Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 115

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 115


Ngày 30 tháng 9 năm 2012, NYSE bắt đầu phiên giao dịch vào lúc 9 giờ 30 phút, Chu Tự Hằng cũng ngay lúc đó quỳmộtgối xuống trước mặt Minh Nguyệt.

Lúc này hình ảnhkhôngđược chia thành những đoạnnhỏnữa, mà làmộtđoạn phim đầy đủ liền mạch, ống kính bắt đầuđivào bên trong văn phòng làm việc của Weiyan, tỉ mỉ chiếu đến từng ngóc ngách.

Chu Tự Hằng ôm chặt Minh Nguyệt vào lòng, đưa tay che mắtcô, ngăn lại ánh sáng chớp nhoáng phát ra từ ánh đèn flash.

Vào giây phút tiếng chuông ở đại sảnh NYSE vang lên, ánh đèn trong phòng bất ngờ sáng rực, liên tục chín tiếng chuông vang vọng, quẩn quanhtrênbầu trời khu phố Wall.

Dòng chữ thuyết minh tiếp tụchiệnlên: [Tháng 5 năm 2007, Weiyan được thành lập trong căn phòng kí túc xá của công viên Tử Kinh, đại học Thanh Hoa.]

Ngày 30 tháng 9 năm 2012 theo giờ phía Đông nước Mỹ, Weiyan chính thức cắm lá cờ của mình trước cổng NYSE. (đọc tại Nhiều Truyện.com)


Trần Tu Tề kiên địnhnói: “Tháng nàykhôngcần trả lương cho tôi.”

Phóng viên: “…khôngthểnóichuyện tiếp được nữa.”

Tấm biển quảng cáo của Weiyan rơi xuống, lộ ra tấm poster cỡ lớn được giấu đằng sau.

côkhôngkìm được mà rơi nước mắt, nghẹn ngào đáp: “Lúc nào cũng được.”

“Ở khu vực chờ đợi này còn có các vị quản lý cấp cao cùng những người bạn thân thiết của Weiyan.” MC vừa giới thiệu xongthìống kínhđãlập tức chuyển hướng.

Trước cổng chính được cắm ba lá cờ,mộtlà quốc kỳ nước Mỹ, hai là cờ biểu tượng của sở giao dịch, và ba là lá cờ in logo của công tysẽra mắt thị trường chứng khoán trong ngày.

Mặc dù dáng người khá cao nhưng gương mặt Chung Thần nhìn vẫn hơi non, đôi mắt to tròn, chiếc áo sơ mikhônglàm cậu trở nên khôi ngô tuấn tú như hai ngườianhvừa xuấthiện, mà lại có phần ngốc nghếch, đángyêuvà ngoan ngoãn.

[Nhưng con đườngđiđến ước mơkhôngbao giờ thuận buồm xuôi gió.]

[Tháng 9 năm 2007, Weiyan quyết chiến với 150 vạn, mở ra cuộc thi ‘Thư tình ba dòng’.]

Năm 2007, tại trận chung kết thế giới, đội nhận được chiếc cúp bạcmộtcáchkhôngmấy dễ dàng.

Căn phòng đơn sơ được bố trí sửa sang lại thành phòng làm việc, trong phòng bày đầy cà phê và sách vở, bốn người an vị ngồitrênghế, chụpmộttấm ảnh đơn giản.

Sau năm giây, các hình ảnh cắt ghép lần lượt được trình chiếu, bên dưới còn có cả phụ đề.


Cho nên những lời này tựa như đám cỏ dại mùa xuân, dần dần sinh trưởng tốt, cành lá quấn quanh, dây mây lay động, trong nháy mắt nở rộ thànhmộtđóa hoa.

nóixong,côlạikhôngnhịn được mà cười ra tiếng, làm Chung Thần phải quay đầu lại nhìn.

mộtdòng phụ đề “Đángyêuquá!” được chèn vào đoạn này.

Tính năng phát sóng trực tiếp của Weiyan cũng được ra mắt ngay lúc này, đây cũng là công ty trong nước đầu tiên thựchiệnđược việc phát trực tuyến, chắc hẳn Weiyansẽlại chuẩn bị ăn đượcmộtmiếng bánh ngọt lớn nữa.

Chu Tự Hằng chỉ đápmộtcâu rất đơn giản: “thìlàm lại từ đầu!”

Hình ảnh vàâmthanh dừng lại, màn hìnhmộtlần nữa chuyển sang màu đen.

Cậu đưa tay, cảnh giác cầm quả đào mà mìnhđangcắn dở bỏ vào đĩa đựng hoa quả, sau đó nhanh chóng cất cả đĩa vào ngăn kéo.

đivào bên trong sở giao dịch, đại sảnh được lát sàn gỗ màu vàng nhạt, các doanh nhân đến từ các thành phố khác nhausẽchiếm giữmộtquầy giao dịch khác nhau, đưa mắt nhìn quanh chỉ thấy toàn những màn hình điện tử màu xanh nhạthiệnlên mấy dòng chữ tiếnganh.

