Đều Tại Vầng Trăng Gây Họa
11 Giờ Phải Ngủ
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 57
Cậu ngẩng cao đầu, kiêu ngạo như ánh mặt trời, sau đó lại nghiêng đầu nhìn Minh Nguyệt, dịu dàng mỉm cười vớicôbé.
Trần Tu Tề ngẩn người, gật đầu, khóe miệng có vết thương nên nhìn rất ngây ngô.
Vết thươngtrênmặt Trần Tu Tềđãđỡ hơnmộtchút, để lộ ramộtgương mặt khôi ngô tuấn tú, cậu takhôngcó nét đẹp như congáigiống Chu Tự Hằng, mày rậm mắt to, nhìn vô cùng mạnh mẽ và nam tính.
Nhưng thầy hiệu trưởng lạikhôngđề cập đến chuyện thư tình, thậm chí còn bỏ qua lỗi lầm của Trần Tu Tề, chậm rãi khuyên bảo: “Em Trần, thầy biết em làmộthọc sinh giỏi, khó tránh khỏi việc được các bạn học nữyêumến muốn lấy lòng.Nhưng bây giờ emđanghọc lớp 11, sang năm là thi đại học rồi, việc học vẫn là quan trọng nhất, thầy mong rằng emsẽkhôngphân tâm.Tất nhiên, nếu có bạn học nữ nào có những hành động làm ảnh hưởng đến em, em cứnóivới thầy, thầysẽgiải quyết giúp em.”
Minh Nguyệtthìchưađiđược,côbé còn phải đứng bên trong,mộtmình đối mặt với những câu hỏi tiếp theo của thầy Thành.
Thầy Thành bị Minh Nguyệt phản bácthìcảm thấy rất kinh ngạc, ôngđãcó kinh nghiệm nhiều nămtrênbục giảng, Minh Nguyệt trông có vẻ khá giống với các học sinh ôngđãtừng dậy, nhưngkhôngngờ làcôbé lại rất khác biệt.
Minh Nguyệtkhôngnóigì.
Nhưng Minh Nguyệtkhôngvì nụ cười này mà giảmđisựlo lắng,côbé nhíu chặt mày, song vì muốn cậu an tâm nên lại miễn cưỡng gật đầu.
[Em thích Chu Tự Hằng sao?]
Ngày chào cờ thứ haiđãđến trongsựxôn xao của các học sinhđangđứng bên dưới bục.
Nghi thức kéo cờ vẫn được tiến hành theo trình tự từng bước như thường lệ, kéo cờ, hát quốc ca, hiệu trưởng lên phát biểu, cuối cùng là trao phần thưởng cho các học sinh đạt thành tích tốt trong kì thi tháng.Bình thường Minh Nguyệt luôn cảm thấy nghi thức này rất lâu la, lúc kết thúcthìcôbạn Mạnh Bồng Bồngđãđọc thuộc lòng được năm bài văn rồi, nhưng hôm nay,côbé lại cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh.
nóixong, cậu liền sải bướcđilên lớp học.
Đối với chuyện này thầy Thành rất hiểu, nhưng thầy hiệu trưởngthìlạikhôngcó cùng suy nghĩ.
Ý mà thầy Thành muốn biểu đạt chỉ đơn giản là như vậy.
Chu Tự Hằng giơ tay giật lấy micro, xoay người nhảy lên chỗ cao hơn đứng.
“Xì!” Chu Tự Hằng khịt mũi khinh bỉ,khôngnóilời nào.
Cho dù thầy hiệu trưởng có quát tháo thế nàođinữa, cho dù tiếng nghị luận bên dưới của các học sinh có ngàymộtồn ào, cậu cũng chẳng quan tâm, cầm micnói: “Thứ nhất, tôi và Minh Nguyệtsẽkhôngchia tay.”
Thích đến mức nào nhỉ?
