viết lên tấm bảng đen, vừa viết vừanói.

Giờ đây cậuthậtsựđãtrở thànhmộtcây Bạch Dương cao ngất đúng như tên gọi của mình, gương mặt điển trai với những đường nét cân đối.Chu Tự Hằngkhôngbiếtthìra đôi mắt của Bạch Dương lại to tròn như thế, còn có màu nâu nhạt, hơi ánh lên, giống như cát vàng baytrênsa mạc vậy, cặp lông mikhôngdài, làm giảmđisựđángyêuvà ngây thơ của đôi mắt.

Xem ra cục trưởng Bạchkhônghề đặt sai tên cho con trai mình.

Từ cuối tháng năm đến đầu tháng tám, chỉ trong vòng hai tháng rưỡi, gần 80 ngày, Bạch Dươngđãtỏa sáng hẳn lên.

Tuyết vẫn rơi dày như thế, xung quanh đều làmộtmàu trắng xóa.

Tuyết rơi ở Bắc Kinh lúc này tựa nhưđãgiảm bớt, giống như tuyết rơi ở Giang Nam vậy, dịu dàng và êm áimộtcách lạ thường.

Cuối cùngđãcó thứ tự rút thăm, ngồi chờ lâu quá nêncôbéđãlạnh cứng cả người rồi, chính như vậy mới có thể thử thách đượcsựkiên trì và tố chất của các thí sinh, Giang Song Lý và Minh Đại Xuyên lúc nàyđãbị ngăn ở bên ngoài.

[Người béo luôn có khả năng tiềmẩn], nhưng quá trình người ta trải qua như thế nàothìkhôngai hỏi, từ khi bắt đầu tới lúc kết thúc, mọi người chỉ luôn nhìn vào kết quả chứkhôngthèm quan tâm đến quá trình. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chu Tự Hằng cầm quyển sách nện vào đầu Bạch Dương, sau khi đến lớp câunóiđầu tiên của cậu ta là “Cuối cùng em cũng có thể mặc được đồng phục rồi.”, làm cho Chu Tự Hằng suýtthìch** n**c mắt.

Hôm nay là ngày học viện múa Bắc Kinh tổ chức thi vòng hai, hai hôm trước Minh Nguyệtđãvượt qua vòng sơ loạimộtcách dễ dàng, nhưng hôm naythìcôbékhôngdám chắc trăm phần trăm.

Mục tiêu của Minh Nguyệt là thi đỗ vào học viện múa Bắc Kinh, giáo viên dạy múa lâu năm chocôbéđãsuy tính cẩn thận,nóirằng trường đó là nơi đào tạo rất tốt về mảng múa cổ điển. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chu Tự Hằng cười gật đầu, viết tên mình lên sách, bêntrêncòn vẽ thêmmộtvầng trăng.

*(Chữ Phủ là chỉ nồi, còn chữ Châu là chỉ thuyền, nguyên ý c*̉a thành ngữ này là đập vỡ nồi và dìm chiến thuyền.Câu này xuất phát từ cuộc chiến tranh giữa nước Sở với nước Tần khi sang giải cứu nước Triệu. Sau khi qua sông, tướng phó của nước Sở là Hạng Vũ ra lệnh cho binh sĩ dìm hết chiến thuyền, đập vỡ nồi niêu, đốt sạch doanh trại, binh sĩ chỉ được phép đem theo lương khô đủ ăn trong ba ngày, qua đó nhằm chứng tỏ đây là một trận tử chiến, chỉ có tiến chứkhôngcòn đường rút lui nữa.Ngày nay người ta thường dùng câu thành ngữ này đểnóivề việc chiến đấu đến c*̀ng, quyết một trận tử chiến.)

Chu Tự Hằngkhôngkìm được mànóinhỏ: “Mấy năm rồi mà chẳng có lấymộtbộ quần áo mới, nhìn đáng thương như con sói xám ấy.” Nhưng có vẻ như thầy Thành giống vớimộtchú hà mã cần cù chăm chỉ hơn.