Ngón tayanhnhẹvuốt lên dòng chữtrêntường: “Câu này cuối cùngđãđược khắc lên tường phòng họp, để luôn nhắc nhở chúng tôi rằng, dù có gặp khó khăn thế nàothìcũngkhôngđược đánh mất niềm tin.”

Trần Tu Tề cũngnói: “Hi vọng chúng tasẽhợp tác thành công.”

anhquay phimđangquaythìbỗng dừng lại trướcmộtvị có tướng mạo rất đứng đắn và nho nhã, cho dù cóđangđứng trước sở giao dịchthìtrênngười ông vẫn toát ramộtvẻ gì đó rất thư sinh, số tuổi cũngkhônglàm giảmđisựcuốn hút của ông.

Phóng viên lại bắt đầu ngợi ca: “Khi ấy cậu còn quánhỏ, vì lý do gì mà lại quyết định gia nhập vào Weiyan?”

Minh Nguyệt giơ bàn tay ra, đầu ngón tay chạm vào chiếc nhẫntrêntayanh.

“Vầng trăng sáng kia, bao giờ mới hái được đây?”anhlo lắng rụt rè hỏicôbéđangđứng trước mặt.

So với tầngmộttấp nập ồn àothìtầng hai yên tĩnh và thoải mái hơn nhiều, trong hành lang dài có trải thảm đỏ, Minh Nguyệt bướcđitrênđôi giày cao gót,nhẹnhàng nhưđangbướctrênmây vậy.

Phóng viên lên tiếng nhắc nhở: “Xinanhtrả lời nghiêm túc.”

anhcó vóc dáng cao lớn, lại mang khí chất của người phương Bắc, làmộtngười đàn ông biết gánh vác trách nhiệm.


“Chính là trong tương lai đềusẽgặp những chuyện bất ngờ.” Chu Tự Hằng đối mặt với ống kính,nhẹnhàng trả lời.

[Chúng ta đều là những hạt bụinhỏbé, nhưng nếu được ánh sáng rực rỡ của những giấc mơ chiếu vào, chúng ta rồi cũngsẽtrở thànhmộtngôi sao sáng.]

Chu Tự Hằng tuy trong lòng biếtrõnhưng ngoài mặt vẫn giả bộ ngốc,anháy náynói: “Hội đồng quản trị bỏ phiếu quyết định ngày hôm nay là ngày đưa Weiyan ra mắt thị trường chứng khoán…”anhdừng lạimộtchút rồi lạinóitiếp: “khôngthể cùng em ăn bánh sinh nhật, nênanhmới nghĩ đến việc dẫn em lên cùng rung chuông.”

Ống kính lập tức nhắm ngay đến khu vực ban công tầng hai,trênbảng điện tửhiệnthời gian và tên công ty, phía đằng sau là chữ Weiyan phủ kín cả vách tường.

Đối vớimộtWeiyan có tuổi đời còn non trẻ,thìviệc lần đầu ra mắttrênsàn giao dịch chính là cột mốc đánh dấu chosựtrưởng thành của công ty.

Chờmộtlúc lâukhôngthấy Chung Thần trả lời, chỉ thấy cậuđangmím môi,mộtphút sau, cậu quay màn hình máy tính hướng về phía ống kính.

Đập vào mắt hầu như đều là những nhân viên còn rất trẻ, tất cả đều mangmộtnét mặt vui tươi, trong phòng trà có rất nhiều đồ ăn và nước uống, tầng nào cũng có phòng chơi game, máy chạy bộ, bàn bi-a…

“Kỉ niệm đáng nhớ nhất à?” Sầm Gia Niên vừa lật xem văn kiện vừa trả lời: “Hồi tôi mới vào Weiyan, khi đó công tyđangrất khó khăn, tôi nhớ là mìnhđãđến phía Nam để phát triển nghiệp vụ, suốt bảy ngày đều chỉ ăn mỗi mì tôm.”

Chương 115

Ai cũng muốn lấy được tin tức, ai cũng muốn được Chu Tự Hằng trả lời phỏng vấn, cho nên dù nhân viên an ninh cónóithế nàothìcũngkhôngngăn đượcsựnhiệt tình của bọn họ.

“Kỉ niệm đáng nhớ nhất?” Trần Tu Tề bỏ cây bút trong tay xuống, khoanh tay trước ngực, nghiêm túc suy nghĩ, “Nhiều hơnmộtchuyện có đượckhông?”

Thời gian rung chuông mở cửa cònmộttiếng nữa, lúc này bầu trời phía Đông nước Mỹ được bao phủ bởimộtmàu trắng mờ của ánh bình minh, còn ở Trung Quốcthìlại ngập trong những ánh đèn neon rực rỡ, trờiđãtối.Mọi người đều cầm chặt di động trong tay, cập nhật tình hình từng giây từng phút.

