Đến Từ Hiện Đại, Mẫu Thân Ta Danh Chấn Tứ Phương
Vị Miên Đăng
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 140
Đám gia nô bày ra những chén rượu nhỏ, Hoắc Tri Chương lần lượt rót một ít đường trắng vào từng chén, chỉ một chút xíu, đủ để nếm thử vị ngọt, tuyệt đối không rót nhiều.
Lão ông che mắt phải bằng một dải vải đen nhỏ dài, quấn ngang đầu, dùng con mắt trái duy nhất quét qua thư tín được niêm yết trên khung công báo.
---
“Vẫn là phu nhân Bùi Thị có tấm lòng Bồ Tát, đã giúp chúng ta khỏi phải vất vả đi xa, đặc biệt mở Thương Hành Bùi Thị ngay tại Lạc Dương.”
Một bánh xà phòng dược liệu tuy nhỏ, nhưng lại được đóng gói trong một chiếc hộp lớn. Hộp làm từ gỗ thượng hạng, trên nắp còn khắc biểu tượng thỏ trắng sống động như thật, chỉ riêng chiếc hộp thôi cũng đủ khiến người ta mãn nhãn.
"Cũng mong phu nhân nhớ kỹ lời mình vừa nói, chớ làm tổn hại đến sự hòa thuận trong gia đình."
Hoắc Đình Sơn giật nhẹ khóe mắt.
Nhưng Tân Cẩm cúi đầu đáp:
“Suỵt, đừng nói bừa, có khi họ tới để tuyên bố gì đó.”
Bùi Oanh trước hết kể về tình hình của Thương Hành Bùi Thị tại Lạc Dương, sau đó lại nói về việc Hoắc Tri Chương trong thư bày tỏ mong mỏi được quay lại Kinh Châu.
“Đúng vậy, thương hành Bùi thị mở bán băng đá ra bên ngoài, khách mua với số lượng lớn còn được đội vệ binh Bùi thị giao hàng tận nơi.”
“Gia tăng tốc độ, trong vòng mười ngày phải kiểm soát c.h.ặ.t chẽ toàn bộ các cửa ải tại Tư Châu.”
Mang theo những suy tính khác nhau, đám quyền quý lần lượt bước vào.
"Đi xem thử một chút."
“Nhìn cứ như muối vậy.”
“Ta không nghe nhầm chứ, lấy ôn dịch làm mũi giáo quét sạch thiên hạ? Lý Tư Châu điên rồi sao?”
“Đang, đang.” Đúng giờ lành, tiếng chiêng trống vang lên.
Lời tán thưởng tuôn ra không ngớt. Nhưng khi càng đi sâu vào bên trong, những lời khen ngợi ấy dần biến thành những cảm thán thật lòng.
“Ta tạm thời không đi, việc của các thế lực lớn nhỏ ở địa phương nhiều và rối rắm, ta phải lo liệu trước.”
Hoắc Đình Sơn bật cười chế giễu:
"Đại tướng quân, phu nhân, bên ngoài có người cầu kiến."
“Ta nghe nói một đồng sự của nhi tử đường đệ biểu ca ta bảo rằng, quân U Châu tiến vào hôm qua là nhờ ấn thụ của Lý Tư Châu.”
Ngươi có thấy không? Hai trăm năm trước, khi xảy ra cuộc nổi dậy của Tôn Đăng ở Lạc Dương, vì thiếu lương thảo, chúng liền tịch thu tài sản của dân. Hễ ai không quy thuận đều bị gán cho tội phản nghịch, gia sản bị cướp sạch, cả nhà bị xử trảm ngoài thành. Đúng là cảnh “ai oán khắp chốn, gà c.h.ó không tha”.
Mà việc lựa chọn những kẻ xui xẻo đó, lại là cả một nghệ thuật.
Tần Dương thở dài:
Có người kinh ngạc, hỏi: “Đặt trước băng ư? Có phải là bán băng như ta nghĩ không?”
“Ấn thụ của Lý Tư Châu? Vật quan trọng như thế, Lý Tư Châu làm sao có thể giao ra? Hắn không muốn làm Châu mục nữa hay sao, hồ đồ đến vậy?”
