Đến Phủ Khai Phong Làm Nhân Viên Công Vụ
Âu Dương Mặc Tâm
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Quyển 3 - Chương 9
Kim Kiền thầm lặng lấy lại bình tĩnh, cố
Đi qua hai con phố phía đông Khai Phong phủ nha sẽ bắt gặp một ngõ nhỏ,
loáng.
Trên nóc nhà lúc hai người kia còn đang đứng đối diện nhau ở thế giằng co
mình trọn một canh giờ trong khách đ**m mới tẩy sạch thứ mùi quỷ dị kia
Trương Long nhíu mày, lặng đi một lát, chỉ đành lại quay đầu sang, đề tiếng hô: “Ông chủ, lại mang thêm một bát chè tới!”.
Mọi người sửng sốt, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn tú của Triển Chiêu
Tốt nhất
“Này, ta nói này Kim Kiền, thế nào mà ngươi lại chẳng nói thêm nửa lời vậy?!”
Kim Kiền nhướng mày đáp, “Mọi người không biết lúc Bạch Ngọc Đường vừa nhìn thấy Triển đại nhân thì hai mắt đỏ vằn lên, nói chưa được hai câu đã
Bóng trắng như điện quang, bóng đỏ tựa hồng nhạn.
chúng ta đã biết đủ rồi. Sáng sớm nay hai vị đại ca Vương Triều, Mã Hán
“Tiểu tử, ngươi tên là gì?”
Người trong quán đều nhìn chằm chằm vào cánh tay run rẩy kia, có người không thức thời còn bật cười thành tiếng.
Chỉ thấy người nọ ngồi xổm bên cạnh trụ tròn dưới mái hiên, ló đầu ra, đôi mắt nhỏ trừng trừng, miệng thì lẩm bẩm lầm rầm:
trong bụng, liên tưởng ngay đến cái cây gậy trúc đen tối trong Khai (đọc tại Nhiều Truyện.com)
người các ngươi, không thể không thận trọng được”.
chiến, vung kiếm công kích nhau, thế trận bất phân thắng bại.
còn xem trọng hơn cả tính mạng, Bạch Ngọc Đường hành động như vậy cũng
Bậy bạ chuột sợ mèo,
hoặc chân trời góc bể gì đó, rời khỏi Đông Kinh Biện Lương càng xa càng
ngó quanh bốn phía. Chỉ thấy trong một góc tối của Tử Vân điện, một bóng người thò ra, đang hướng về phía nàng vẫy tay ra hiệu.
nước trà với hạt dưa nhâm nhi g·i·ế·t thời gian rồi. Bây giờ toàn thân trên dưới chỉ có một xâu tỏi to, ăn cũng không ăn được, uống cũng không uống được, đúng là thất sách.
Triệu Hổ
trầm tư một lát rồi đột nhiên làm ra vẻ thông suốt, kêu lên: “Chi bằng
Viên phó sứ cấm quân cạnh Viên chỉ huy sứ thấp giọng nói.
Còn thanh cổ kiếm Cự Khuyết thì thu liễm lại, giấu mình trong biển sâu tĩnh lặng, để rồi nuốt trọn sóng trào, hàn quang lớp lớp rạch lòa trời cao.
Trong bụng thở phào một cái, cơn buồn ngủ bỗng đâu ập đến.
khách nổi danh lừng lẫy trên giang hồ, có tên Cẩm mao thử Bạch Ngọc
Ngũ thử chúng ta!”.
được Thánh thượng ngự phong ‘Ngự Miêu’… có lẽ Bạch Ngọc Đường vì chuyện
lại trạng thái tâm lý, thay đổi chiến thuật, lấy chiêu ‘Hồi kiếm xé gió’ bật tung người lại xông thẳng đến, Triển Chiêu tạm thời rơi vào thế bất lợi; nhưng Nam hiệp dù sao cũng thành danh từ lâu, kinh nghiệm giang hồ phong phú, vào thời khắc mấu chốt vẫn đứng vững trước áp lực, lại thi
Đúng là: làm cho sắc núi nhạt màu, làm cho thiên địa sụt trồi tan hoang; làm cho sấm sét kinh hoàng; làm cho khán giả mệt nhoài vì xem.
Đôi mắt nhỏ của Kim Kiền bỗng mở banh ra, nhưng
“Rất không hợp lẽ thường, đường đường một Hiệu úy của Khai Phong phủ mà lại không biết cưỡi ngựa à?”
Nói đoạn liền đứng dậy, chắp tay ôm quyền, mũi chân điểm xuống đất, biến
“Không biết vị huynh đài này có gì chỉ giáo?”
