Đều Tại Vầng Trăng Gây Họa
11 Giờ Phải Ngủ
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 11
Gia cảnh củaanhrất bình thường, mỗi ngày đều dậy sớmđilàm, sợ cấptrênkhôngvừa ý nên phải luôn cẩn thận trong mọi hành động, cố gắng tồn tại được ở cái đất Nam Thành này.
“khôngphải!” Chu Tự Hằng tức giận, “Em đừng có mànóilung tung!”
Minh Nguyệt khẽ cắn môi, dùng sức gật đầu.
Giọng của Chu Xung có phần mệt mỏi, Chu Tự Hằng run cả tay, vội vàng đưa điện thoại cho Minh Nguyệt.
Chu Tự Hằng nghiêm túc suy nghĩmộtlát rồinói: “Vậy bố về nhàđi,khôngcó tiền cũngkhôngsao, consẽlàm chỗ dựa cho bố.”
Lại nhìn dáng vẻ hất cằm ngạo mạn của Chu Tự Hằng…
mộtcâu quan tâm của con trai, khiến cho lòng Chu Xung dậy sóng.
Chu Tự Hằngnóixong liền nhảy xuống sàn, giậm chân bướcđithậtmạnh lên tầngtrên.
mộtlúc lâu sau, Chu Tự Hằng mới cúi đầunói: “Bố, có phải tâm trạng bốđangkhôngđược tốtkhông?”
“Tiểu thiếu gia có muốn gọi điện thoại cho ông chủkhông? Ông chủ rất nhớ cậu đó.” Trợ lý của Chu Xung chỉ vừa mới tốt nghiệp đại học, vẫn còn rất trẻ, cho nên cũng rất có kiên nhẫn với trẻ con,anhta viết số điện thoại vào giấy rồi đưa cho Chu Tự Hằng.
Cậunói: “Gọi cái gì mà gọi!khôngvềthìthôi! Cháu ở nhà với vợ cháu, vui lắm!”
Chu Tự Hằng chỉ cao đến thắt lưnganhta, cậu cảm thấykhôngthoải mái khi phải ngửa đầu lên đểnóichuyện, cho nên liền đứng hẳn lên bàn trà cao, từtrênnhìn xuốnganhtrợ lý.
Chu Tự Hằng đứngtrêncái bàn trà làm bằng gỗ lim đắt đỏ, mặt bàn bị cái dép lông của cậu bé giẫm lên, in hằn mấy dấu chântrênđó.
(Editor: Nhân vật này trong phim cũng tết tóc hai bên, nên Hằng Hằng muốn “cosplay” cho mình và Tiểu Nguyệt Lượng giống hai người trong phim đó!:v)
Minh Nguyệt trả lời tỉ mỉ từng câu hỏi củahắn, còn hỏi ngược lạihắnlà bố có ăn ngon ngủ ngonkhôngnữa.
Chu Tự Hằng muốn cúp điện thoại ngay lập tức, nhưng thấy Minh Nguyệtđangnhìn mình, cậu liền hào phóng đưa điện thoại chocôbé nghe.
Chu Tự Hằng đứng bên cạnh nhìn, phiền muộn vò tóc mình.
Chu Tự Hằngnói: “Chuyện làm bố mệt chắc phải là chuyện rất quan trọng đúngkhông?”
Chu Tự Hằng lại bĩu môinóitiếp: “Chẳng lẽ bốkhôngthể gọi điện cho cháu sao? Sắp đến sinh nhật của cháu rồi.”
Cậu vừa bấm số vừa nghĩ,khôngphải là mình nhớ Chu Xung, mà làcôbé ngốc Tiểu Nguyệt Lượng kia nhớ.
Chu Tự Hằng cứ muốncôbé hátđihát lại, mà loanh quanh cũng chỉ có mỗi bài “Mẹ là người tốt nhấttrênđời”.
Cậu rất muốn chải tóc hất ra sau, nhưng nhúm tóctrênđỉnh đầu rất bướng, làm thế nào cũngkhôngchịu xẹp xuống, cậu đành mặc kệ vậy.
Tuy đều là trẻ con, nhưng Chu Tự Hằng lại có dáng dấp đànanhhơn cả, lúc nghe cậu bénói, mấy đứa bé hơn mặt mũi đều rất nghiêm túc, môi mím chặt lại.
Chu Tự Hằngkhôngxử lý được cái đầu của mình, nên lại ra tết tóc hai bên cho Minh Nguyệt.
Minh Nguyệt phấn khởi bảo cậu mau gọi điện.
Đầu dây bên kia có tiếng hút thuốc của Chu Xung,hắnđáp: “Đúng vậy, rất quan trọng.”
