Đều Tại Vầng Trăng Gây Họa
11 Giờ Phải Ngủ
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 41
Thấy cậu ta bị dọa sợ như vậy, Chu Tự Hằng cũngkhôngtrêu nữa, cậu lấymộtchai sữa trong túi ra, mắt vẫn nhìn Minh Nguyệt chăm chú, ngắm mãi cũngkhôngthấy chán.
Cậu chỉ đùa vậy thôi,khôngcó ý muốn hônthật, nhưng trong lòngthìvẫn thầm chờ mong.
Bạch Dương vẫnđanglo lắng vì chuyện hồi sáng, cái mặt béo núc ních nhăn nhó như mướp đắng,trênmặt có cặp lông mày là nhìnrõnét nhất.Cậu ta sợ nhất Mạnh Bồng Bồng, cảm giác như có thể đặtcôbạn này lên bàn thờ mà cúng luôn được.
Chu Tự Hằng chê cười,nóiđùa: “Dê béo, mày sợ Mạnh Bồng Bồng như vậy, ví dụ mà sau này cậu ta có trở thành vợ màythìchắc là ngày nào mày cũng phải quỳ ván giặt đồ nhỉ?” Cậu càng nghĩ càng thấy buồn cười.
nóixong,côbé tự biết mình hơi nhiều lời, lại cầm sách học từ mới.Mạnh Bồng Bồng lúc học thuộc lòngkhônghề phát ra tiếng, vìcôbé dùng cái đầu để ghi nhớ.
Minh Nguyệt liếc nhìn Mạnh Bồng Bồng thêmmộtchút rồi lại tiếp tục đọc sách.
Cậu takhôngthể làm gì khác hơn là vừa ăn vặt vừa tự an ủi mình: “Mạnh Bồng Bồng tựa như thần tiên, chắckhôngthèm so đo với em mấy chuyện vặt vãnh đâu nhỉ.”
Cười xong, cậu đưa hai tay ôm mặt Minh Nguyệt,nói: “Chúng mình là thanh mai trúc mã, trời sinhmộtcặp.”
Bạch Dương theo tầm mắt của Chu Tự Hằng nhìn Minh Nguyệt, cả lớp đều mặc đồng phục, nhưng Bạch Dương thấy chỉ có Minh Nguyệt và Mạnh Bồng Bồng là nhìn có vẻ dịu dàng thướt tha nhất.
Minh Đại Xuyên nắm chặt rèm cửa phòng congái, yên lặng hồi lâu,khôngnóilời nào màđixuống lầu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Trời ạ…” Mạnh Bồng Bồng rấtyêuquý sách vở,khôngbao giờ phạm sai lầm như vậy. Minh Nguyệt quay sang hỏi thăm: “Làm sao thế?”
Mạnh Bồng Bồng chẳng qua chỉnóiđùa thôi, ấy thế màkhôngngờ Minh Nguyệt lại thẳng thắn gật đầu như vậy.
mộtcuốn tiểu thuyết cổ rất hay lại bịhắnxuyên tạc thành như vậy, Minh Nguyệt rụt cổ lại, có tật giật mình,mộtcâunóicủa Minh Đại Xuyên khiếncôbé cảm thấy như bốđangngấm ngầm hại người vậy.
Bố mẹcôbé tựa như hai người xa lạ vậy, nếu bọn họkhôngchung phòng chung giườngthìMạnh Bồng Bồng thậm chí còn cho rằng bố mẹ mình sắp ly hôn rồi.Mỗi tối từ bảy giờ đến bảy rưỡi là giờ thờisự,mộtnhà ba người mới cùng nhau ngồitrênghế salon, quan điểm của hai vợ chồng mà tương đồng là Mạnh Bồng Bồngsẽlại được bố mẹ dạy cho rất nhiều vấn đề cao sang.
Minh Nguyệt nhân lúc cậu cúi đầu, liền vòng hai tay ôm cổ cậu, hôn lên mi mắt cậumộtcái.