“Ở đây tuyết rơi dày hơn ở Nam Thành.” Ngồi chờ bên ngoài, Minh Nguyệtnóichuyện với Giang Song Lý và Minh Đại Xuyên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Bên ngoài tuyết vẫn rơi dày, mây đen phủ kín bầu trời, những bông tuyết to như lông ngỗng làm cản trở tầm mắt, khiếncôbékhôngnhìn thấyrõbố mẹ mình.

Thầy Thành đứngtrênbục giảng,trênngười vẫn là bộ đồ bám đầy bụi, mái tóc được cắt gọn gàng, nhìn vừa giản dị lại vừa lịchsự, đây là giờ lên lớp đầu tiên của ông trong năm học mới này, trước tiên ôngnóivới toàn bộ hơn 40 học sinhđangngồi bên dưới: “Chúng ta sắp phải bướcđitrênmộtcon đường vô cùng gập ghềnh và khóđi, phải vượt qua núi cao, băng qua sông dài, bị mưa xối, bị nắng thiêu, bị gai nhọn đâm vào, bị đá lớn đè nặng…Nhưng dù con đường này có khó khăn cách trở bao nhiêu, có nhiều núi đao biển lửa thế nào,thìcác em hãy nhớ, luôn cómộtngười làm bạn đồng hành của các em…”

Có lẽ vì tuyết rơi quá dày, trời quá lạnh khiếncôbékhôngthả lỏng được cơ thể,khôngđạt đến trạng thái tốt nhất.

Minh Nguyệt có lẽ là người cập bến sớm nhất, vì kì thi năng khiếusẽdiễn ra vào tháng 1 năm sau.

Lớp mười hai chính thức bước vào tiết học đầu tiên trongmộtbuổi sáng tháng tám đẹp trời, có lẽsựđộng viên khích lệ của thầy giáođãcó tác dụng, cũng có lẽ là do các học sinhđãtự nhận thức được tầm quan trọng của việc học, nên học kìmộttrôi qua rất ổn thỏa, tựa nhưmộtcon tàuđangđitrênmặt biển lớn, thấp thoángđãnhìn thấy được bóng người ở phía bên kia bờ.

“Người nàykhôngphải ai khác, mà chính là bản thân các em, nhưng làmộtbản thân tốt hơn trong tương lai.”

“Tiểu Nguyệt Lượng, xong chưa con? Phảiđirồi.” Giang Song Lýnhẹgõ cửa phòng Minh Nguyệt,nói.

côbéđãtrang điểm và thay đồ múa, lớp vải mỏng manhkhôngthể chống đỡ được giá rét, nên bên ngoài phải khoác thêmmộtcái áo lông to dày dài đến mắt cá chân.

Lợi ích của việc ăn uống kiêng khem và cân bằng dinh dưỡng chính là cậuđãquăng được đống thịt béotrênngười, gầyđimộtcáchrõràng.

Trong phòng thi hai bên đều là gương, thí sinh ngồimộtbên, hội đồng chấm thi ngồimộtbên gần cửa sổ, cảm giác bị bao trùm bởi lớp kính khiến cho người ta cảm thấy rất hồi hộp và áp lực.

Minh Nguyệt mới chỉ nhìn thấy tuyết thôiđãnhớ ngay tới Nam Thành, nhớ đến Chu Tự Hằng.

Cậuđangtừng ngày thay đổi bản thân, trở thànhmộtngười tốt hơn, Bạch Dương cũng vậy.

Minh Nguyệt đáp: “Xong rồi ạ, con ra ngay đây.”

Như thể vừa mới hôm qua thôi,côcòn dắt Tiểu Nguyệt Lượng đến lớp học múa, thế mà nháy mắtcôđãlại đưa Tiểu Nguyệt Lượngđithi đại học rồi.

Giọng của Bạch Dương cực kì dễ nghe, trong trẻo như tiếng chuông gió, lúc đọc thơ nghe rất giống với giọng điệu của các thư sinh nho nhã thời cổ đại.

côbé tới Bắc Kinh được mười ngàythìcũng là mười ngày tuyết rơi, mỗimộtbông tuyết bay xuống đều khiến chocôbé nhớ tới cậu.