Minh Nguyệt da trắng nõn,côbé trợn tròn mắt, cực kỳ ngưỡng mộ Chu Tự Hằng.
anhtrợ lý thở dài, chuẩn bị ra về. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trước đây cậu cũng hay gọi điện cho Chu Xung, nhưng lần nào cũng nhận vềmộtcâu của thư kí: “Tiểu thiếu gia, Chu tổngđangrất bận,mộtlát nữa mới trở lại, cậu có việc gì gấpkhôngạ?”
“Ca ca muốn gọi điện cho chú Chu sao?” Minh Nguyệt ưỡn cái bụng bự đến hỏi.
Đúng làkhôngcùng đẳng cấp,anhthầm nghĩ.
Chu Xung im lặng hồi lâu, sau đó thử dò xét hỏi: “Con trai à?” Giọnghắnkhản đặc, cổ họng dường như khô nứt.
Chu Tự Hằng cảm thấy hơi mất mát chút xíu, nhưng lại nghĩ trong nhàkhôngcó ai quản mìnhthìcàng tốt chứ sao, cho nên lại vui vẻ trở lại.
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng của Chu Xung.
Đầu dây bên kia Minh Đại Xuyên hạnh phúc đáp: “Ừ, baba đây con, Tiểu Nguyệt Lượng có nhớ babakhông?”
Chu Tự Hằng sướng lắm, như vậythìcậu có thể ngày ngày chơi với Minh Nguyệt rồi, còn có thể nghịch tóc của Minh Nguyệt, loay hoay làm vài kiểu tóc khác nhau.
Minh Nguyệt rũ mắt xuống, lông mi cong dài như cánh bướm,côbénhẹnhàng kéo vạt áo Chu Tự Hằng: “VậythìChu Chu ca ca, em nhớ chú Chu lắm,anhcó biết số điện thoại của chúkhông?”
Vì là người trẻ tuổi nênanhkhôngkhắc chế đượcsựtò mò, vừa xoay người lạithìthấy Chu Tự Hằngđangngồitrênbậc thang, đầu dựa vào lan can.
Nghe thấy điều này Chu Tự Hằng cảm thấy rất ngạc nhiên.Trong suy nghĩ của cậu, mặc dù bố là người luôn bận rộn, nhưng bố vẫn rất tài giỏi, mặc dù thườngkhônggiữ lời hứa, nhưng vẫn là nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất.
Chu Tự Hằng hơi nhăn mặt, sau đó nghiêng đầu hướng về phía Minh Nguyệt.
Sau đó hai bố con đềukhôngnóitiếng nào, trong ống nghe chỉ có tiếng thở.
Năm 1985, bộ phim “Bến Thượng Hải” được phát sóng, sau đó còn chiếuđichiếu lại nhiều lần.Câu chuyện của nhân vật Hứa Văn Cường và Phùng Trình Trình tạo nên tiếng vangmộtthời, đừngnóiđến Chu Tự Hằngđibắt chước tác phong trong phim, mà ngay cả bố cậu bé là Chu Xung cũng học tập kiểu ăn mặc của Hứa Văn Cường.
Chu Tự Hằng cầm điện thoại màkhôngbiếtnóigì, chỉ cảm thấy lòng bàn tay nóng lên.
anhtrợ lý trẻ khẽ thở dài đóng cửa lại, so với ánh sáng nguy nga tráng lệ ở căn hộ cao cấp,thìanhvẫn thích ánh đèn vàng ấm áp trong những nhà dân bình thường hơn.
Minh Nguyệtnói: “Chú Chu, là con ạ, Chu Chu ca ca rất nhớ chú đó.”nóixongcôbé lại trả điện thoại cho Chu Tự Hằng rồi chạy biếnđi.
Minh Nguyệt khua tay múa chân, lờinóicó phầnkhôngmạch lạc: “Nhớ ạ, thế baba có nhớ Tiểu Nguyệt Lượngkhông? Tiểu Nguyệt Lượng rất nghe lời nha, baba có ngoankhông?”
anhtrợ lý thầm nghĩ, con trai của ông chủthậtkiêu ngạo,khôngnghe lời mà cũngkhônghiểu chuyện. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tuy hơi ngượng nhưng cậu vẫn chân thành khen ngợi Minh Nguyệt: “Em yên tâm,anhsẽkhônghọc theo Hứa Văn Cường đâu, sau nàyanhsẽcưới em về làm vợ.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
hắnđáp: “khôngphải tâm trạng bốkhôngtốt, mà bố chỉđanghơi mệt thôi.”