Đại nội cấm cung, Tử Vân điện, trên mái bảo điện chói lọi, hai bóng hình
viện đều bị Ngũ gia điểm huyệt cả rồi, tạm thời sẽ không tỉnh lại đâu.”
“Vâng…”
ba ngày ba đêm cũng khó phân thắng bại.
“Keng!”, Cự Khuyết tra vào vỏ, bóng áo đỏ từ trên nóc nhà nhẹ nhàng đáp xuống đất không một tiếng động.
chầm chậm đứng lên vỗ vai Trương Long, lắc đầu nói: “Trương đại ca,
Mọi người chăm chú nhìn, chỉ thấy trên tờ giấy viết tháu mấy chữ lớn:
“Kim hiệu úy, ngươi đây là...”, Triệu Hổ ngồi bên cạnh nén cười nói.
hơn nữa những nha dịch này đều có cùng một tư thế, cùng một vẻ mặt,
Lời còn chưa dứt, Kim Kiền
Chờ tại đảo Hãm Không.
đó, bản lĩnh của Tiểu Kim, tối qua Ngũ gia đã được lĩnh giáo, xác thực
là hẹn tới những nơi như núi hoang đèo sâu, vách núi vách đá hiểm trở,
Triển Chiêu nhìn Bao đại nhân một cái, cúi đầu ôm quyền nói: “E là vì thuộc hạ mà đến”.
Lúc này Kim Kiền cảm thấy da mặt mình co giật dữ dội, cơ hồ không cách nào khống chế được, hơn nữa ngực còn thấy tức
Đến khi chè được mang lên bàn, Kim Kiền mới khẽ nâng mí mắt, giơ cánh tay
tàng bất lộ, chẳng mấy khi xuất hiện, tuyệt đối không giống với những kẻ tép riu trên giang hồ”.
“Tiểu tử, ngươi có kêu lớn nữa cũng vô dụng, nha dịch bổ khoái trong Tam ban
chưa từng giao tiếp hay qua lại, cũng không biết những lời đồn đại trên
Kim Kiền ngáp một cái, gãi gãi đầu, lẩm bẩm: “Chúng nha dịch trong Tam ban
Một giọng nói nhẹ mang theo ý cười đột nhiên vang lên, phá tan yên tĩnh.
“Cái đó… Ngũ gia ngài có thể hẹn Triển đại nhân tới một nơi không có ai ngăn cản…”, Kim Kiền hảo tâm kiến nghị, bụng lại nhủ thầm:
nào.
nhân, nhân sĩ trên giang hồ trước nay vốn coi trọng danh xưng, thậm chí
“Này... Kim hiệu úy...”
Kim Kiền bỗng cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.
Một ngón tay thon dài với thủ pháp điểm huyệt tinh diệu đã đánh tan nửa câu sau của Kim Kiền.
“Kim hiệu úy, lẽ nào Kim hiệu úy có diệu kế?”
Đột nhiên, trong đầu Kim Kiền lóe lên một ý nghĩ, ngồi bật dậy, kêu lên: “Lẽ nào người đó là Phiên giang thử Tưởng Bình?!”.
Mọi người không hẹn mà cùng nhìn theo hướng âm thanh phát ra, là bàn duy
Không
chói mắt, ám khí cũng theo đó mà rơi xuống, một thứ mùi quỷ dị phiêu
“Cái này… chuyện đó… khụ khụ…”, lúc này Kim Kiền ngoại trừ cười khan, thực sự không biết nên thể hiện thế nào.
khinh công tuyệt thế mà thôi!”
nhiên…”.
Khai Phong vốn tiếng to,
đi… Ân huệ bậc này không biết nên đền đáp thế nào mới tốt đây…”.
hỏi.
Trên khuôn mặt tuấn mỹ nét cười càng sâu: “Kim Kiền? Cái tên này thực thú vị... Vậy gọi ngươi là Tiểu Kim nhé?”.
“Kim hiệu úy...”, Triệu Hổ vội cắt ngang lời Kim Kiền, “Cuối cùng thì ai thắng?”.
Ta hù cho mà lết,
đương nhiên phải cần mẫn tận tụy, tuân thủ nghiêm ngặt chức phận, coi
Bạch Ngọc Đường nhìn khuôn mặt tươi cười hơi hơi co rúm lại, đôi mắt hoa đào vẽ lên thành hai vầng trăng non: “Vốn dĩ Ngũ gia ta đến tìm con mèo thối kia tỉ võ, nhưng
Bóng áo đỏ thẳng người rời đi, Hiệu úy gầy nhỏ theo sát phía sau.