Bản thảo mà cậu đọc lúc này với bản thảođãđưa cho hiệu trưởng duyệt trước hoàn toàn khác nhau, hiệu trưởng tức giận đoạt lấy micro của Chu Tự Hằng,nói: “Bạn Chu Tự Hằngđãđứngtrênnày kiểm điểm rồi, tôi hi vọng rằng những bạn vừa rồi bị tôi đọc tên cũngsẽnhận ra được lỗi lầm của mình.Tất nhiên là, bạn Chu Tự Hằng cũngđãbảo đảm với các nhân viên nhà trường làsẽchia tay với bạn Minh Nguyệt, cho nên bây giờ tôisẽkhôngtruy cứu sai phạm của bạn Chu Tự Hằng nữa, mong rằng tất cả các em lấy đó làm gương…”
Hồi lâu sau ông vẫnkhônghỏi gì thêm, Minh Nguyệt suy cho cùng cũng chỉ làmộtcôbé 15 tuổi,khôngcósựkiên nhẫn, do dựnói: “Vậy…thầykhônghỏi em…chuyện của Trần Tu Tề sao ạ?” Đây mới là chuyện lớn, qua chuyện nàyđãcókhôngít các học sinh nữ dùng hai từ “lẳng lơ” để hình dung về Minh Nguyệt.
đangđầu hè nên trời rất nóng, sân trường bị nắng thiêu đốt,khôngcó gì che đậy.Chu Tự Hằng toàn thân mặc đồ đen, cậu và cái bóng của chính mình nhưđangchồng lên nhau, làn da của cậukhôngbị bắt nắng, vẫn rất trắng, nhưng có trắng trẻo đến mấythìcũngkhôngcó nghĩa là yếu ớt.
yêuthầm giống nhưmộttrò chơi cá cược, mà Mạnh Bồng Bồng chưa hề thua, chỉ là trước khi bắt đầu, lý tríđãmách bảocôbé phải từ bỏ.
--- (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Cảm ơn cậu.” Minh Nguyệtnói, “khôngsao đâu.”
Chu Tự Hằng lạnh lùng ngước mắt lên, đá văng cái ghế vừa ném xuống: “Con mẹ nhà ông đúng là quá vô dụng!”
Thời gian cứ thế trôi qua từng giây từng phút, hai ngườimộtđứngmộtngồi, nếu quạt điện màkhôngquay, quạt giấy màkhôngđộng,thìnhìn vào còn tưởng làmộthình ảnh tĩnh.
“Biết ạ.”
côbénhẹl**m đôi môi tái nhợt, rời khỏi phòng làm việc.
Ông vẫn như cũ chọn cách giữ trong sạch cho Trần Tu Tề, vì đây là cậu học sinh giỏi mà ông rất coi trọng, là niềm tự hào của khối 11, tương laisẽtrở thành sinh viên của trường đại học Thanh Hoa.
Thầy Thành cũngđãnghe qua mấy lời đồn đại, nhưng ông có phán đoán riêng của mình, chỉ lắc đầunói: “Thầy biết em và cậu takhôngquen nhau.” Mỉm cườinóitiếp: “Mà em cũng chưa từng qua khu nhà học của cậu ta bao giờ.”
Nhưng Minh Nguyệtthìhoàn toàn ngược lại.
“Hiệu trưởng, lại có chuyện gì vậy? Em còn phải về lớp học bài đấy!” Cậu nhún vainói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chu Tự Hằng nhíu mày,khôngkhách khí mà giật lấy, “Còn mang theo bên người cơ à?” Cậu tức giậnnói.
Đây chính là khuyết điểm lớn nhất của Chu Tự Hằng, cực kì dễ nổi nóng, cậukhôngcó thói quen bình tĩnh đối mặt với mọi chuyện, lúc nào cũng hùng hổ như trâu vậy.
Trần Tu Tề đứng thẳng tắp, hai tay đặt hai bên mép quần, thấy thầy hiệu trưởng nhìn mìnhthìkính cẩn gật đầu.
Chương 57
Lúc nàyđanglà buổi trưa, nắng gắt như thiêu như đốt.
Máu trong cơ thể của Chu Tự Hằng lúc nàyđãxộc hết lên đầu, cậu hoàn toàn mấtđisựtỉnh táo, cũngkhôngmuốn tỉnh táo trở lại nữa rồi.Trong lòng cậu, Minh Nguyệt tựa như châu báu, vậy mà lại bị người ta dùng những lời ác ý để vấy bẩn, đây là chuyện mà Chu Tự Hằng cậukhôngthể chấp nhận được.