“Baba cũng rất ngoan nha.” Minh Đại Xuyên nghe thấy giọngnóinon nớt của conthìvui sướng lắm, “Baba ở đây rất nhớ con, con ở nhà Chu Chu ca ca có vuikhông? Ngủ có ngonkhông?”
Con trai của ông chủ cao lớn hơn những đứa trẻ cùng lứa tuổi rất nhiều.anhlại nhớ đến thùng sữa tươi mà mình đem tới, là hàng nhập khẩu,anhrất ít khi nhìn thấy, thời điểm này những nhà giàu có hầu như vẫn chỉ dùng sữa bột thôi, thế mà Chu Tự Hằngđãđược uống sữa tươi rồi, chả trách mà lại cao như vậy.
anhtrợ lý cao hơn mét bảy, mới vừa bước vào xã hội,anhmặc tây trang lịchsự,trêntrán còn có mấy nốt mụnnhỏ, đây là lần đầu tiênanhđến nhà ông chủ, căn nhà vô cùng sang trọng và lộng lẫy, sàn nhà sáng lấp lánh, cái bànthìmàu vàng rực rỡ, đâm raanhkhôngdámđilại nhiều, sợsẽlàm bẩn sàn.
anhtrợ lýnói: “Ông chủ gần đây rất bận rộn, buổi tối thường xuyênkhôngđược nghỉ ngơi, nếu muốn biếtrõhơnthìtiểu thiếu gia hãy gọi điện thoại cho ông chủ nhé.”
Chu Tự Hằng chán nản lắm, cậu bắt Minh Nguyệt hát cho cậu nghe,côbé có giọng hát vô cùng trong trẻo, đángyêuvà ngọt ngào.
Cáchmộtcái điện thoại nhưng Minh Đại Xuyên cũng có thể hình dung ra dáng vẻ của congáiđangnhún chân, hai tay ôm điện thoại, gương mặt trắng trẻo, ánh mắt to tròn.
côbé vừa mở miệngthìcó chuông điện thoại, Minh Nguyệt còn chưa kịp phản ứngthìChu Tự Hằngđãlao ra nghe.
Căn phòng lớn trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại những chiếc đèn chùm chiếu xuống sàn đá cẩm thạch, ánh sáng tuy rực rỡ nhưng lại lạnh lẽo đến đáng sợ.
Minh Nguyệt rất vui vẻ, khuôn mặtnhỏnhắn cười tươi như hoa, tiếng hát cũng hay hơn hẳn mọi ngày.
Giang Song Lý chờ sốt cả ruột, bèn giật lấy điện thoại đểnóichuyện với Minh Nguyệt, Minh Nguyệt nghe thấy giọng mẹthìcười vui lắm.
Minh Nguyệt có đôi mắt to, lông mi dài, lúc tết tóc chocôbé xong, Chu Tự Hằng thầm nghĩ, vợ của mình còn xinh hơn cả Phùng Trình Trình ý chứ!
Cậuthìcó việc gì gấp chứ? Chu Tự Hằng nghĩ tới nghĩ lui cũngkhôngra, cũngkhôngnóinên lời, đơn giản là cậu muốn Chu Xung dẫn mìnhđichơi thôi, mấy lần đều như vậy, đâm ra Chu Tự Hằngkhôngthích gọi điện cho bố nữa.
Minh Nguyệt vẫn chỉ toàn xem phim hoạt hình thôi, nào biết Hứa Văn Cường là ai, chẳng quacôbé cảm thấy mái tóc của mình được tết rất đẹp, cho nên mới chu môi thơm Chu Tự Hằngmộtcái.
Cước gọi quốc tế rất đắt, mà cả hai bên đềusẽbị thu phí, nênnóithêm đượcmộtlátthìMinh Đại Xuyên cúp máy.
Ngay lúc đóng cửa,anhbỗng nghe thấymộttiếng thở dài rất khẽ.
Chu Tự Hằng túm tóc mình,nhỏgiọng đáp: “Vâng.”
Chu Tự Hằng buồn bã đáp lời.
Cậu bé tựnóithầm: “Thế mànóilà sinh nhật con bốsẽở nhà,sẽđưa conđixem xiếc thú,nóimàkhônggiữ lời gì hết! Chẳng phải bố haynóilà đàn ông phải trọng chữ tín sao? Việc tết tóc khó như vậy mà con cũngđãlàm cho Tiểu Nguyệt Lượng rồi, mà bốthìlạikhôngvề nhà, Chu Xung, bốkhôngphải là đàn ông!”