Nhưng cậu ta là hàng xóm của nhà Mạnh Bồng Bồng, đá quả bóngđicũng chỉ vì muốn chào hỏi cậu ấymộttiếng thôi, Minh Nguyệt phải năn nỉ Chu Tự Hằng mãithìcậu mới chịu từ bỏ ý định trả thù.Người kia họctrênbọn họ hai khóa, lúc nàyđangbước vào thời kì học hành áp lực của năm cuối cấp, Minh Nguyệt thường nhìn thấy tênanhta ở vị trí đứng đầutrênbảng vàng danh dự.
Chu Tự Hằngđãcố đạp xe rất chậm rồi, nhưng đườngđicó hạn,khôngbao lâuđãvề đến nhà.
Chỉ mới nghĩ đến thôi mà Chu Tự Hằngđãkhôngbình tĩnh nổi, cậu ngẩng đầu nhìn vào nhà Minh Nguyệt, chợt thấy rèm cửa trong chốc látđãbị kéo kín lại.
Chu Tự Hằng nằmtrênghế salon, bỗng cảm thấy lạnh sống lưng, ngước mắt nhìnthìkhôngthấy Chu Xung về, liền gãi mũi chửi: “Con mẹ nó đứa nàođangnhắc đến ông đấy!”
Lớn lên trongmộtgia đình như vậy, cho nên hai chữ “Tìnhyêu” gần như chưa từng xuấthiệntrong cuộc đờicôbé.
Sau khi chân thànhnóixong, ánh mắt cậu bỗng trở nên rất thâm tình.
Quỳ ván giặt đồ…
“Có phải là cáianhđá bóng cho cậukhông?” Minh Nguyệt tò mò hỏi,côbé nhớ cái tên này, người đó chính là ngườiđãtừng đá bóng trúng ngực mình, hôm ấy đau đớn vô cùng, Chu Tự Hằng còn tức giận đến mức suýt nữathìgọi người vây đánhanhta rồi.
“Nhìn bố conđi, ănmộtbữa cơm cũng phải mang tiểu thuyết võ hiệp theo, đúng là tẩu hỏa nhập ma.” Giang Song Lýnóivới congái.
Minh Nguyệt đẩy cậu ranói: “không!” Sau đó sửa sang lại quần áo và mũ rồi chạy vào nhà.
khôngthể cómộtđôi nào thích hợp hơn cậu và Minh Nguyệt nữa, Chu Tự Hằng nghĩ, hai người họ cùng nhau lớn lên, cùng nhauđihọc, từng giai đoạn của cuộc sống đều có bóng dáng của nhau, từ từ thẩm thấu,khôngthể chia lìa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cậu ta lại liếc nhìn đại ca,khôngkhỏi cảm thấy đại ca nhà mình và Minh Nguyệt cực kỳ xứng đôi, trong phòng học như cómộtdải ánh sáng màu xanh đậm,nhẹnhàng kết nối hai người lại với nhau.
Chu Tự Hằng nghe Bạch Dương lấy lòng, cậu uống cạn chai sữa, vỗ tay ra tiếng: “Mày tinh mắt đấy!” Cậu kiêu căng cực kỳ, quay đầu sangnóivới Bạch Dương: “anhcũng thấy thế.”
“Cậu tanóicũngkhônghẳn là đúng.” Chu Tự Hằng mất hứng, ôm Minh Nguyệt cọ cọ.
Bạch Dương giật bắn người, từng thớ thịttrênngười cũng rung theo, nghĩ cũngkhôngdám nghĩ: “khôngđược…khôngđược!” Cậu ta lắc đầu điên cuồng.
“Nơi này cũng muốn được hôn.” Chu Tự Hằng sửng sốtmộtlát rồinói, tay ôm chặt hông Minh Nguyệtkhôngbuông, môi chu ra, dáng vẻ lưu manh tiến sát vào.
Môi của Minh Nguyệt có phần đầy đặn hơn môi cậu, nếu mà hônthì… (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mạnh Bồng Bồng lớn hơn Minh Nguyệt khoảngmộttuổi rưỡi, chỉnhỏhơn Chu Tự Hằng vài tháng thôi, mỗi ngày chuyện màcôbé nghĩ đến nhiều nhất chính làkhôngbiết sau khi về nhà có thấy bố mẹ mìnhđangsoạn đơn ly hôn haykhông, cuộc thi thành phố tháng sau phải chuẩn bị thế nào, mình có thể giữ vững thành tíchkhông, rồithìhọc thuộc từ mới tiếnganh, làm bài tập toán…
Minh Nguyệt để đũa xuống, cố tỏ ra bình thản,nhỏgiọng rụt rènói: “Cũngkhôngphải đâu bố, Dương Quá với Tiểu Long Nữ cũng ở bên nhau rất nhiều năm và sau này cũngkhôngchia tay mà.”côbé lại quay sang nhìn Giang Song Lý, “Mẹ, mẹnóixem có đúngkhông?”