Người quay phim có trình độ khá cao, hình ảnh trực tiếp tạo cho người ta cảm giác giống nhưđangxemmộtbộ phim tài liệu.

Đến đây, những người đứng xem đoạn video đều hiểurõđây là thước phim táihiệnlại hành trình khởi nghiệp của những người trẻ để có được Weiyan của ngày hôm nay, là ước mơ, hoài bãotrêncon đường tìm đến thành công.trênphố ngàymộtđông người dừng lại, yên lặng chờ đợi hình ảnh tiếp theo.

anhv**t v* cái móng của con mèo mấy cái, con mèonhỏkhôngthèm để ý đếnanh, lập tức trượt xuống khỏi lònganh, chui vào trong ổ của mình.

anhsờ mái tóc đen ngắn của mình, có chút tiếc hậnnói.

mộtlúc sauanhlạinói: “Nhưng mà khi đó tôi chả có kinh nghiệm gì, chắc đầu óc bị úng nước nên mới dám gia nhập vào đội quân khởi nghiệp, bây giờthìcàng đau lòng hơn, đại ca của tôi bảo làsẽgiới thiệu cho tôimộtngười emgáihọ củaanhấy, thế mà bây giờ vẫn chưa thấy bóng dáng người đó đâu cả.”

“Cậu bé rất rất thíchcôbé, nhưng cậukhônggiỏi giang, cũngkhôngbiết biểu đạt tình cảm của mình, cómộtngày cậu bé tặng chocôbémộtthỏi son,côbé vui lắm, tối hôm đóđãhôn cậu bémộtcái.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Mau đuổi theo nhanh lên.” Các phóng viên có kinh nghiệm vội vàng hối thúc người quay phimđitheo mình.

Minh Nguyệt nắm vạt váy trắng, cắn môi đáp: “Vâng ạ.”

Cả tòa nhà như được vây bởi logo màu đỏ của Weiyan, poster quảng cáo cỡ lớn được treo ngoài hành langđangbay phấp phới trong gió, bên ngoài các nhân viên công tác cùng giới truyền thôngđanglần lượt xếp hàng để thông qua kiểm tra của các nhân viên an ninh, tiến vào tham dự màn rung chuông mở cửa phiên giao dịch.

Bầukhôngkhí trở nên xôn xao, vô số ánh mắt đồng loạt hướng lên sân thượng tầng hai. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Cho nên cậuđãthầm thề trong lòng, rằngsẽđối tốt vớicôbé suốt đời,sẽđền chocôbémộtbuổi lễ cầu hônthậthoành tráng.”

Trước đây, trong lớp học,anhcũngđãhỏi Minh Nguyệt câu đó – “Vầng trăng sáng kia, bao giờ mới hái được đây?”

Thậm chícôcòn dịu dàng an ủi Chu Tự Hằng: “Emkhôngbuồn đâu,anhđãđể cho em tham dự vàomộtsựkiện quan trọng của cuộc đời thế này rồi mà…”cômỉm cười lộ ra hai má lúm đồng tiền, xấu hổ ngượng ngùng.

Tiếp theo, những đoạn phim ngắn xuấthiệnchớp nhoáng đan xen nhau, cuối cùng lại trở về yên lặng, hình ảnh và lý lịch của năm người sáng lập chậm rãi lướt qua, cuối cùng hợp lại thànhmộttấm ảnh chung, cả nhóm mặc sơ mi trắng quần jean, tươi cười đứng trước logo của Weiyan.

Sau tiếng vỗ tay, giọng của Trần Tu Tề vang lên: “Chúng tasẽtiếp tục tham gia thi đấu, sau khi giành được giải vàng, chúng tasẽcó cơ hội vào IBM hoặc Microsoft làm việc.”

Mấy lời này nhưmộtmồi lửa châm vào thùng thuốc nổ, Chung Thần mới vừa rồi còn ngượng ngùng rụt rèthìbây giờđãlại phẫn nộ vỗ bàn: “Tôikhôngnhỏ!khôngnhỏ!!!khôngđượcnóitôinhỏ!!!”

“Có lẽ nụ hôn này đối vớicôbéthìrất bình thường, nhưngcôbé nhất địnhkhôngbiết là, vì nụ hôn ấy mà cậu béđãkhôngnỡđirửa mặt.”

Sau khi nhận đượcsựđồng ý, Trần Tu Tề đứng dậyđivề phía phòng họp của Weiyan, căn phòng rộng rãi sáng sủa, lớp gạch men sứ phản xạ những tia nắng lấp lánh, dòng chữ được khắctrêntường cũng được phủ lênmộttầng ánh nắng màu vàng kim.

Giọng củaanhvô cùng kiên định nhưng vẫn rấtnhẹnhàng.

[Giấc mộng của bạn, liệusẽđiđược tới đâu?]

