Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 39

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 39


Xong việc,hắncúi đầu hôn lên trán conmộtcái rồi bưng chậu nước nóngđira cửa.

Lời này vừa vặn bị Chu Xung nghe thấy,hắnlắc đầu, cảm thấy buồn cườikhôngchịu được.

Chu Tự Hằng cúi đầu hônmộtcái lên đúng chỗ má lúm của Minh Nguyệt, lại giữ mặtcôbé rồi ngắm nhìn: “Em cũng đẹp lắm.”

Chu Tự Hằng vốnđãrất đẹp trai, gương mặt tựa như được điêu khắc mà thành, dù có mặc đồng phục học sinhthìvẫn làm nổi bật lên khí chất của mình.

Minh Nguyệt cũng bị vui lây,côbé mỉm cười, hai má lúm đồng tiềnhiệnrõtrêngò má.

Minh Nguyệt có phầnkhôngnỡ khi đôi môi của Chu Tự Hằng dờiđi, theo bản năng liền đưa tay kéo vạt áo của cậu.

Minh Nguyệt dở khóc dở cười, Chu Tự Hằng lại xán lại đòicôbé trả lời: “Có đẹpkhông?” Cậu kiêu ngạo hất cằm lên, cố gắng kìm chếsựvui sướng trong lòng.

Tuổiđãcao, chuyện phải lo nghĩ cũng nhiều hơn, rất nhiều vấn đề trở nên khó giải quyết,mộtmặthắnhi vọng con trai có thể hiểu cho mình, hi vọng con traisẽtrưởng thành và biết suy nghĩ hơnmộtchút, nhưng mặt kháchắnlạikhôngmuốn con trai nhận thức được thế giới tàn khốc của người lớn khi còn quánhỏ,hắnmuốn con trai cómộttuổi thơ tươi đẹp dướisựche chở củahắn.

Chu Tự Hằng cong môi cười,khôngkịp đợicôbé chậm rì rìđitới mà chủ động đạp xe đến trước mặtcôbé luôn, “Chậm muốn c·h·ế·t! Còn lề mề thếthìsẽmuộn học đấy!”

“Tiểu Nguyệt Lượng.” Chu Tự Hằng ngủ mơ, trở mình, ôm chặt lấy cái chăn vẫn được gấp gọn rồi khẽ cọ cọ,khôngbiếtđangmơ gì mà khiến cho cậu bật cười vui vẻ.

Chu Tự Hằng ngủ rất say, nghiêng người nằm co rúc, cặp lông mi dài hình như hơi ướt, nhìn có vẻ yếu đuối và bất an.Tư thế ngủ này về mặt tâm lý học mànóithìđó là biểuhiệncủasựthiếu hụt cảm giác an toàn.

Cậukhôngnhớ lắm là mìnhđãmơ thấy gì về Tiểu Nguyệt Lượng, chỉ nhớ là nó tràn đầysựngọt ngào, nhưng đôi mắt đỏ rực đầy tơ máu của Chu Xungthìhoàn toànkhôngthể biến mất khỏi đầu của cậu được.

Chu Xung sờ lên mấy cuốn sách, lại quay đầu nhìn con traimộtchút rồiđira ngoài. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Nhìn xấu lắm đúngkhông?” Chu Tự Hằngkhôngquen mặc đồng phục, cậu lớn nhanh quá nên giờ ống tay với ống quầnđãhơi chật,khôngphải quá ngắn nhưng cũngkhôngthoải mái lắm.Cậu có phần mất tự nhiên kéo vạt áo, nở nụ cười, cúi đầunóivào tai Minh Nguyệt: “Nhưnganhmuốn mặc đồ đôi với em.” Cũng muốn cho tất cả mọi người biết rằng hai người họ làmộtcặp.

Càng dũng cảm hơn làcôbé còn đứng trong trời tuyết chờ cậu, thẳng thắnnóivới cậu những suy nghĩ trong lòng mình.

Cậu khẽ vuốt mi tâm, nằmtrêngiườngmộtlúc nữa, ngẫm nghĩ hình như mìnhđãmơ tận hai giấc mơ, vừa mơ thấy Tiểu Nguyệt Lượng, lại vừa mơ thấy Chu Xung.