“Sau này consẽphải làm quen với thời tiết ở Bắc Kinh đấy.” Giang Song Lý kéo lại áo khoác cho Minh Nguyệt, Minh Đại Xuyênthìnghiêm túc đứngmộtbênkhôngnói, yên lặng che gió lạnh cho congái.

Tuyết ở Nam Thành là tuyết vùng sông nước Giang Nam, khi tuyết rơi tạo nênmộtkhung cảnh đẹp tuyệt trần xen lẫn ý thơ, mỗi con đường góc phố đều có thể trở thànhmộtbức tranh lãng mạn.Ở Bắc Kinhthìkhung cảnh có phần cổ kính trang nghiêm hơn, nhưng cũng rất tráng lệ, thời tiếtthìlạnh hơn so với Nam Thành rất nhiều.

Chu Tự Hằng mặc đồ đen đứng trong đống tuyết, tay cầm que phát sáng giơ lên cổ vũ Minh Nguyệt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của Chu Tự Hằng, Minh Nguyệt quay người lại, nởmộtnụ cười với cậu, lộ ra hai lúm đồng tiềnnhỏ, tay còn đưa lên làm động tác cố lên, nhìn vừa đángyêulại vừa tinh nghịch.

Trước khi vào phòng thi, Minh Nguyệtmộtlần nữa quay đầu lại nhìnmộtcái.

côbé làm động tác cố lên trước gương, lại hít sâu mấy cái, cuối cùng mới kéo khóa áo lên rồi ra cửa.

Có thể mấy câu kiađãquá quen thuộc, có thể thầy Thànhđãtừngnóivới rất nhiều học sinh y như vậy, nhưnghiệngiờ đối với các học sinh năm cuối, những lời đó vẫn rất quý báu.Chu Tự Hằng nhìn bóng lưng Minh Nguyệt,côbéđangchăm chú nghe thầynói, gương mặt trắng trẻo toát lênsựquyết tâm cao độ.

Mấy ngày nghỉ trong tháng bảy oi bứcđãtrôi qua, các học sinh khối 11 của trường Nhất Trung Nam Thành tựu trường sớm, chính thức trở thành những chiến sĩ lớp 12, chiến đấutrêncon đường tiến tới kì thi đại học, thời điểm này hàng năm đều rất đẹp trời, tựa nhưđangbáo trước chomộtkết quả cũng tươi đẹp như vậy trong tương lai.

Giang Song Lý trướcmộttuầnđãcùng Minh Nguyệt đến ở trongmộtkhách sạn ở gần học viện múa, mới vừa bước vào thángmột, khắp nơiđãbị bao phủ bởimộtmàu trắng của tuyết.

Ánh nắng vàng rực rỡ tràn ngập bên trong phòng, bụi phấn bay xuống nhưđangnhảy múa trong khung cảnh tươi sáng, toàn thân bám bụi của thầy Thành cũng tỏa ra hào quang, vết chaitrêntay vì cầm phấn giảng bài lâu năm dường như cũng tan vào ánh nắng.

“Có chí ắt thành, phá phủ trầm chu *, người có công, trờikhôngphụ!”

Đây làmộtbài múa đơn đòi hỏi rất nhiều về kĩ thuật trình diễn và kĩ năng diễn xuất, cơ thể phải vô cùng duyên dáng và uyển chuyển, đồng thời phải bộc lộ được nỗi tương tư, cùng vớisựvui sướng khi hóa bướm rồi gặp lại người thương.Giáo viên của Minh Nguyệt tin tưởng rằngcôbésẽtạo đượcsựkinh ngạc cho mọi người khi trình diễn bài này, nhưng Minh Nguyệt nghĩ, chắc hôm naycôbésẽkhiến cho các thầycôchấm thi thất vọng rồi.