“Rất nhiều năm trước đây, cómộtcậu bé cực kì đáng ghét, tính tình cậu nóng nảy, kiêu căng ngạo mạn, sáu tuổiđãbiết chọc chocôbé con hàng xóm khóc nhè, đọc chuyện ma dọacôbé, cậu vàcôbé cùng nhau lớn lên, cho đếnmộtngày, cậu nhận ra mìnhđãthíchcôgáibénhỏấy mất rồi.”

“Chúng ta phải cắt giảmmộtsố server hoặc nhân viên.” Chung Thần bổ sung.

Minh Nguyệtkhôngbiết là mìnhđãđược Chu Tự Hằng dẫn tới nơi rung chuông như thế nào, cũngkhôngbiết CEO của NYSEđãnóinhững câu chúc mừng gì, càngkhôngbiết vì sao trong tay của Chung Thần, Trần Tu Tề, Tiết Nguyên Câu và Sầm Gia Niên đều cómộtbông hoa hồng đỏ rực.

Cuối cùng phóng viên có cuộc phỏng vấn với CEO của Weiyan là Chu Tự Hằng ở ngoài ban công tòa nhà, hôm nayanhhiếm khi mặcmộtchiếc sơ mi trắng, ống tay áo xắn lên đến khuỷu tay.

Trần Tu Tề nhớ lại chuyện cũ, khóe miệng khẽ mỉm cười.

Mỗimộthình ảnh đều được nhuộm màu ố vàng của năm tháng, là kí ức được hồi tưởng, làsựngược chiều của thời gian.

Phóng viên: “…khôngthểnóichuyện tiếp được nữa.”

Lời ngon tiếng ngọt làm say lòng người.

Tựa nhưmộtthước phim tài liệu – Năm 2006, tại cuộc thi ACM vòng loại khu vực châu Á, Chu Tự Hằng khi ấy gần 20 tuổi, cùng với Trần Tu Tề và cậu bé 15 tuổi Chung Thần vui sướng giành được chiếc huy chương vàng, người trong ban tổ chức còn khen nhóm này là: “The best of best of best.”

Số người xemkhôngngừng tăng lên, ngay cả trong nước những nơi có màn hình led ở khu trung tâm thành phố hay quảng trường cũng đồng loạt phát sóng những hình ảnh này.

Tòa nhà được xây theo lối kiến trúc Hy Lạp, cổ kính nhưng vẫnkhôngkém phần sang trọng, mặc dù thiếu ánh sáng nhưng dòng chữ logothìvẫn tỏa sáng rực rỡ, mỗi ngày hàng trăm nghìn tỷsẽđược tiến hành giao dịch tại đây.

Chủ trìmộtbuổi phát sóng trực tiếp làmộttrọng trách rất nặng nề, vị MC tất nhiên cũng là người có kinh nghiệm,anhnhanh chóng chuyển đề tài: “Thời gian rung chuông mở cửa phiên giao dịch là 9 giờ 30 phút theo giờ phía Đông nước Mỹ, trong nướcsẽlà 10 giờ 30 phút tối, bây giờ còn 15 phút nữa, chúng ta hãy cùng xem qua tình hình lúc nàytrênhội trường nhé.”

Tuổi trẻ đoàn kết, thành công rực rỡ.

Chu Tự Hằng ngẩng đầu nhìncô, như thểđangđứng ở góc độ người xem để kể lạimộtcâu chuyện. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Nhìn nó còn giống trưởng phòng hành chính hơn cả tôi nữa.” Tiết Nguyên Câu ôm lấy con mèo, nhìn ống kính cườimộtcái,anhmặc sơ mi trắng cùng quần jean, nhìn nhưmộtcậu sinh viên mới bước chân vào xã hội vậy.

Sáng sớm ở phố Wall đông người qua lại, tiếngnóichuyện ồn ào, những nhân vật tinhanhmặc vest đeo cà vạt mang dáng vẻ vội vã, con phố dài vốn ảm đạm bỗng trở nên náo nhiệt hẳn.

“Thời gian đầu khởi nghiệpkhônghề thuận lợi chút nào, vìkhôngcó tài chính vàsựgiúp đỡ từ bên ngoài, chúng tôithậtsựđãphải trải quamộtquãng thời gian vô cùng khó khăn, lúc Weiyan bị dừng hoạt động, chúng tôi thấp thỏm lo âu, cũng rất sợ hãi, cũng may là vượt qua được rồiđiđến ngày hôm nay, năm đó khi công bố phiên bản mới của Weiyan, Chu Tự Hằngđãđăng dòng trạng thái đầu tiên, nội dung là ‘Tiền đồ như biển lớn, tương lai còn rất dài’.”

Phố Wall làmộttuyến phố dài trong khu Manhattan thành phố New York,trênthực tếthìcũngkhôngphải là dài lắm, bắt đầu từ phố Broadway và kết thúc ở bờ sông East, ước chừng khoảng 500m, vì hai bên đường là những tòa nhà cao tầng mọc san sát nhau, nên phố Wall với chiều rộng chỉ khoảng 11m hàng nămkhôngthấy ánh mặt trời.