Minh Nguyệt làmộthọc sinh rất ngoan, mỗi ngày đều chăm chỉ cố gắng học hành, dù cókhônghiểu lời giảng củacôgiáothìcôbé vẫn nghiêm túc ghi chép đầy đủ.Trước tối qua Chu Tự Hằngthậtsựkhôngquá kì vọng rằng mìnhsẽtỏ tình thành công, dù gìthìchuyệnyêusớm cũng là vấn đề cấm kị đối với các học sinh giỏi.

Chữ “Bố” được gọimộtcách rấtnhẹnhàng và yếu ớt, là phản ứng theo bản năng, nghekhôngđượcrõlắm, nhưng cũng đủ khiến Chu Xung ấm lòng,hắnlau nước mắt, móc tuýp thuốc mỡ trong túi áo ra rồi thoa cho con.

Chu Xung muốn đưa tay lau mắt cho con, nhưng cánh tay vừa mới đưa rathìbỗng khựng lại, hồi lâu sau,hắnthu tay về, các ngón tay rũ xuống.

Nụ cười của cậu có cảm giác hơi xấu hổ nhưng vẫn ngọt ngào, miệng hơi giật giật, sau đó lại yên lặng ngủ.

Nhưng hôm nay cậu lại đặc cách mặc cái bộ đồng phục màu xanh ngu ngốc này.

Cậu ngủ rất say, quần áo cònkhôngthay ra, co quắp nằmtrêngiường, miệng còn lẩm bẩmnóimớ.

Trong lòng Chu Tự Hằng, Minh Nguyệt vẫn luôn là người xinh đẹp nhất, lúc giận cũng xinh, lúc làm nũng cũng xinh, lúc lạnh lùng cũng xinh, lúc cườithìcàng xinh hơn nữa.

Giọng của cậu nghe rất dịu dàng, đôi môi mỏng vừa áp lên má Minh Nguyệtđãliền cảm thấy lưu luyến vô cùng.

Chương 39

Chu Xung rón rénđivào phòng con trai, ngồi xuống mép giường,hắnchỉ dám ghé vào ngồi, chứkhôngđể cho đệm lún xuống, mọi động tác đều vô cùng cẩn thận.

Cáchkhôngxa, Chu Tự Hằngđãnhìn thấycôbé hàng xóm của mình đứng ở cửa do dự hồi lâu rồi mới lề mềđitới, động tác còn chậm hơn cả rùa.

“Con sâu lười.” Chu Tự Hằng chỉ cần nghĩ đến Minh Nguyệt là lạikhôngnhịn được cười, cậu lại quay về phòng, đứng trước tủ quần áo lục lọi mãi.

Chu Tự Hằng thấy hành động mờ ám của Minh Nguyệtthìlòng rung động lắm, lập tức huýt sáomộtcái.

Chu Tự Hằng tỉnh dậy saumộtđêm, ngoài cửa sổ tuyếtđãkhôngcòn rơi, trời quang mây tạnh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cậu là đại biểu cho đám học sinh hư, nhưng ở trước mặt Minh Nguyệtthìluôn rất quy củ, cùng lắmthìchỉ hay bóp mácôbé, cạo cạo cái mũinhỏmộtchút thôi, còn nếunóithậtsựthân mậtthìđây là lần đầu tiên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Đẹp.” Minh Nguyệt chân thành khen ngợi.

Vết máu đọng lạitrênmu bàn tay trắng trẻo của Chu Tự Hằng tạo thànhmộtsựđối lập, làm cho Chu Xung vừa lau mà vừa suýt ch** n**c mắt.

Nào có ai coi đồng phục học sinh là đồ đôi chứ?

Trong ngày trời đông, Chu Tự Hằng đạp tuyết màđi, cậu vào gara lấy xe đạp ra, thong thả đứng trước cửa nhà họ Minh rồi bấm chuông.

Chu Tự Hằng chưa bao giờ mặc đồng phục học sinh, từ trước đến giờ luôn rất ghét, lúc nhận đồng phục rồi mang về nhà, cậu chẳng nhớ làđãvứt nó ở xó nào rồi, lúc nào cũng chỉ mặc đồ đen thôi.