“Xà phòng thơm và rượu ngon đều là những mặt hàng đã có từ trước. Hôm nay nhân dịp khai trương, ta xin giới thiệu với mọi người một sản phẩm mới của Bùi Thị: đường trắng.”
“Đúng vậy, tầm nhìn cũng thông thoáng hơn, trông rất quý phái.”
Các gia tộc lớn nhỏ đều có tích trữ băng đá, mùa đông chôn giấu để mùa hè sử dụng. Nhưng việc tích trữ băng đá trong hầm ngầm rất hạn chế, tiêu tốn vô số nhân lực vật lực, không phải nhà giàu có nền tảng vững chắc thì không thể làm được.
“Huân gia quả thật rất nhạy bén và khôn khéo, không trách được bọn họ có thể tồn tại hơn hai trăm năm. Khi loạn đảng Tôn Đăng xảy ra, mười thương gia thì tám c·h·ế·t, một tàn phế, chỉ có Huân gia là còn đứng vững.”
Vị ngọt thuần khiết bùng nổ nơi đầu lưỡi, tựa như mật ong nhưng không hề dính đặc như mật. Đây là một trải nghiệm hoàn toàn mới.
"Hoắc Đình Sơn, ở quê ta, mười tám tuổi mới được coi là trưởng thành, nghĩa là bắt đầu cuộc đời người lớn, có thể tự mình đảm đương nhiều việc. Chưa nói tới phong tục ở nơi khác, ngay cả ở đây, phải đến hai mươi mới làm lễ đội mũ, hắn vẫn chỉ là thiếu niên. Ngài chớ nên đòi hỏi quá cao. Hơn nữa, con cái nhớ nhung gia đình là điều tốt, ngài đừng phá hoại sự hòa thuận trong nhà."
Chỉ thấy binh sĩ đứng giữa mở cuộn giấy, rồi cất giọng vang rền:
“Nhị công tử, ta muốn mua một hũ đường trắng!”
“Nói mới nhớ, trước khi ta ra khỏi nhà, phu nhân còn đặc biệt dặn dò phải mua thêm nhiều xà phòng về. Chỗ xà phòng lần trước nhờ người từ Trường An mua sắp hết rồi.”
“Đát đát đát!”
Chương 140
"Lại là hào phú hay quan viên tới cửa? Từ chối đi, ngày nào cũng vây quanh, chẳng để ai được yên ổn."
Bùi Oanh xoay người, nhìn thẳng vào mắt hắn, nghiêm túc nói:
Những binh sĩ cao lớn mang theo một cuộn giấy dài, nhảy xuống ngựa. Hai binh sĩ khác chen qua đám đông, mở đường tiến thẳng đến khung niêm yết công báo.
Bên cạnh chiếc trường kỷ, có người ngồi xuống. Bùi Oanh biết đó là Hoắc Đình Sơn, nàng liền nói:
Vị Hoắc U Châu trấn giữ U Châu kia đâu phải nhân vật tầm thường. Dù trên danh nghĩa chỉ là U Châu Mục, nhưng ngay cả Tư Châu cũng nằm trong tay hắn. Không ngoa khi nói rằng, toàn bộ miền Bắc hiện nay đều nằm dưới sự kiểm soát của hắn.
Hoắc Đình Sơn liếc mắt qua, thấy cả một xấp dày, ước chừng ít nhất năm sáu tờ, hắn không buồn nhận:
“Ta thấy cả hai khả năng đều hoang đường. Ngươi, cái lão Dung này, ngày ngày tự xưng là danh sĩ phương Nam, có khi chỉ là khoác lác mà thôi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Keng keng.”
“Hoắc nhị, tặng ngươi một thứ này.”
Mát mẻ, quá mát mẻ!
Nhưng khi bọn họ cầm chén rượu nhỏ, đổ đường trắng vào miệng, không ai không trợn tròn mắt vì kinh ngạc.
Giờ đây, Bùi thị thương hành lại dám công khai bán băng, rốt cuộc họ đã tích trữ bao nhiêu băng đá? Khi nào tích trữ, sao không có một chút tiếng gió nào lọt ra?
“Ta cũng muốn, ta muốn mua hai hũ!”
"Đã mười tám tuổi rồi, còn ngày ngày muốn bám bên phụ mẫu, như vậy ra thể thống gì?"