“Đây chính là nơi các công ty mới ra mắt đến thựchiệnnghi thức rung chuông, ở tầng hai có thể quan sát toàn bộ khung cảnh bên dưới, theo thông tin chúng tôi nhận đượcthìhôm nay cả năm người sáng lập Weiyansẽtham dự nghi thức rung chuông, buổi phát sóng trực tiếptrênkênh Weiyan cũngsẽghi hình đầy đủ quá trình này.”

Chu Tự Hằng cầm tay Minh Nguyệt, lần đầu tiên, cậu căng thẳng đến mứckhôngcầm chắc nổi chiếc nhẫn.

Tiết Nguyên Câu buồn bựcnói: “Chúng ta chỉ còn chưa tới 150 vạn,khôngthể vượt qua được cửa ải khó khăn này.”

Tiết Nguyên Câu gật đầunói: “Được thôi.”

Cảnh tiếp theo, Tiết Nguyên Câu với mái tóc vàng rực, đeomộtbên khuyên tai, nét mặtcôđơn ngước nhìn lên bầu trời, “Vào trường này, tôi thấy ai cũng giỏi hơn mình, ai cũng có năng lực.” Cậunhẹnhàngnói, “Tôi có ý định xin nghỉ học.”

Bắt đầu từ Sầm Gia Niên, từng ngườimộtđưa hoa hồng cho Minh Nguyệt, Chu Tự Hằngthìlấy từ trong túi áo ramộtchiếc nhẫn kim cương.

Khác với trong đoạn phim giới thiệu, mặc dù hôm nay Chu Tự Hằng cũng mặc sơ mi trắng, nhưng vì làsựkiện quan trọng nên quần jean được đổi thành quần âu, đôi giày da cũng cực kì xa xỉ.

[Tháng 9 năm 2012, Weiyan vượt mốc 500 triệu người sử dụng, phát động cuộc thi ‘Thư tình ba dòng’ lần thứ sáu.]

Nhưng Chu Tự Hằng lại phản bác: “Đókhôngphải là giấc mơ của em.”anhrất bình tĩnhnói, “Em muốn tự khởi nghiệp.”

Sau khi thoát khỏi vòng vây đểđilên tầng hai,anhcố ý đứng tụt lại phía sau, kiên nhẫn hỏi thăm Minh Nguyệt: “Em căng thẳng quá à?”

Cuối cùng làmộttiếng thở dài của Chu Tự Hằng.

Bên dưới làmộtdòng chữ tiếnganhviết tay:

[Tháng 5 năm 2007, Weiyan được thành lập trong kí túc xá công viên Tử Kinh, đại học Thanh Hoa.]

Ống kính lại chuyển đến chỗ khác, sau khi gõ cửa, cửa phòng làm việc của quản lý thị trường được mở ra, ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào cửa sổ sát đất, tạo nên những cái bóng loang lổ dưới đất, Sầm Gia Niên cũng mặc sơ mi trắng và quần jean, trả lời câu hỏi của phóng viên.

khôngcó nhạc nền, yên lặngkhôngmộttiếng động.

Lòng Chu Tự Hằng có chút rung động,nóitiếp: “Em xinh đẹp như vậy,anhkhôngnỡ thấy em buồn.”

Tiết Nguyên Câu vô cùng bi thương,nói: “thậtngại quá, nó bị các nhân viên chiều quá hóa hư rồi.”

MC dừng lạimộtchút, có vẻ nhưđangsuy nghĩ xem người này là ai, nhưng cuối cùngkhôngthể nghĩ ra được, đànhthậtthànói: “Xin lỗi, tôikhôngbiết vị này là ai.”

Bị ống kính chiếu thẳng vào mặt, Tưởng Văn Kiệtkhôngmấy kinh ngạc mà chỉ mỉm cười, Chu Xungthìnghịch ngợm hơn, ông lấy di động trong túi áo ra, hướng thẳng vào ống kính chụpmộttấm, chụp xong còn đắc ý nhướn mày, cònkhôngđể ý làđangtruyền hình trực tiếp, cứ thế cúi đầu chia sẻ trạng thái lên Weiyan.

Hình ảnh lại trở nên tươi sáng, trong tiếng dương cầm lay động lòng người, dòng chữ phụ đề cùng logo màu đỏ của Weiyan cùng lúchiệnra.

Đoạn phim giới thiệuđãhết,mộtlúc sau,trênmàn hìnhhiệnra hình ảnh tòa nhà cổ kính của sở giao dịch chứng khoán New York, khắp nơi đều là lá cờ đỏ tung bay phấp phới của Weiyan, giới truyền thông và phóng viên vác máy quay đứng bên ngoài hàng rào, chờ đợi để qua cửa an ninh.

trênmàn hình viết: “Tôi hơi căng thẳng, màđãcăng thẳngthìsẽbịnóilắp, tôikhôngnóicó đượckhông?” Chung Thần ngượng ngùng đỏ mặt, cúi thấp đầu.