“Nếu không, thì đổi cho tôi một con lừa… kỹ thuật cưỡi lừa của tôi cũng được…”
Mà ba người ngồi trong góc quán chè, không biết tự lúc nào đã chẳng thấy bóng dáng.
“Hả?!”, Kim Kiền nhất thời kinh hoàng thất sắc, hoảng hốt kêu lên, “Bạch ngũ gia, tiểu nhân xin nhận tội…”.
lạnh lẽo thong thả vang lên: “Tiểu Kim, hôm nay Ngũ gia ta phải ngâm
trừng mắt ngó lại.
kiến, cho dù có thêm mười mấy Kim Kiền, e là cũng chẳng có cửa thắng.
nửa cái đầu, đứng phía sau đang hướng về phía mình ôm quyền thi lễ.
“Bắt đi? Bị người ta bắt đi? Chuyện xảy ra lúc nào?!” Công Tôn tiên sinh gấp giọng hỏi.
Triển Chiêu vội bước lên trên một bước, ôm quyền nói: “Thuộc hạ tất sẽ dốc toàn lực!”.
nhiệm vụ là hàng đầu. Khai Phong phủ nha đã răn dạy rằng: Vô công bất
“Viên chỉ huy sứ?!”, Kim Kiền kinh ngạc, “Ngài trốn ở đó làm gì?”.
Đợi chút, mùi kỳ kỳ!
Đúng rồi, trang phục này, không phải chính là một trong ba người mới rồi ngồi trong góc quán chè đó sao...
***
Người này thoạt nhìn sao cứ thấy quen quen...
Chẳng thông là thiên hạ,
tung cánh’ nhẹ nhàng tránh thoát, công lực hai người không phân cao
Tức c·h·ế·t mới là hay.
“... Ông chủ, cho một đĩa điểm tâm...”, Triệu Hổ bất đắc dĩ gọi.
Keng!
Con chuột c·h·ế·t khốn kiếp kia, cũng đâu phải gương mặt đại diện cho hãng kem đánh răng, không có chuyện gì sao lại nhe răng trắng thế kia ra làm gì, quá chói mắt!
Thiên tử, có một cái tên rất kêu là: Thượng Phương bảo kiếm!
“Hay cho con mèo thối ngươi, dám
Chúng cấm quân nhất thời sĩ
Kim Kiền lạnh người, nhưng lại không dám lơi lỏng nửa phần, chỉ đành
thì người nọ, với tốc độ sét đánh không kịp bưng tai đã lủi ngay khỏi vị trí khách mời danh dự, trốn xuống dưới mái hiên với tầm nhìn hạn hẹp mà ló đầu ra nhìn. Thưởng thức một trận thư hùng ở trình độ cao như vậy,
Kim Kiền nheo mắt nhìn quanh bốn phía, sau đó khom người lạch bạch chạy hai bước đến bên cạnh Viên chỉ huy sứ, thấp giọng nói: “Viên đại nhân, còn
“…”
Lại nói về Kim Kiền, đừng thấy nàng vừa chiếm được món hời, ăn uống no nê,
Vừa nói, tiểu sai dịch vừa trình tờ giấy lên.
“Viên đại nhân, Triển đại nhân và thích khách kia giao đấu quá gần, lúc này bắn tên, e sẽ ngộ thương Triển đại nhân...”
Chúng nhân đưa mắt nhìn nhau, cùng nghĩ thầm:
ai vỗ tay cổ động...”
thích khách!”.
Viên chỉ huy sứ thấy động tác của Kim Kiền, hai mắt bỗng sáng lên hỏi.
đã cảm thấy phía trước nháng lên một cái, không thấy bóng dáng Bạch Ngọc Đường đâu nữa, chỉ để lại khung cửa sổ trước mặt hơi rung rung.
Trên khuôn mặt tuấn mỹ vẫn tràn ngập ý cười, nhưng khí lạnh cứ ùn ùn xâm chiếm.
Trong một thoáng sửng sốt này, lại có vô số ám khí đang vèo vèo bay tới.
Bao đại nhân một tay đỡ lấy cái trán đen sì, không khỏi thở dài một tiếng: “Triển hộ vệ, mọi sự hãy cẩn thận…”.
Mình chỉ là cảm thấy xâu tỏi này quàng lên cổ mùi có chút kỳ kỳ...
Miêu thử đại chiến diệu kế giải trừ.
“Vậy Triển Tiểu Miêu tối nay đúng là tới cấm cung sao?”
Nhưng chúng sai dịch xung quanh lại không được nhàn tản như vậy, nhìn chằm
Vậy...
lại quay lại?!”.