Dải lụa nhẹ nhàng rơi xuống, tấm biển sơn thếp vàng óng ánh dưới ánh nắng, bốn chữ “Thương Hành Bùi Thị” viết theo lối rồng bay phượng múa, khí thế ngút trời, như muốn hóa thành hổ báo từ trong khung biển lao ra.
Đường đệ của Mạnh Đỗ Thương? Chính là đường đệ của phu quân đã khuất.
Thế mà hôm nay, bọn họ lại chờ dưới ánh nắng hè oi bức suốt một canh giờ, vừa lo lắng vừa nóng nực, mồ hôi tuôn như mưa.
Binh sĩ đáp: “Tất cả đều thuận lợi.”
Đất đai ngày càng mở rộng, nếu vẫn chỉ dựa vào số người cũ, hẳn là không đủ.
Vì thời gian gấp rút, Hoắc Tri Chương không sửa sang quá nhiều, phần lớn vẫn giữ nguyên khung kiến trúc cũ của Tiên Lai Lâu. Chỉ là giá trưng bày hàng hóa được thay mới, nhiều vật dụng cồng kềnh bị dỡ bỏ, khiến không gian trở nên rộng rãi hơn.
Thiếu niên thì thầm:
(*) Phu cương bất chấn: ý nói người chồng mất uy trong gia đình.
“Mau nói ra, đừng úp úp mở mở nữa.”
Hắn chỉ nói một câu, nàng lại có mười câu chờ sẵn để đáp trả.
Còn chưa kịp suy nghĩ rõ ràng, đã nghe Hoắc Tri Chương tiếp tục nói: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dù có nhiều đổi mới, nhưng cũng có thứ vẫn không thay đổi: đó là bao bì tinh xảo, xa hoa như trước.
“Nhị công tử, loại đường trắng này giá bao nhiêu?”
Lúc này, Tân Cẩm bước vào bẩm báo:
Nhưng cũng không đúng. U Châu mới không lâu trước đây vừa chiếm được Lạc Dương, không lý nào vào mùa đông họ đã sớm đào băng dự trữ. Chẳng lẽ họ có phép thuật tiên gia nào, có thể khiến nước hóa thành băng?
Bùi Oanh kinh ngạc.
“Nhìn trang phục này, giống như binh U Châu.”
---
Chẳng hạn như xà phòng được bổ sung thêm dược liệu, trở thành xà phòng dược liệu đắt đỏ hơn, với công dụng làm đẹp khiến các quý phu nhân mê mẩn. Rượu ngon không còn giới hạn ở rượu gạo, mà còn thử nghiệm chưng cất các loại rượu khác.
Bên trong bày nhiều chậu đá lạnh. Dù bên ngoài trời nắng chang chang, nhưng không gian bên trong lại thoáng mát, gió nhẹ lùa qua, dễ chịu vô cùng. Nỗi bực dọc và nóng nảy âm ỉ trong lòng lập tức tan biến, chỉ muốn ở lại đây mãi không rời.
"Tri Chương viết thư tới, ngài xem đi."
Một thế lực mạnh mẽ như thế mở cửa hàng ngay cạnh nhà mình, cho dù phải bỏ ra nửa gia tài, họ cũng sẵn lòng ủng hộ để cầu bình an.
Sau khi thở phào một hơi, họ bắt đầu quan sát Thương Hành Bùi Thị vừa mới khai trương.
"Ký Châu và Kinh Châu không hề giáp nhau. Nay thiên hạ đại loạn, hắn đúng là có bản lĩnh tìm tới tận cửa."
Hoắc Tri Chương mở hộp gấm, thấy bên trong là một thanh đoản đao khảm bảo thạch tinh xảo. Lưỡi d.a.o sáng bóng, mặt d.a.o mỏng hơn cánh ve sầu.
Đám đông lập tức dạt ra, một lão ông mặc áo xanh, che một mắt bước lên.