“Sau này, hai người dần dần trưởng thành,côbé càng ngày càng đángyêuhơn, còn cậu béthìlại càng khiến cho người ta chán ghét, rất thích làm chuyện xấu.Cómộtbuổi tối nọ, cậu bé quát tháo tỏ tình vớicôbé, dướisựhoang mang lo lắng, cậu bé nghe thấycôbénóiemđanggật đầu.”

“Tiền đồ như biển lớn, tương lai còn rất dài” – Dòng chữ như rồng bay phượng múahiệnlên trước ống kính, cùng với đó là câu trả lời của Trần Tu Tề: “Lần đầu tiên Chu Tự Hằngnóira ý tưởng lập nghiệp, chính là tại buổi lễ chúc mừng sau khi chúng tôi đạt được giải bạc thế giới cuộc thi ACM,thậtra cậu ấy vẫnmộtmìnhmộtngựa, nhưng lại kiên định muốn tôi cùng tham gia, và lúc đó cậu ấyđãnóivới tôi câu này.”

“Kỉ niệm đáng nhớ nhất à?”anhnhíu mày,khôngbiết nghĩ tới điều gì mà bật cười thành tiếng.

Phóng viên cảm thấy Chung Thần quá đángyêu, lòng vui như hoa nở,nói: “Nghenóicậu thi đỗ vào Thanh Hoa khi mới 15 tuổi, là thủ khoa của thành phố Bắc Kinh đúngkhông?”

[Sau cơn mưa,sẽthấy cầu vồng.]

Sau đóanhlại hỏi ngược lại phóng viên: “anhcó emgáiruột hay emgáihọkhông?”

Phóng viên khen ngợianhmộtchút, tiếp tục hỏi: “Nghenóihồi đại họcanhđãnhận được học bổng quốc gia trong suốt bốn năm, còn suýt chút nữathìtrở thành chủ tịch hội sinh viên trường Thanh Hoa, những điều này có giúp ích gì cho công việc củaanhsau nàykhông?”

trêntayanhcầm chiếc nhẫn, viên kim cương được tạo hình mặt trăng, xung quanh là những vì sao.

“Chu Tự Hằng tới rồi.”mộtphóng viên kích động hô lên.

[Nhưng con đường đến với ước mơkhôngbao giờ thuận buồm xuôi gió.]

Hình ảnh dần mờđi,mộttia sáng màu vàng xẹt qua,âmnhạc vang lên đầy sức sống…

Cómộtcon mèo được nuôi béo mập cứ lười biếngđitớiđilui, giống nhưmộtvị quản lýđanggiám sát các nhân viên làm việc.

Chu Tự Hằngnói: “Tôikhôngcần thay đổi được thế giới, nhưng tôi luôn tựnóivới bản thân rằng, nếuđãmuốnthìnhất định phải làm được.”

Mở đầu đoạn phim chỉ làmộtmàu đen.

“Chúng ta hãy hướng mắt nhìn qua đây, vị này chính là cha của tổng giám đốc Chu Tự Hằng.” Ngườinóikhôngxuấthiện, chỉ đứngmộtchỗ lên tiếng, “Ông đồng thời cũng chính là chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn Thịnh Quang, bên cạnh ông là giám đốc dự án của Weiyan, Tưởng Văn Kiệt.”

Hình ảnh của cậu dần dần mờđi, cuối cùng biến mấtkhôngthấy gì nữa, bối cảnh lại bị thay thế bởimộtmàu đen.

anhvuốt tóc Minh Nguyệt,nhẹnhàng đểkhônglàm rối, hôm nay Minh Nguyệt trang điểmnhẹnhàng lại tinh tế, chiếc váy dài màu trắng khiến chocôcàng thêm xinh đẹp nhưmộtđóa hoa vậy.

Đối diện với người đẹp lại thànhthậtnhư vậy, Chu Tự Hằng lại tiếp tụcnóidối, gật đầu thừa nhận: “Đúng là bọn họ cảm thấykhôngđược vui cho lắm, nhưng chỉ cần em vui là được rồi.”

Minh Nguyệt trong bộ váy trắng, trong trẻo nhưmộtvầng trăng.

Chu Tự Hằng nghe xong,nhẹnhàng đeo nhẫn lên ngón taycô.

Lúc này Tiết Nguyên Câuđãcắt ngắn tóc và nhuộm đen, mặc áo kẻ,nói: “Em muốn được ở cùng với những người giỏi, muốn được làm những việc mình chưa từng làm, muốn được trở nên ưu tú.”

Sau ba lần liên tiếp chịu nhục, máy quay chuyển đến phòng làm việc của giám đốc kỹ thuật.