“Hừ!” Minh Đại Xuyên lậtmộttrang, thản nhiênnói: “Emkhônghiểu đâu, trong sách là cảmộtkho kiến thức đấy.”hắnnhìn congái, “Trong truyện này ấy à, có hai nhân vật là Tam thiếu gia và Mộ Dung Thu Địch, họ là thanh mãi trúc mã nhiều năm rồi, thế mà sau này Tam thiếu gia bội tình bạc nghĩa,nóibỏ là bỏ, để lại Mộ Dung Thu Địch khi ấy cònđangmang thai.”
Minh Nguyệt thầm cắn môi, do dự hồi lâu, cuối cùngkhôngnóithêm câu nào nữa.
Chương 41
côbé còn che miệng chạyđinữa chứ, như thể giấu đầu lòi đuôi vậy, Chu Tự Hằng dựa vào xe đạp cười, tay sờ lên môi mình.
Ánh mặt trời bên ngoài kia cũng ấm áp tựa như lòng của Chu Tự Hằng lúc này vậy, đến giờ tan học, sắc trờiđãhơi tối, tuyết đọngtrênđườngđãtan hết.
khôngbiết có phải do ảo giác haykhôngmà Minh Nguyệt thấy gương mặt thanh tú của Mạnh Bồng Bồng hơi hồng lên, phá vỡsựnghiêm túc thường thấy củacônàng.
Minh Đại Xuyên thờ ơnóitiếp: “Thanh mai trúc mã cũngkhôngđáng tin cho lắm, ở với nhau lâu quásẽdễ chán.”
Trong lớp toàn là tiếng lật sách xoẹt xoẹt, nhưng ở dãy bàn cuốithìlạikhôngcómộttí tinh thần học tập nào cả.
côlàmmộtbàn thức ăn ngon, như bình thườngthìMinh Đại Xuyên chắc chắnsẽkhen ngợimộtphen, nhưng hôm nayhắnlại mang cả sách lên bàn cơm, cố ý để cái bìa lộ ra – “Kiếm thuật tam thiếu gia”.
“Bố.” Minh Nguyệt vào nhà, còn chưa để cặp sách xuốngđãgọi bố, nũng nịu chạy đến ôm tay Minh Đại Xuyên.
“Minh đại hiệp, bảoanhra ngoài xem Tiểu Nguyệt Lượngđãvề chưa, thế nào màanhlại chạy vào phòng con vậy?” Giang Song Lý hơi giậnnói.
Minh Nguyệt cũng đồng ý,côbé ngửa đầunói: “Bạch Dươngnóiđúng lắm, ngày mai emsẽđưa cho cậu ấy mấy cái bánh bao thịt.”
Trời lạnh nên lúcnóichuyện có hơi phả ra ngoài, dù bayđirất nhanh, nhưng nhiệt độthìvẫn còn ở lạitrêntrán Minh Nguyệt.
Minh Đại Xuyên ghét nhất là ăn rau,hắnhơi mất hứng lầm bầm: “Mấy thằng đào hoa vô tình như thế tốt nhất nên bị đẩy xuống hố sinh tử, cho nó nếm thử tư vị khi bị vong ân bội nghĩa.”
Bên cạnh Minh Nguyệt lạiđangbắt đầu đọc thuộc thơ cổ, bài thơ tên là “Quan Sư” – Quan quan sư cưu, tại hà chi châu. Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu…”
Toán lớp 11đãđủ làm cho Minh Nguyệt nhức đầu, cố gắng lắm mới giữ vững được thành tích trung bình, thế mà Mạnh Bồng Bồngđãhọc trước chương trình lớp 12 rồi, đúng làsựkhác nhaurõrệt giữa học sinh giỏi và người thường.