Chu Xung cực kỳ ghen tỵ với Minh Nguyệt, lại thầm trách bản thân lạiđiăn giấm vớicôbạngáinhỏcủa con trai, “Đúng là có vợ quên cha.”hắnnhỏgiọngnóixong, tâm trạng thoáng cáiđãtrở nênnhẹnhõm hơn nhiều, đưa taynhẹnhàng cởi áo khoác và áo lôngđãướt nhẹp vì dính tuyết của Chu Tự Hằng ra, thay cho con bộ đồ ngủ rồi đắp chăn cho con.

Minh Nguyệt thoạt nhìnthìthấy rất yếu đuối, là điển hình của nhữngcôgáivùng Giang Nam, nhưng so với tưởng tượng của Chu Tự HằngthìMinh Nguyệt dũng cảm và kiên định hơn nhiều.

Hôm nay mới chỉ là ngày đầu tiênyêuđương thôi, vậy mà cậuđãtrắng trợn biểu lộ tâm tư của mình ra rồi.

Chu Xung chắc chắnđãvào phòng cậu, thay đồ cho cậu rồi bôi thuốc.

trênbàn vẫn chỉ bày đầy các loại mô hình và đĩa CD game, máy tính và điện thoại của Chu Tự Hằng luôn là loại mới nhất, ở dưới ngăn bàn có vài cuốn sách và vở ghi.

Lúc nàycôbé mới nhìn thấyrõbộ đồ Chu Tự Hằngđangmặc, giống như mình, cậu cũng mặc đồng phục mùa đông màu xanh đậm của trường, áo khoáckhôngkéo hết khóa, lộ ra cái áo lông đen cổ tròn bên trong.

Có lẽ vì đêmđãkhuya, có lẽ vì hai ly rượu của Bạch Dương có nồng độ cồn mạnh, hoặc cũng có lẽ là trong lòng có nhiều tâmsự, cho nên vừa mới vào được đến phòng mình, Chu Tự Hằngđãlăn ra ngủ.

Minh Nguyệt mặc đồng phục mùa đôngđitới, dáng vẻ yểu điệu cùng vóc người mảnh mai,côbé độimộtcái mũ trắng, mái tóc đen dài tết thành hai bím tóc lỏng, đôi mắt hoa đào rũ xuống, cặp lông mi khẽ run.

Minh Nguyệt ngước mắt lên, cái đầu khẽ giật giật, hai mắt chớp chớp nhìn như nai con.

Có lẽ vì phòng hơi tối, nên Chu Xung vô ý đụng phải bàn học của Chu Tự Hằng.

Conhắnhắnhiểu, khả năng đánh đấm là do được huấn luyện viên chuyên nghiệp đào tạo mà thành, nên trình độ cực kỳ tốt, mấy năm nay Chu Tự Hằng phản nghịch, gần như ngày nào cũngđiđánh nhau hết trận lớn trậnnhỏ, nhưnghắnchưa từng thấy con trai bị thương, ngay cảmộtvệt máunhỏcũngkhôngcó.

mộtloạt hành động làm cho Chu Xung toát mồ hôi hột,hắnnhìn chân tay con,khôngkhỏi nghĩ conhắnlớn nhanh quá,hắnđãkhôngthể ôm được nữa rồi.

Dũng cảm đến mức nhận lờiyêumộthọc sinh hư nổi tiếng trường Nhất Trung và cả cái đất Nam Thành này.

Chu Xung cầm quần áo của conđira ngoài, sau đó lại vào nhà vệ sinh lấymộtchậu nước nóng, lau mặt cho Chu Tự Hằng, hơi nước nóng làm dậy lên mùi rượutrênngười cậu, truyền vào mũi Chu Xung.

Cậumộttay giữ xe đạp,mộttay ôm ngang lưng Minh Nguyệt, sờ lên cái mũ lông trắng mềm củacôbé, cúi đầunói: “cônương à, mắt nhìn người củacôđược lắm!”

Ý thức được chuyện này, Chu Tự Hằng bỗng ngây ngườimộtlúc lâu, gãi đầu, cúi xuống nhìn mu bàn tay, chà xát mặt rồi thở dài.

côgiúp việc mới xếp lại tủ quần áo của cậu nên vị trí đảo lộn hết cả, ngay đến cả quần áo mùa hè cũng bị cậu bới ra ném xuống sàn, “khôngphải cái này, cũngkhôngphải cái này, biến đâu mất rồikhôngbiết!”