Như thể đếnmộtcây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy.
“Thứ hai, tôi thừa nhận mìnhyêusớm, nhưng có c·h·ế·t tôi cũngkhônghối hận.”
Minh Nguyệt tự hỏi trong lòng, nhưngcôbékhôngthểnóira được đáp án, chỉ biết là thích đến mứckhôngbiết nông sâu, thích đến mức làm chocôbé có thêm dũng khí, can đảmđitheo tiếng gọi của trái tim mình.
nóixong, cậu quay người đạp tung cửa, vô cùng kiêu hãnh rờiđi.
Chu Tự Hằng vừa bước vào cửa là liếc ngay vết thươngtrênkhóe miệng Trần Tu Tề, tâm trạng vui vẻ hừmộtcái.
Nếuthậtsựcó quen biết, thường xuyên qua lại gặp gỡ,thìviệc gì cậu ta phải đưa thư tình cho Minh Nguyệt chứ?
[Vâng, em thích Chu Tự Hằng ạ.] (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chu Tự Hằng làm ngơ vớisựtức giận của ông ta, nghiến răng nghiến lợinói: “Hôm nay tôisẽnóicho ông biết, cho dù trong cái trường này có bao nhiêu nữ sinh muốn lấy lòng Trần Tu Tề, có bao nhiêu nữ sinh muốn trở thành bạngáicủa cậu học sinh giỏi kiađinữa,thìMinh Nguyệt cũngsẽkhôngbao giờ như thế! Ông nghe cho kĩ đây, tôi và Minh Nguyệtđangyêunhau, cho nên Minh Nguyệtkhôngcó thời gian và công sức màđiđể ý Trần Tu Tề nữa đâu!”
Minh Nguyệtkhôngthểnóirõđược.
Trần Tu Tềnóivới cậu: “Là lỗi của tôi, đáng ra tôikhôngnên xen vào giữa cậu và Minh Nguyệt.” Cậukhôngthể ngờ, chỉmộtbức thư tình của mình thôi màđãgây ra hậu quả nghiêm trọng như vậy, nhưng cậukhônghề hối hận với hành động đó, vìthậtsựcậu chưa từng rung động như thế bao giờ.
Tựa nhưmộtbông hoa hải đường vậy.
…
Trần Tu Tề rũ mắt xuống,khôngnóimộtlời, chỉ thở dàimộtcái, như thể vừa cómộtcái gì đó từ đáy lòng vừa bayđimất.
Tuổinhỏnên còn chưa hiểu chuyện, đối với chuyện tình cảm luôn cảm thấy mới lạ.
Cậu đứng bên cạnh bậc thang, dù sắp phải lên kiểm điểm nhưng cậu vẫnkhôngchịu mặc đồng phục, chỉ mặc áo phông đen và quần đen dài, vóc người cao lớn đứng thẳng,mộttay cắm trong túi quần,mộttay buồn chán giở mấy trang kiểm điểmđãviết, thấy Minh Nguyệt nhìn mình, cậu liền nhếch môi cười.
“Bố mẹ em có biết chuyện nàykhông?” Thầy lại hỏi.
Cậu ném tờ kiểm điểmđi,nói: “Bản kiểm điểm vừa rồikhôngtính, giờ tôi mới nghiêm túcnóiđây.”
Như thể tóc dài thêmmộtphần là tình cảm cũng theo đó mà dài ra vậy.
Minh Nguyệt biếtđangcó rất nhiều ánh mắt nhìn vào mình, tựa như muốn châm chọc vậy.
Thầy hiệu trưởng nhíu chặt mày,nói: “Đừng có mà lấy cớ! Đứng yên đấy! Chuyện của cậu đợi lát tôisẽnói!”nóixong ông lại quay sang nhìn Trần Tu Tề.
Thầy Thành lạimộtlần nữa ngẩng lên, nghiêm túc đánh giá Minh Nguyệt,côbé rất xinh đẹp, 15 tuổi,đangyên lặng đứng trước bàn, mái tóc dài buộcmộtnửa buông xuống hai bên tai.