Tự nhiên Bạch Dương nghĩ đến câu này, cực kỳ phấn khích chia sẻ với Chu Tự Hằng: “Đại ca, em cảm thấyanhvà chị dâu đúng là trời sinhmộtcặp.”nóixong cậu ta còn rất chân thành nháy mắtmộtcái.
“Dê béonóichúng mình là trời sinhmộtcặp đấy.” Chu Tự Hằng cầm hai tay Minh Nguyệt nhét vào túi áo mình, cúi đầu dịu dàngnói.
Mạnh Bồng Bồng giấu mặt vào trong cổ áo học sinh rộng rãi, “Ừ”mộttiếng rồinóithêm: “anhấy học cũng nhiều rồi, có mấy quyển sáchkhôngcần dùng nữa nên cho mình.”
Trong lòng Minh Đại Xuyênđangcuộn trào sóng dữ, nhưng ngoài mặtthìvẫn tỏ ra dịu dàng: “Hôm nay có lạnhkhôngcon? Sau này vẫn nên để bố đưa conđihọcđi, đừng làm phiền Tiểu Hằng nhà người ta nữa.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mạnh Bồng Bồng thu quyển sách lại, là sách lớp 12, bêntrêncómộtnét chữ cứng cáp viết tênmộthọc sinh nam.côbé giữ bình tĩnh lắc đầu: “khôngcó gì.”
Cậukhôngnỡ xa Minh Nguyệt, liền kéocôbé lạinóichuyện, tay còn giữkhôngchocôbéđi.
Ánh đèn trong phòng học chiếu vào làm nổi bật lên làn da trắng nõn của Minh Nguyệt, vào lớp là Minh Nguyệt cởi mũ len ra ngay, hai bím tóc lỏng buông xuống hai bên tai, lúccôbé gật đầu mỉm cười, những lọn tócnhẹnhàng vung trước ngực, mi mắtnhẹchớp tựa cánh hoa đào, dáng vẻ dịu dàng xinh đẹp đến ngỡ ngàng.
Trời sinhmộtcặp.
Mạnh Bồng Bồng nghe mà ngây người,khôngcẩn thận làm rung tay cầm bút, gạchmộtđường kẻ dàitrêntrang giấy.
Minh Nguyệt cũngkhôngnỡ xa cậu, congáimới biếtyêunên lúc ở cạnh nhau, ngay cảkhôngkhí cũng trở nên ngọt ngào chứ đừngnóilà được nghe người mình thươngnóichuyện,thậtsựlà ngọt đến tận tâm can. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cứ đọc xongmộtcâu là Minh Nguyệt lại cườimộtcái, nhưng sợ bị nhìn thấy nên cầm sách che kín mặt, lông mikhôngngừng run lên.
Giang Song Lý tất nhiên là đồng ý với congái,côgắp rau cho Minh Đại Xuyên,nói: “Ăn cơm cũngkhôngngăn được cái miệng củaanhnữa.”
“Vậy thế nào mới đúng.” Minh Nguyệt cù thắt lưng Chu Tự Hằng, khiến cậukhôngnhịn được cười.
Mạnh Bồng Bồngkhôngtài nào hiểu được, bố mẹcôbé đều là luật sư, đảm nhiệm chức vụ ở hai công ty luật là đối thủ của nhau, ở nhà hai người có riêng hai phòng làm việc cho mình, có cuốn “Hiến pháp Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa” cũngkhôngchia sẻ, ai dùng của người nấy, sách được trưng bày riêngtrêngiá sách của mình.Bọn họ rất ít khi trò chuyện với nhau, mấy việcnhỏnhặt trong cuộc sống gần nhưkhôngbao giờ để tâm đến, người này đưa ra quan điểmthìngười kia chắc chắnsẽbác bỏ, chuyện ở công tythìlại càngkhôngphải chủ đề để họ bàn luận, tài liệu về các vụ án tuyệt đốikhôngđể lộ cho đối phương biết.đãrất nhiều lần hai người họ cùng đứng chungmộttòa án, biện hộ cho thân chủ của mình, tất nhiênsẽcó người thắng người thua.
Chắc là mềm lắm đây…
Minh Nguyệt nhìn Minh Đại Xuyên,đangkhôngbiết trả lời thế nàothìGiang Song Lýđãgọi hai bố con ra ăn cơm.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.