“Mẹ nó!” Chu Tự Hằng chửimộttiếng, tâm trạng vui sướng bị dập tắt, cậu giơ tay lên che mắt,mộtlúc sau liền phát giác có gì đókhôngđúng nên lại lập tức giơ tay phải lên, thấy vết thương của mìnhđãđược xử lý tốt, còn bôi cả thuốc mỡ nữa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Người gâysựlà hai thanh niên say rượu, Chu Xung tin chắc rằng con trai mìnhkhôngthể có chuyện đánhkhônglại bọn họ, vết thương này là do Chu Tự Hằng cố tình làm ra.

*

Chu Tự Hằng giật bắn người ngồi dậy, nhìnmộtlượt từtrênxuống dưới, thấy quần áo của mình cũng được thay ra rồi.

Trong lònghắncảm thấy hơi chua xót, động tác chậm lại, tiếp tục lau tay cho con trai.

Chu Tự Hằng đột nhiên mở trừng mắt ra, nhìn thấy Chu Xung ngồi bên giường, hai mắt cậu đỏ lên, nét mặt buồn bã.

Cậu nở nụ cười, sau đó vô cùng thành kính và nâng niu hônmộtcái lên vầng trán tuyệt đẹp của Minh Nguyệt.

Chắc vì xấu hổ nên Minh Nguyệtkhôngmở cửa sổ ra gọi cậu như thường ngày,mộtlúc sau mới thấycôbé đỏ mặtđira.

Mãi đến khi quần áo bị cậu ném chất đầy thành núitrênsàn, cậu mới tìm được cái áo khoác mình cần, lần này cậu ở trong nhà vệ sinh sửa soạnmộtlúc lâu mới ra ngoài, để ý hình tượng hơn ngày thường rất nhiều.Đứng ở trước cái gương to, Chu Tự Hằng xoay qua xoay lại ngắm nghía, tay cầm chai sữa tươi, huýt sáo với mình trong gương: “Bạn trai của Minhcônương, chào buổi sáng ~”

Tuyết mới ngừng rơi, nhưng ngoài trời gió vẫn lạnh thấu xương, Chu Xung chỉnh nhiệt độ điều hòa lên cao hơnmộtchút, sau đó lạiđira đóng cửa sổ lại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tay mới vừa chạm vào áo Chu Tự Hằng, Minh Nguyệt liền lập tức sững sờ vìsựcan đảm của mình, dường như mỗi khi đối diện với cậu,côbé hoàn toàn rũ bỏ được hếtsựrụt rè và ngoan ngoãn của mình, chỉ muốn bày tỏ hết tình cảm trong lòng mình với cậu thôi.

Suy nghĩ này khiến cho lòng Chu Xung nhói đau,hắnnhẹlau tay cho con,khôngcẩn thận đụng phải vết thương.

khôngphải là mơ.

“Saoanhlại…” Minh Nguyệt xoắn tay vào nhau hỏi, “Lại mặc đồng phục vậy?”

Nhưng tối nay, Chu Tự Hằng lại bị thương, theo như lời Tưởng Văn Kiệtnóithìcòn chảykhôngít máu, cả quán bar cũngđãtrở thànhmộtmớ hỗn độn.

Cái người này…Sao lại ngốc như vậy?

“Bố.” Chu Tự Hằng gọimộttiếng, chắc vì vẫn nghĩ mìnhđangnằm mơ nên lại nhắm mắt lại, cằm khẽ chà vào chăn, tiếp tục ngủ.

Trong lúchắnđanglàm, Chu Tự Hằng có hơi nhăn mũi lại, chỉmộtcử chỉnhỏvậy thôi nhưng cũng khiến Chu Xung giật mình,hắngiơ tay lên ngửi xemtrênngười mình có mùi thuốc lá haykhông, tất nhiên làkhôngcó, vì trước đóhắnđãthaymộtbộ quần áo khác rồi.

Trong đầu rất loạn, Chu Tự Hằngkhôngmuốn nghĩ nữa, cậu mở cửa ra sân thượng đứng, nhìn rèm cửa sổ phòng Minh Nguyệt vẫn chưa được kéo ra.

Trong phòng chỉ có ánh trăng mờ mờ từ khe hở của rèm cửa chiếu vào, trong bóng tối, Chu Xung thấp thoáng có thể trông thấy gương mặt của con trai.

[Em cũng đẹp lắm.]

“Đau…”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 39