Thầy hiệu trưởng dùng ánh mắt như dao găm nhìn Chu Tự Hằng: “Hừ? Còn dám hừ? Chu Tự Hằng, cậu nghiêm túc cho tôi!”
So với lứa tuổithìMinh Nguyệt cósựxinh đẹp và quyến rũ, suy nghĩ cũng già dặn hơn.
Mạnh Bồng Bồng do dự đứng ở hành lang hồi lâu, nhìn xung quanhmộtlượt, cuối cùngkhôngnhịn được mà ngó trộm vào phòng làm việc.
Thầy hiệu trưởng giơ ngón tay ra chỉ thẳng Chu Tự Hằng: “Cậu…cậu…cậunóilạimộtlần tôi nghe!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lúc cười nhìn cậu rất hiền, đẹp hơn cả ánh mặt trời nữa, đôi mắtthìtrong suốt sáng rực như lưu ly.
Chu Tự Hằng cầm ảnh, nhìn Trần Tu Tề, cười nhạtnói: “Tôinóicho cậu nghemộtcâu, ở bên nhau chính là lời tỏ tình tuyệt nhất, còn chờ đợi, là việc làm ngu ngốc nhất.”
Ở giữa tiết trời oi bức, nhưngcôbékhônghề cảm thấy phiền não hay căng thẳng, ngược lại còn rất yên lòng.
Từ góc độ củacôbé, khó khăn lắm mới có thể trông thấy bóng lưng của Minh Nguyệt.
Minh Nguyệtkhôngthể nhìn ra được cảm xúc từtrêngương mặt của thầy.
Trần Tu Tề sờ túi quần trống rỗng của mình, sống lưng thẳng tắp bỗng hơi cong lại.
“Vậy đến tháng chín em mới tròn 15 tuổi.” Thầy Thành bỏ tay xuống, để cái quạt giấytrênđầu gối, bình tĩnh nhìn Minh Nguyệt, “Thầy nhớ là emnhỏtuổi hơn các bạn cùng khối.”
Về lớp học bài?
Mạnh Bồng Bồng đứng ra che trước mặt Minh Nguyệt, nhưng vì vóc dángnhỏbé nênkhôngthể che kín được cả người củacôbạn.
Micro được nâng cao lên, Chu Tự Hằng rất thoải máiđilên bục, mở giấy ra bắt đầu đọc.Cậukhônghề thành tâm hối cải, bản thảo kiểm điểm cũng là do Tưởng Văn Kiệt viết hộ, sau đó được Chu Tự Hằng cắt gọtđi, để lại mấy câu: “Tôi là Chu Tự Hằng của khối 10, tôi thừa nhận rằng mìnhđãyêusớm, gây ảnh hưởng đến nề nếp của trường học, tôikhôngnên phá hỏng gương trong phòng giám thị,khôngnên tụ tập gây chuyện,khôngnên đánh nhau ẩu đả…”
Minh Nguyệt nhạy cảm nhận ra được, khoảng cách giữa các nam sinh và nữ sinh trong giây phút này bỗng bị ngăn cách, có thể vì trong lòng ai cũng cảm thấy bất an.
“Nếu tính tuổi tâm hồnthìcongáiluôn lớn hơn con trai ba tuổi đấy ạ.” Minh Nguyệt đỏ mặtnói, “Mẹ emnóilà em trưởng thành sớm.”
Cậu cầm lấy cái ghế, phang thẳng vào cái gương to trước mặt, chỉ thoáng chốc, mặt kính vỡ tan tành và văng xa khắp nơi.Saumộttiếng vang rầm trời, căn phòng trở nên yên tĩnh lạ thường.
Buổi trưa, ông lạimộtlần nữa gọi Trần Tu Tề và Chu Tự Hằng vào phòng giám thị, trong lòng của thầy hiệu trưởng hói đầu luôn phân biệt rấtrõràng giữa học sinh ngoan và học sinh hư,mộtngườitrêntrời cònmộtngười dưới đất, khác nhaumộttrờimộtvực.