Chương, lão tam Xuyên sơn thử Từ Khánh, lão tứ Phiên giang thử Tưởng
“Cái bóng trắng đột nhiên từ trên trời giáng xuống kia rốt cuộc là người hay ma? Kể tiếp đi!”, Triệu hiệu úy cũng truy hỏi.
giữa bầu trời đêm.
Đôi con ngươi sáng như sao quét qua một cái, chúng nhân bất giác răng va vào nhau lập cập.
trọng đích thân đến có gì chỉ giáo?!”.
gì cũng chẳng có vị... Hừ hừ, sáng sớm uống hai bình trà ngon, bây giờ
“Ha... thú vị...”
Người đứng bên mé đông, một thân áo trắng, tinh khôi, cầm thanh kiếm trắng
Da mặt Kim Kiền giật giật, rồi gục gặc đầu, xem như cảm ơn, tiếp tục chúi đầu hút nước.
nhất không bị các nha dịch Khai Phong phủ chiếm cứ nằm trong góc quán.
canh ba, mình lại hét to như vậy, không nói tới Trịnh Tiểu Liễu cùng
“Vâng, vâng!”
Bắt chuyện? Hiện tại mình một thân trang phục công tác của Khai Phong phủ, không có khả năng này!
“Thích khách?!”, Viên chỉ huy sứ kinh ngạc nói, “Bóng trắng kia không phải là ma sao?!”.
***
“Tuân lệnh!”
Hôm nay, trong tiệm vô cùng náo nhiệt, ngoại trừ một bàn nằm sát góc tường ra, tất cả những bàn còn lại đều bị nha dịch tuần phố của Khai Phong phủ ngồi chật kín,
“Rắc rầm!”, một tiếng động lớn vang lên.
bạch này mau chóng rời đi, kỳ diệu quá, kỳ diệu quá!
ám toán ngầm!”, người áo trắng nổi giận lôi đình, tiếng hét tức giận xối xả vang lên, “Hôm nay Bạch gia ta nhớ kỹ món nợ này, ngày khác nhất
đang ngồi trên ghế thái sư ở nhà mình vậy, thiếu mỗi nước là tự châm trà tự mình uống mà thôi.
bóng trắng đã tan biến đi hệt như làn khói, chỉ lưu lại giọng nói sang
Không đảo, thì sẽ chẳng có ai cản trở. Bằng vào thân thủ của Ngũ gia ta, không đến năm ba đường là bắt sống ‘Ngự Miêu’, chấn hưng uy danh cho
Chỉ là...
trong đó có những tiệm chuyên buôn bán điểm tâm đồ ăn vặt, rất nổi danh, cho nên bá tính thành Biện Lương gọi đấy là ngõ Điềm Thủy[1].
Bao đại nhân nghe xong, không khỏi chau mày nói:
Áo quần một thân trắng muốt, dung nhan hoa mỹ, môi mỏng khẽ nhếch lên, đôi mắt hoa đào hàm chứa ý cười, một pô ảnh kinh điển như vậy khiến giọng Kim Kiền cao vút lên quãng tám: “Bạch,
“Thất lễ, thất lễ...”, một nam tử vóc dáng nhỏ con ở bàn đó đứng dậy, ôm quyền hướng mọi người thi lễ.
cao ráo một đỏ, một trắng đứng đối diện nhau, giương cung bạt kiếm.
Nghĩ đến đây, Kim Kiền liền hạ quyết tâm, nghiêm sắc mặt lại, cung kính ôm
thấp, chiến sự rơi vào thế bế tắc; Bạch Ngọc Đường lập tức điều chỉnh
không không hay rồi, Kim, Kim Kim Kim hiệu úy bị người ta bắt đi
rút kiếm điên cuồng chém về phía Triển đại nhân, cứ như thể hắn và Triển đại nhân có mối thù truyền kiếp vậy. Nếu hắn không phải vì Triển đại
“Kim hiệu úy, biện pháp này của ngươi... thật sự là không tồi đó...”, Trương Long khen.
thấy đâu, chỉ để lại tờ giấy vừa rồi chầm chậm rơi xuống nền đất.
tựa tuyết b*n r* hàn quang, đôi mày lưỡi mác khẽ nhướng lên, sát khí bén nhọn liền ào ạt xông tới.
khúc nghệ[2].