“anhđãchuẩn bị cho ngày này từ rất lâu rồi,khôngphảianhmuốn gạt em, mà là muốn tạo cho emmộtsựbất ngờ.”anhquỳmộtchân xuống, nhưngkhônghề có vẻ chật vật, nét mặt dưới ánh sáng vàng trở nên cực kì dịu dàng.

Đống lon cà phê ngổn ngang dưới đất, trong phòng tối đen, bản ghi chép số liệu biểuhiệnsố người sử dụngđanggiảmđivới tốc độ cực nhanh, có thể nhìn ra lúc ấy Weiyanđangở trong thời điểm khó khăn.

Sau bầukhôngkhí nặng nề ấy là hình ảnh những đóa tử đinh hương thi nhau đua nở, ánh sáng rực rỡ, dòng phụ đềhiệnra: [Tháng 9 năm 2007, Weiyan quyết chiến với 150 vạn cuối cùng, mở ra cuộc thi ‘Thư tình ba dòng’.]

Lúc này cậu giật mình nép vào chiếc ghế rộng rãi, mắt mở to nhìn ống kính.

[Tháng 9 năm 2012, Weiyan vượt mốc 500 triệu người sử dụng, phát động cuộc thi ‘Thư tình ba dòng’ lần thứ sáu.]

“anhnên trả lời theo đúng kịch bản, đó là tham gia vào đội ngũ công tác của Weiyan.” Người phỏng vấn nghiêm túc nhắc nhở.

[Weiyan, nơi quy tụ những con người dám theo đuổi ước mơ, hôm nay, chính thức bước lên đấu trường thế giới.]

Tham gia vào thị trường chứng khoán có thể coi là cơ hội, nhưng cũng làmộtthách thức, lợi nhuận và rủi ro luônđicùng với nhau.

Trước quầy của Barclays,mộtngười đàn ông trung niên cao lớn phong độđangbắt tay với các phóng viên và những người bạn làm ăn của mình, nét mặt vô cùng vui vẻ.

anhquay phim gật đầu, phóng viên cũng lập tức trả lời: “Được được được, thiên tài thườngkhônggiống người bình thường mà.”

Sau khi Weiyan ra mắt thị trường, Chu Tự Hằng trở thành người thủ lĩnh được chú ý nhất vì sở hữu 32,7% cổ phần, gia thế hùng mạnh, trẻ tuổianhtuấn lại tài giỏi hơn người, đủ các yếu tố hợp lại khiến cho Chu Tự Hằng tuy sống rất khiêm tốn giản dị nhưng vẫn trở thành vị CEO được quan tâm săn lùng nhất.

Phía sauanhlà sở giao dịch chứng khoán New York,trênngườianhtoát ra hào quang của Weiyan, nhưng trong mắtanhlại chỉ tồn tại hình bóng của Minh Nguyệt.

Tấm poster lấy màu xanh lam làm chủ đạo, bêntrênvẽmộtvầng trăng sáng,mộtcôbé con trắng trẻo đángyêuđangngồitrênvầng trăng ấy, cậu bé traithìchạytrênbãi cỏ, nắm trong taymộtcon diều, muốn gửi gắm con diều hình trái tim ấy lên cung trăng.

Phóng viên như thường lệ hỏi câu đầu tiên: “Kỉ niệm đáng nhớ nhất của cậu từ trước đến giờ là gì?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tiếp theo là phòng làm việc của trưởng phòng lập trình Chung Thần, phòng làm việc của cậu được trang bị rất nhiều dàn máy tính tinh thể lỏng, tiếng lách cách gõ bàn phím nghe êm ái nhưmộtkhúc nhạc đệm.

Trước giờ mở cửa 20 phút, đoạn video giới thiệu của Weiyan cuối cùng cũng được trình chiếu.

Vừa dứt lờithìbên ngoài truyền đến tiếng xôn xao, đám phóng viên đồng loạt hướng ống kính ra bên ngoài,khônglâu sau, phía hành lang gấp khúc xuấthiệnmấy người đàn ông trẻ tuổi.

Và sở giao dịch chứng khoán New York (viết tắt là NYSE) cũng nằm ngay tại phía nam của phố Wall.

Giọngnóikiên định, tràn đầy khí phách.

Hai mắt Minh Nguyệt mở to, dịu dàng như nước.

Phóng viên: “…khôngthểnóichuyện tiếp được nữa.”

Minh Đại Xuyên quay người, chỉ lưu lạimộtbóng lưng trước ống kính, hiển nhiên là ôngkhôngmuốn tiếp nhận phỏng vấn và bị quay phim.

Niềm hạnh phúc quađi,côlại rụt rè hỏi: “Em cùnganhlên rung chuông, liệu hội đồng quản trị có bất mãnkhônganh?”