Mạnh Bồng Bồng nhíu màynói: “Chuyện nàysẽbị lưu lại trong hồ sơ đấy.”côbé khó có lúc oán giận như vậy, “Chu Tự Hằng quá nông nổi rồi.”
Chu Tự Hằng bị thầy hiệu trưởng gọi lên bục, đây là kiểu giếtmộtngười để răn đe trăm người, hiệu trưởng muốn xử lý sạchsẽnhững trường hợpyêusớm, cho nênđãkhai đao với Chu Tự Hằng, người khiến ông đau đầu nhất.
Cuối cùng cậu cũng buông cổ áo hiệu trưởng ra, chiếc áođãbị cậu nắm đến nhăn nhúm.
Ai bảo dám viết thư tình cơ! Đáng đời mày!
Vóc dáng của cậu cao to, sức lực lại khỏe mạnh, thầy hiệu trưởng tất nhiênkhôngthể đọ lại, “Con mẹ nhà ông, ý của ông chuyện này là lỗi của Minh Nguyệt, là Minh Nguyệt dụ dỗ nó, để nó phải viết thư tình cho em ấy chứ gì!”
[Em thích Chu Tự Hằng sao?]
“Làmthìlàm!” Chu Tự Hằng ngẩng đầu lên, “Chu Tự Hằng tôi dám làm dám chịu, lỗi của mìnhthìsẽkhôngbao giờ đẩy cho người khác!”
Thầy Thành cầm cái quạt giấytrênbàn quạt, cánh tay áo và mái tóc bám đầy bụi phấn bị thổi tung lên.
Thầy hiệu trưởng cầmmộtdanh sáchthậtdài các học sinh bị phê bình, là những học sinh sau khi điều tra bị pháthiệnlàđangyêuđương, ông đọc từng cái tênmộtlên, bên dưới các học sinh vô cùng ồn ào. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chẳng qua cũng chỉ làmộtcậu con trai cậy mạnhkhôngchịu thua kém mà thôi.
Mạnh Bồng Bồng cúi đầu, chỉ thấy cái bóng của mình ở dưới chân, vừanhỏbé lại vừacôđơn.
Khác biệtrõrệt giữa người mình thích vàkhôngthích.
Lờinóirathìrất hay, nhưng người trong cuộc lạikhôngchấp nhận.
“Em Trần…” Thầy hiệu trưởng hắng giọngmộtcái, lại uốngmộthớp nước,nói: “Là thế này, gần đây thầy nghenóilà em với Minh Nguyệt khối 10…” Ông chỉnóimộtnửa rồi cố tình dừng lại.
Thầy hiệu trưởng bị cậu níu cổ áo, giãy dụakhôngđược, chỉ biết thở hồng hộc, đây là lần đầu tiên có người dám khiêu khích quyền uy của ông, ông trừng mắt nhìn Chu Tự Hằng, con ngươi như sắp lồi ra ngoài.
Thích đến mức nào nhỉ?
Mà congáicủa họ, so với đại đa số nhữngcôbé khác, có phần dũng cảm và…ngốc nghếch hơn.
“Cho cậu cái này này.” Trần Tu Tề im lặngmộtlúc rồi lấy phim chụp đưa cho Chu Tự Hằng, “Nếu như có thể, mong cậu gửi lời xin lỗi của tôi tới Minh Nguyệt.”
Mạnh Bồng Bồng nghĩ vậy, ngay sau đó cũng tự nhìn lại mái tóc của mình.
Lúc thừa nhận tình cảm của mìnhthìcôbé thẳng thắn dứt khoát hơn bất kì ai, nhưng nhắc đến người ái mộ mìnhthìcôbé lại ấp a ấp úng, thậm chí vẻ mặt còn hơi tủi thân và ấm ức.
Chu Tự Hằng híp hai mắt, liếc nhìn Trần Tu Tề.
[Vâng, em thích Chu Tự Hằng.]
Minh Nguyệt mặc đồng phục mùa hè, áo sơ mi trắng, váy dài màu lam, dây buộc tóc cùng màu buộc gọn nửa mái tóc.Sau khi lên cấp ba, trong lớp có rất ít bạn nữ để tóc dài, nhưng Minh Nguyệt để tóc dài vì mục đích biểu diễn múa nên thầy hiệu trưởng cũngkhôngép.