“Làm gì có chuyện đó!” Chu Tự Hằng mạnh miệng đáp, “Em mau hát tiếpđi!”
Chu Tự Hằng sung sướng lắm, lập tức móc tiền trong túi ra, đưa cho đám đàn emđimua đồ ăn vặt.
“Baba ạ?” Minh Nguyệt vui đến nỗi muốn nhảy lên.
Chu Tự Hằng còn thường đeo kính râm, mặc áo len đen áo khoác đen và quần đen luôn, lúc bướcđitrông vô cùng oai vệ.
Là Minh Đại Xuyên gọi đến.
Chu Tự Hằng đứng yên bất động nhìn cái điện thoại.
Chu Tự Hằng há miệng, có phần luống cuống: “Con…”
“Tất nhiên làanhbiết.” Chu Tự Hằng vỗ ngực, kiêu ngạo đáp, “anhchỉ nhìn thoáng qua cái là nhớ ngay.”
Chu Tự Hằng nghĩmộtlát rồi đồng ý.
Chu Tự Hằng bực bội lắm, cậu giật lấy tờ giấy trong tayanhtrợ lý, vo tròn lại rồi ném vào thùng rác, căn góc độ cực kỳ chuẩn.
Lúc cậu cònđangchần chừthìGiang Song Lýđãnóitrước, giọngcôrất dịu dàng, Minh Đại Xuyên cũngnóichuyệnmộtchút.
thậtkhônglễ phép. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chương 11
anhtrợ lý nhìn theo Chu Tự Hằng cho đến khi cậu bé bước vào phòng, dáng vẻ của cậu béđãkhôngcòn hiên ngang như lúc nãy, ngược lại có phần ủ rũ đáng thương.
Cậu vốn định nhận lấy mảnh giấy, nhưng lại nghĩ như thếthìkhôngđúng lắm, liền hếch cằm lênnói: “Bố muốn cháu gọi điệnthìcháu phải gọi sao? Mất mặt chếtđiđược!”
Chu Tự Hằng đút tay vào túi áo, làm bộ lơ đãng liếc nhìn mấy lần số điện thoại ghi trong giấy,âmthầm ghi nhớ trong đầu.
Chu Tự Hằng đút hai tay vào túi quần jeans, hết sức hài lòng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ngân Nhi: Hai cha con nhà này, cứ làm người ta cảm động
Các đàn em ôm quyền cúi người chào: “Chúng em chào chị dâu ạ!”
Cậu rất để tâm đến chuyện buộc tóc, còn rất nghiêm túc đến học hỏi mấycôgiúp việc, chỉ trongmộttuần mà cậuđãbuộc được mấy kiểu đơn giản cho Minh Nguyệt như là buộc hai bên, tết đuôi sam.Cậu mua cho Minh Nguyệt rất nhiều cặp tóc và váy xinh, đưacôbé đến nhà trẻ, sau đó trịnh trọng giới thiệu với các đàn em: “Đây là vợ củaanh, chị dâu của các em.”
Minh Nguyệt hát đến lần thứ sáu rồi, hát xongcôbé dựa vào đầu gối Chu Tự Hằng hỏi: “Chu Chu ca ca, hôm nayanhlàm sao vậy?anhkhôngvui à?”
Đây thựcsựlà niềm hạnh phúc đối với bọn trẻ.
---
Cậu bé càngnóicàng nghẹn ngào, còn sụt sịt như sắp khóc, lúc thấyanhtrợ lýđangnhìn mình, cậu bé liền vội vàng lau mắt rồi đứng dậy, tiếp tục giậm chânđilên lầu.
Nam Thành tuyết rơi, Chu Tự Hằng được nghỉ ở nhà, trợ lý của Chu Xung mangmộtthùng sữa đến cho cậu bé, Chu XungđãđiHải Nam công tác, vì lại có việc nênkhôngthể trở về nhà đúng ngày.
“Chu Chu ca ca,anhcũngnóichuyện với baba mama của emđi, baba mama em cũng nhớanhlắm đó.” Minh Nguyệtkhôngbiết từ lúc nàođãđưa điện thoại để sát vào tai cậu.
Chu Tự Hằng kinh ngạc lắm, lần đầu tiên cậu gọi điện thoại mà người nghe lạikhôngphải thư kí của bố.
Nam Thành saumộttuần thời tiết đẹpthìđột nhiên có bão tuyết, tuyết rơi rất dày, các trường trung học, tiểu học và nhà trẻ đồng loạt được nghỉ học.
Minh Đại Xuyên và Giang Song Lý mất mấy ngày để thu xếp ổn thỏa ở London, có cơ hội liền gọi điện thoại về ngay.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.