“Tại hạ đã sống hơn sáu mươi năm, trước nay tự nghĩ đã thưởng thức đủ món ngon nhân gian, chẳng ngờ lại có thứ vượt ngoài tưởng tượng như vậy. Nhị công tử, đường trắng này có như xà phòng thơm, bị giới hạn số lượng mua không?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Không phải hào phú hay quan viên. Người này họ Mạnh, tự xưng là đường đệ của Mạnh Đỗ Thương..." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thương Hành Bùi Thị khai trương thuận lợi, doanh thu ngày đầu cao đáng kinh ngạc. Vài ngày sau đó, không ít gia nhân của các gia tộc lớn đã sớm đứng chờ trước cửa tiệm, chỉ đợi vừa mở cửa là vào đặt hàng.
“Ngày hôm nay, Thương Hành Bùi Thị chính thức khai trương tại Lạc Dương. Chủ nhân có lời, bất kể khách đến đây hôm nay hay ngày mai đều sẽ nhận được một phần lễ nhỏ. Mong chư vị chiếu cố cho.”
“Bọn họ còn dán thêm thư tín nữa, có ai biết chữ mau qua xem thử trên đó viết gì.”
Bùi Oanh thu lại xấp thư trên bàn:
Các thế lực lớn nhỏ tại địa phương đều có gốc rễ sâu xa. Để lập uy, đồng thời đảm bảo chính sách mới sau này được thực thi thuận lợi, nhất định phải bắt vài kẻ xui xẻo ra làm vật tế cờ.
Trước khi vào thành thì “ôn hòa, dễ gần”, nhưng vừa bước qua cổng liền trở mặt, nhanh chóng khống chế toàn bộ quân đội ở Tư Châu. Vì chuyện U Châu và Tư Châu kết minh đã được thiên hạ biết rõ, nên kế sách không mấy cao minh này lại bất ngờ phát huy hiệu quả.
“Đây là thư tín qua lại giữa Lý Tư Châu và bọn tặc phỉ, trên đó có ghi việc cùng nhau bàn mưu đại sự.”
Nói đi cũng phải nói lại, hàng hóa Bùi Thị luôn là cực phẩm. Giờ đây cửa hàng mở tại Lạc Dương, thật tiện lợi, không cần phải nhờ người vượt đường xa đến Trường An mua về nữa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hoắc Tri Chương nóng lòng trở về Kinh Châu, liền ra lệnh:
"Phu nhân cứ thuật lại cho ta là được."
“Rất tốt.” Hoắc Tri Chương gật đầu hài lòng, rồi hỏi tiếp: “Tình hình các trạm kiểm soát dọc đường từ Lạc Dương lên phía Bắc ra sao?”
Nói đoạn, hắn ném hộp gấm qua. Hoắc Tri Chương vươn tay đón lấy, hỏi:
Ngọt ngào vô cùng!
Vừa vào đến nơi, tất cả đều không khỏi sững sờ.
“Quá ngắn, ta không quen dùng loại đao ngắn như vậy. Nhưng đao này quả thật rất tốt, mang về cho muội muội, nàng chắc chắn sẽ thích.”
Hoắc Tri Chương thầm cảm thán trong lòng, mẫu thân hắn quả thực là một thiên tài thương nghiệp. Những kẻ quyền quý này vốn dĩ rất chuộng hư vinh, giờ đây thêm đội vệ binh chuyên dụng, sau này không lo bọn họ không chịu hào phóng chi tiền.
Gia chủ Huân gia, Huân Thái Nhiên, cùng mọi người đều lộ vẻ kinh ngạc, đây có lẽ là lần đầu tiên trong mười năm qua, bọn họ biểu hiện đúng như suy nghĩ trong lòng.
“Vật này trăng tinh như tuyết, ngọt tựa mật, có thể dùng để xào nấu, hoặc pha loãng với nước uống, vị ngọt mịn màng, thường xuyên dùng giúp tinh thần sảng khoái, nhưng giá cả không cao bằng mật ong.”
Hoắc Tri Chương lớn tiếng tuyên bố:
Không rõ có phải do cảm giác của mình hay không, nhưng Bùi Oanh nhận thấy giọng điệu của Tân Cẩm hơi lạ.
Tần Dương cười đáp:
“Tiên Lai Lâu thật sự đã lột xác, nhìn thế này quả thực khí thế hơn rất nhiều.”
Binh sĩ lập tức nhận lệnh.