Minh Nguyệt tỏ vẻ đồng ý, còn bổ sung thêm: “Nhưng mà có vẻ như cậu ấyđãtrở nên thành thục hơn rồi.”

Vì Minh Nguyệt quá chú tâm vào chuyện thi múa, nên suốt thời giancôbé ở đây cả hai mới chỉnóichuyện điện thoại với nhau được hai ba lần, mỗi lầnkhôngquá mười phút đồng hồ, lầncôbéđidiễn ởanhquốc, tối nào Chu Tự Hằng cũng gọi điện thoại dỗcôbéđingủ.

Rất lạnh.

Khí chất ấy mang đến cho người tamộtcảm giác rất mơ hồ,khôngthểnóithành lời.

côbé và Chu Tự Hằngsẽphải chia tay nhaumộtthời gian ngắn, vìcôbé phải đến Bắc Kinh để thi, mọi thứđãđược chuẩn bị xong xuôi hết rồi, Minh Đại Xuyênđãbàn giao lại công việc cho trợ lý, Giang Song Lýthìxin nghỉ phép ở trường đại học,mộtlòng hướng về kì thi của congái.

“Ở phần biểu diễn tự do emsẽmúa bài gì?”mộtcôgiáo lớn tuổi dịu dàng hỏi Minh Nguyệt, đồng thời cũng ngồi dịch về saumộtchút, mở hé cửa sổ ra, chắc là để cho mát.Mặc dùkhôngkhí bên ngoài rất lạnh, nhưng bên trong phòng bật máy sưởi nên hơi ngột ngạt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Mặc dù trong phòng thi có bật máy sưởi, nhưng Minh Nguyệt vẫn cảm thấy lạnh,côbé cố gắng tự an ủi và động viên mình, song bộ váy mỏng manhtrênngườikhôngthể khiến chocôbé cảm thấy ấm lên.

Nhạc dạo đầu vang lênmộtchút rồi tạm dừng, dựa theo nguyên tắcthìcôbésẽcómộtphút để chuẩn bị.

sựthay đổi của cậu khiến cả lớpkhôngnhận ra, chỉâmthầm bàn luận sau lưng rằng “Hình như đứa béo nào cũng cómộtmặt tiềmẩnbên trongthìphải.”

Minh Nguyệt đứng tạo dáng, ngẩng đầu lên, nhìn ra cửa sổ thủy tinh ở phía đối diện.

Lúc này, Minh Nguyệtđangthựcsựnếm trải cảm giác tương tư.

Bạch Dươngkhôngngờ lại rất đẹp trai, sống mũi cao thẳng, đôi môi lúc nào cũng nhưđangcười, cặp chân dài, lúc đứng nhìn giống hệt hình dáng củamộtcái cây Bạch Dương xanh ngắt.

Mạnh Bồng Bồngđãđược đưa vào danh sách các học sinh có khả năng trở thành thủ khoa thi đại học khối chuyên khoa học tự nhiên của thành phố, cho nêncôbéđangkhôngngừng nỗ lực học tập, nghe Minh Nguyệtnóixong,côbé ngẩng đầu lên từ trong đống đề thi, nghiêm túc đáp: “Có giọngnóicủa cậu ấy làkhôngthay đổi mà.”

Minh Nguyệt cũng rất ngạc nhiên vìsựthay đổi của Bạch Dương,côbénóivới Mạnh Bồng Bồng: “Bạch Dương như biến thànhmộtngười khác ý.”

“Lương Sơn Bá ChúcanhĐài ạ.” Minh Nguyệt đáp.

Mạnh Bồng Bồng dừng bút, vô thức kéomộtđường kẻ dài lên giấy nháp, sau khi nhận ra,côbé lật sang trang mới, làm nhưkhôngcó chuyện gì đáp: “Hình như đúng thếthật.”

Minh Nguyệt đứng trong phòng,khôngdám mở cửa sổ, khẽ hà hơi lên cửa kính,mộtlớp sương mờ lập tức đọng lại,côbé đưa ngón tay trắng nõn ra, vẽ lên đó rất nhiều vầng trăng.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 68