Nhắc tới cái nôi của khoa học kỹ thuật, chắc hẳn ai cũngsẽhướng tầm mắt về thung lũng Sillicon, còn nhắc tới trung tâm tài chính thế giớithìhiển nhiênkhôngđâu khác ngoài phố Wall.

mộtđoạn nhạc trống dồn dập được vang lên, giọng của Chu Tự Hằngmộtlần nữa xuấthiện…

“khônggiúp được gì cả.” Sầm Gia Niên nhún vai đáp.

Giọng của Sầm Gia Niên vang lên: “anhHằng, em muốn được tham gia cùng cácanh, thấy mọi người vất vả như vậy, emkhôngthể đứng nhìn được.”

Đoạn phim được chỉnh màu rất đẹp, tựa như ánh mặt trời ấm áp vào ngày xuân, tiếp theo khung cảnh lại chuyển sang màu trắng xám, dòng chữ màu đenhiệnra trước mắt.

[Sau cơn mưa,sẽthấy cầu vồng.]

Trần Tu Tề ngồi sau chiếc bàn dài màu trắng, tư thế ngồi rất nghiêm túc, góc mặt nghiêng được ánh nắng chiếu vào, cơ thểanhvô cùng cường tráng, ăn mặc gọn gàng, chiếc áo sơ mi tôn lên độ rộng của bờ vai, tác phong đứng đắn, gương mặt góc cạnh,thậtsựlà vô cùnganhtuấn.

“Chúng ta vẫn còn trẻ mà.”

Chỉ có Chung Thần là ngập ngừng ấp úng, hơi căng thẳngnói: “Vậy, vậythìcố gắng lên!”

Màn hình lạimộtlần nữa chuyển thành màu đen, dòng chữ màu trắngkhôngtiếng độnghiệnra.

Chu Tự Hằngkhôngquan tâm đến các câu hỏi từ phóng viên, dướisựồn ào huyên náo,anhvẫn có thể cảm nhận được hàng lông mi của Minh Nguyệtđangchớp liên tục, cảm giác mềm mại cọ vào lòng bàn tay khiến choanhhơi ngứa.

Trần Tu Tề hỏi: “Nếu thất bạithìsao?”

Huống hồ dáng vẻ của Chu Tự Hằng còn rất chân thành nữa chứ.

Ánh đèn flashkhôngngừng lóe lên, các câu hỏi liên tiếp được đưa ra, các nhân viên an ninh phảinóiliên tụckhôngngừng: “Sau khi kết thúc nghi thức Chu tổngsẽgiành ramộtchút thời gian để trả lời phỏng vấn, bây giờ xin mọi người hãy tránh ra, nhường lối nào…”

Giọng Chu Tự Hằng rấtnhẹnhàng, chậm rãi kể lại chuyện xưa.

Ánh đèn vàng trong phòng vô cùng ấm áp và huy hoàng, tựa nhưđangở trongmộtbuổi lễ long trọng vậy.

Chung Thần gõ bàn phím,trênmàn hình lạihiệnlên chữ: “Vâng ạ.”

Đến đoạn phỏng vấn, Tiết Nguyên Câu ngồitrênsalon, cặp chân dài giạng ra, huýt sáomộtcái: “Kỉ niệm đáng nhớ nhất ư? Nhuộm tóc vàng có được tínhkhông?”

[Ngày 30 tháng 9 năm 2012, Weiyan phát trực tiếptrênsóng toàn cầusựkiện lần đầu ra mắttrênsàn giao dịch chứng khoán.]

côcó thể cố tỏ ra bình tĩnh trước mặt người ngoài, nhưng lại rất thành thực khi ở với Chu Tự Hằng,cônóithêm: “Nhưng em rất vui.”

“Would you please marry me?”

Tiếp theo là dòng chữ thư pháphiệnra – [Giấc mộng của bạn, liệu có thểđiđược tới đâu?]

Mà nguyên nhân làmcôvui vẻ, chính là hôm nay cũng là ngày sinh nhậtcô, mà Chu Tự Hằng còn muốn đưacôlên đài rung chuông nữa.

Chu Tự Hằng là người có toàn quyền quyết định với hội đồng quản trị, nhưng cái cớ vụng về màanhđưa ra vẫn khiến Minh Nguyệt tin ngay lập tức.

Sầm Gia Niên bất đắc dĩ hỏi ngược lại, làm ra vẻ đau đớn, thở dàinói: “Trả lời nghiêm túc để làm gì? Trả lời nghiêm túc rồithìanhcó thể tìm cho tôimộtcôbạngái, giúp tôi thoát kiếp độc thânkhông?”

“mộtcậu con trai hư hỏng như vậy mà lại giành được trái tim củamộtcôgáitốt.Sau này, khi cậu con trai ấy định cầu hôncôgáivào ngày sinh nhật tròn 20 tuổi củacô,thìbất ngờ cuộc sống gặp biến cố, cậuđãtừ bỏ ý định này, nhưngcôbé lại tự đeo chiếc nhẫn cầu hôn lên ngón tay mình.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 115