Có người không thèm hỏi giá, liền nói thẳng:
Dưới ánh mắt chăm chú của đám hào kiệt đến góp vui, Hoắc Tri Chương mạnh tay giật xuống dải lụa đỏ nối với tấm biển treo trên đầu.
“Tôn gia và Lạc gia ở Lạc Dương đã nghe phong thanh, liền sớm mang lễ vật tới tặng. Ta chọn ra một món mà ngươi có lẽ sẽ thích, mang đến cho ngươi.”
“Một là, Tư Châu và U Châu ngầm kết minh, thậm chí có thể kết thân sau này, trở thành như tay chân không thể chia lìa; hai là, Tư Châu có khả năng sắp đổi chủ rồi.”
Hoắc Tri Chương ở phủ Châu mục, nghe binh sĩ vào báo.
Kinh Châu, Trầm Viên Đạo, , tại phủ Giả tiết.
Hoắc Tri Chương bước đến bên bàn, cẩn thận nhấc lên một cái hũ gốm nhỏ vừa bằng bàn tay, nói:
“Dung lão biết chữ, mọi người tránh ra một chút, để lão xem nào.”
Hôm nay, cửa hàng thương nghiệp Bùi Thị khai trương, dân thường nghe đồn không ít hào phú tới ủng hộ, bá tánh bình dân không dám bước vào, chỉ dám thò đầu vào ngó nghiêng từ bên ngoài.
“Ngươi có theo ta đến Tiên Lai Lâu không? Đường trắng sẽ đến trong vài ngày nữa, ta muốn thay bảng hiệu và sửa lại một số cơ sở vật chất.” Hoắc Tri Chương hỏi.
Phải, có binh quyền trong tay, chính là như thế đấy.
Bùi Oanh mở ra xấp thư dày do Hoắc Tri Chương gửi tới, chậm rãi đọc từng tờ một.
Nụ cười nơi khóe miệng Hoắc Đình Sơn không đổi, nhưng ánh mắt trở nên lạnh lẽo hơn nhiều:
Chỉ cần nhìn nét chữ ấy, người ta đã thấy rõ người đề chữ không phải kẻ ôn hòa.
Tần Dương đổi chủ đề, nói:
“Phần nhiều là có hai khả năng.”
“Quả là một thanh đao tốt.” Hoắc Tri Chương thử cầm lên ngắm nghía. Thanh đao dài chỉ bằng cẳng tay hắn, nhẹ nhàng rút một sợi tóc, đưa qua lưỡi đao, lập tức sợi tóc đứt đôi, sắc bén vô cùng.
Bọn họ cầm tín vật của Lý Khiếu Thiên, dọc đường thông suốt không chút cản trở.
Thời gian tựa dòng nước, lặng lẽ trôi qua năm ngày giữa sự yên tĩnh xen lẫn náo nhiệt.
Trong lòng mọi người bỗng chốc nhảy dựng, không ít người càng thêm phần e sợ.
Giờ lành đã đến, tiếng trống chiêng vang lên rộn rã.
Phu cương bất chấn. (*)
Chỉ một câu nói, đã khiến đám đông lại một lần nữa dậy sóng.
Hiện tại, Bùi Thị cung ứng ra thị trường không nhiều mặt hàng. Chỉ có xà phòng, rượu ngon, bật lửa và dịch vụ đặt trước đá lạnh. Tạm thời chỉ bốn món ấy, nhưng các sản phẩm lại không ngừng được cải tiến, phát triển.
Mấy kỵ binh nhanh chóng phi ngựa qua các con phố, cuối cùng dừng lại tại khu chợ đông đúc nhất.
Những tiếng hò reo ấy đều xuất phát từ đám quyền quý Lạc Dương, những kẻ vốn luôn được nha hoàn và gia đinh vây quanh khi ra ngoài, chỉ ngồi xe, không bao giờ đi bộ, thân hình béo tốt, mập mạp.
“Nói vậy thì Lý Khiếu Thiên đã bị bại lộ?”
Lời vừa dứt, tiếng hò reo vang lên không ngớt, khung cảnh nhộn nhịp vô cùng.
“Hôm nay khai trương, ta mời các vị nếm thử miễn phí đường trắng này.”