Mặt trờiđãlên đến đỉnh núi, ngoài trời nóng bức vô cùng, trong phòng có bật điều hòa, nhiệt độ rất vừa phải, nhưng Trần Tu Tề vẫn cảm thấy lạnh toát cả người.
Minh Nguyệt đứng trong hàng ngũ của lớp, ngẩng đầu nhìn Chu Tự Hằng.
“Em Trần… emnói…” Thầy hiệu trưởng hiền hòa hỏi thăm.
Danh sách rất dài, cái tên xuấthiệncuối cùng chính là Chu Tự Hằng và Minh Nguyệt.
côbé thu hồi tầm mắt, cúi đầu, khẽ thở dài.
Minh Nguyệtkhônghiểu lắm ý của thầy, nhưng vẫn ngoan ngoãn đáp: “Tháng chín dương lịch ạ.”
Thầy Thành nhớ lại thời thanh xuân của mình, bỗng nhiên lại phe phẩy cái quạt, thở dàimộtcái.
nóilại lần nữa ư?
*
Người khởi xướng cuối cùng cũng bị xử lý, Chu Tự Hằng thầm nghĩ, Trần Tu Tề đứng cạnh cậu cũng nghĩ như vậy, sống lưng cậu ta căng cứng, chuẩn bị nghênh đónmộttrận cuồng phong từ thầy hiệu trưởng.
Trần Tu Tề kinh ngạc,đangmuốn lên tiếng từ chối, nhưng Chu Tự Hằngđãphản ứng nhanh hơn.
“Đừng lo.” Cậu dùng khẩu hình miệng đểnói, ánh mắt vô cùng kiên định.
Câu trả lời này đúng với dự liệu của thầy Thành, ôngđãgặp phụ huynh củacôbé nhiều lần, hai vợ chồng đều là dân trí thứcđãtừngđidu học nước ngoài, nên tư tưởng khá tiến bộ so với đại đa số những bậc phụ huynh khác.
“Thứ ba, tôi dámyêusớm là vì tôi nắm chắc được mọi chuyện, tôi có thể thề rằng, Chu Tự Hằng tôisẽchỉyêumộtmình Minh Nguyệt,sẽmộtlòngmộtdạ quan tâm chăm sóc em ấy cả đời,sẽcưới em ấy vào lúc em ấy sẵn sàng,sẽsống ở nơi mà em ấy thích.Chu Tự Hằng tôikhôngphải người hoàn hảo, nhưng tôi dám cam đoan, cả đời này của tôisẽkhôngbao giờ dây dưa với bất kìmộtngười phụ nữ nào khác ngoài Minh Nguyệt, nhất định tôisẽđối tốt với em ấy mãi mãi!”
mộtlúc lâu sau, thầy Thành mới hỏi tiếp: “Em sinh vào tháng mấy?”
Chu Tự Hằng tức giận tiến lên, tay chống lên bàn làm việc, đối mặt với hiệu trưởng, gằn từng chữnói: “Tôinóiông là đồ vô dụng!”
Vừanóiđượcmộtnửathìcôbé vội cúi đầu, căng thẳng xoắn hai tay vào nhau.
“Alo alo.” Cậu thửâmthanh, liếc mắt nhìnmộtlượt bên dưới, rất nhanhđãthấy Minh Nguyệt.
Thầy hiệu trưởng giận đến mứckhôngnóinên lời, Trần Tu Tề chỉ cườinhẹ, gật đầunói: “Chuyện này là em tình nguyện làm, thưa thầy, tất cả là lỗi của em.” Cậu cũngđira ngoài, đuổi theo Chu Tự Hằng.
“Ông làm hiệu trưởng kiểu gì vậy?khôngphânrõđược phải trái đúng sai, cứ là học sinh giỏithìsẽđược ông coi trọng thiên vị, còn tất cả những người khác đều phải chịu tội thay à?!! Cái gì gọi là có nhiều bạn học nữyêumến muốn lấy lòng nó chứ?!” Chu Tự Hằngmộttay chỉ vào Trần Tu Tề,mộttay kéo cổ áo hiệu trưởng.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.