“Lý Khiếu Thiên cấu kết với bọn chuột bọ Kinh Châu, lừa vua hại dân, tham tàn bất nhân, mưu đồ lấy ôn dịch làm mũi giáo quét sạch thiên hạ. May mắn thay, trời cao phù hộ Đại Sở, âm mưu bị bại lộ, được Hoắc U Châu phát giác. Nay Hoắc U Châu phụng chiếu thiên tử, trừ gian diệt ác, phù trợ vương triều. Khẩn cầu những người trung nghĩa đồng lòng, giúp giải nỗi hận quốc gia.”
“Nhị công tử, đường trắng này giá trị bao nhiêu?”
“Vạn Bảo Uyển và Tiên Lai Lâu đều là những cửa hàng trân phẩm nổi tiếng tại Lạc Dương, có thể so sánh với Thịnh Kinh Các ở Trường An. Vạn Bảo Uyển thuộc về Phí gia , còn Tiên Lai Lâu là của Huân gia. Nghe tin chúng ta định mở một cửa hàng bán dị bảo, Huân gia liền chủ động dâng Tiên Lai Lâu cho chúng ta.”
Câu nói “một triều thiên tử, một triều thần” chẳng sai. Hiện tại, không chỉ Lạc Dương mà cả Tư Châu đã thay chủ. “Trời” đổi, các thế lực lớn nhỏ đương nhiên phải tìm cách xu nịnh tân chủ nhân.
“Nhị công tử, đây là đường trắng sao?”
---
Hoắc Đình Sơn quay đầu nhìn nàng, nói:
Bỗng nhiên bên trong cửa tiệm vang lên một trận huyên náo, dường như có người vì tranh giành thứ gì đó mà xô đẩy nhau.
Hoắc Tri Chương hiểu rõ, lúc này bọn họ hỏi giá chẳng qua là để lấy lệ, thật lòng muốn mua chắc chắn không nhiều. Không bỏ được con thì chẳng bắt được sói, chàng trai trẻ đau lòng nói:
Lúc này, Tần Dương từ bên ngoài tiến vào, tay cầm một hộp gấm, cười nói:
Ngoài ra, trời càng nóng, nhu cầu mua đá càng tăng vọt.
Hoắc Tri Chương giơ tay mời: “Chư vị, xin mời.”
Huân Thái Nhiên đứng phía trước, nghe vậy liền lộ vẻ vội vàng, lập tức cầm lấy một chén. Những người khác chậm hơn một bước, trong lòng thầm mắng lão già Huân này đúng là biết diễn trò.
Xung quanh lập tức rộ lên tiếng xôn xao.
Hoắc Đình Sơn không để tâm, lạnh nhạt đáp:
Trên đường từ Nam ra Bắc, mỗi nơi bọn họ vừa rời đi liền lập tức phát công văn. Việc làm này vừa để công khai tội trạng của Lý Khiếu Thiên, vừa là để nâng cao danh vọng cho Hoắc Đình Sơn, đồng thời chiêu mộ danh sĩ khắp thiên hạ.
Khi chiếc hũ gốm được nghiêng đi, những hạt nhỏ trắng muốt như cát mịn trượt ra ngoài, trông chẳng khác nào muối thượng hạng.
“Nói thừa, nếu không bại lộ, làm sao có công văn này? Theo ta thấy, Tư Châu phần lớn đã an bài, giờ chỉ còn lại Kinh Châu.”
Mọi người đều ngầm hiểu rằng, chuyến đi này không đơn thuần chỉ để hò reo tán thưởng. Còn phải vào trong, mua sắm rầm rộ để bày tỏ thiện chí.
Hoắc Tri Chương nhận lấy khế ước, lật xem qua. Tài liệu hoàn chỉnh, ngay cả quyền sở hữu cũng đã được chuyển giao xong xuôi.
“Trông có vẻ quý giá, vật gì đây?”
Tư Châu, Lạc Dương.
Từ trong tay áo, hắn rút ra một xấp khế ước, đưa cho Hoắc Tri Chương rồi cảm thán:
Kệ trưng bày vốn thường ngay thẳng, lần này được chế tác thành dạng bình phong chạm trổ, một số chỗ trên bình phong được khoét rỗng, lắp ghép bằng mộng khớp, tạo thành giá đỡ tựa như cánh hoa sen, bên trên đặt hàng hóa tương ứng.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.