Làm cho Kim Kiền vẫn cứ canh cánh trong lòng về lời nói của ba người kia,
họ đúng là trăm năm khó gặp, ngàn năm khó cầu, đánh tới mức tối trời sầm đất, gió mây đổi sắc, trời long đất lở, sấm sét kinh hoàng, ào ạt dữ
Chỉ thấy người vạm vỡ trong ba kẻ ngồi ở bàn trong góc kia đập bàn đứng
kình phong quét qua, chớp mắt một cái, thân hình đỏ thẫm đã sớm không
Chỉ thấy trên tờ giấy viết một bài vè:
nhất tề nhìn lên hai bóng người, một đỏ, một trắng đang giao chiến.
“Này, Kim Kiền, rốt cuộc ngươi có nói hay không...” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Sớm, sớm sớm nay, mới mới rồi Trịnh, Trịnh Tiểu Liễu phát hiện… trên, trên bàn có một tờ giấy…”
“Cái gì?!”, chúng nhân trong sảnh đồng thời biến sắc, kinh ngạc hô lên.
bát chè, một đầu ngậm trong miệng, “chụt”, “chụt” hút lên.
Tiểu Miêu không có ở đây, cái đồ chuột bạch nhà ngươi nhanh nhanh đi đi, đừng lãng phí thời gian ở đây nữa!
Lời nói còn chưa dứt,
“A, thì ra là như vậy!”
“Nhóp nhép”, “nhóp nhép”, tiếng nhai nuốt điểm tâm lại vang lên nhịp nhàng trong quán.
Một nha dịch bàn bên cạnh nghe thế lại tiếp lời: “Trương đại nhân nói đùa rồi, nếu người kia được xưng là Cẩm mao thử, thì nhiều nhất cũng chỉ là hạng chuột nhắt trên (đọc tại Nhiều Truyện.com)
tâm, kết quả mới nói được mấy câu như thế đã bỏ chạy?!”
Triển Chiêu lại thở dài một tiếng, đem tiếng tăm của Ngũ thử Hãm Không đảo
“Viên đại nhân, nếu binh đội cấm quân đã đến, vì sao không hiệp trợ Triển đại nhân tróc nã thích khách?”, Kim Kiền có chút khó hiểu, khẽ cất tiếng
cho Tiểu Miêu biết...”, nhưng vừa mới đi đến cửa, cả người đã khựng lại, vỗ trán một cái thật mạnh nói, “Ai da, thế nào lại quên mất, tối nay
Người trong tiệm đều sửng sốt.
“Không
kéo da mặt, nặn ra một nụ cười tươi, nói: “Không biết Bạch ngũ gia coi
Người đứng bên mé tây, áo đỏ như ánh
Người áo đỏ không dám chậm trễ, ngưng thần, phi thân, hàn kiếm trong tay phá không kích phát, kiếm ảnh loang loáng.
tác.
Bao đại nhân sắc mặt sa sầm đen sì, Công Tôn tiên sinh thì tái mặt, đồng thời gật gật đầu.
***
rũ.
Công Tôn tiên sinh vươn tay ra nhưng chưa chạm được vào tờ giấy thì đã bị Triển Chiêu đoạt đi rồi.
Càng đáng ghét hơn nữa là, nom nét mặt người này thì cứ như là nắm chắc mười phần vậy, nhất định là đã xem mình như kẻ ham món lợi nhỏ, thấy bở là
nhiên cất tiếng, “Không biết Triển hộ vệ có kiến giải thế nào về câu
“Cẩm mao thử Bạch Ngọc Đường? Là kẻ nào?”, Bao đại nhân hỏi.
công cốc...”.
nhân mà đến, thì chứ ‘Kim’ của tôi sẽ viết ngược lại!”.
“Bạch ngũ gia, tối nay Triển đại nhân nhập cung trực ban!”, Kim Kiền vội đề tiếng xun xoe nhắc nhở.
Lạc khoản: Cẩm mao thử Bạch Ngọc Đường.
đang cuống quýt chân tay lau chùi vết nước trên người.
Lát sau, Trương Long vỗ bàn nhảy dựng lên, chỉ về hướng Kim Kiền vừa biến mất giận dữ hét lên:
chuột nữa, quả thật đại sự không ổn rồi...”
Bạch Ngọc Đường, thì e rằng Triển hộ vệ phải vất vả một chuyến, tới Hãm
phòng sớm gào lên oán giận, mà chúng nha dịch phòng bên đã lớn tiếng
“Viên đại nhân!”
quyết là được rồi.
Chính xác là mệt nhoài!
Vả lại dường như còn nghe được tiếng ầm ĩ từ xa truyền đến: “Tứ đệ...”, “Khai Phong phủ tính là gì...”, cứ như thế như thế.
Viên chỉ huy sứ cau chặt chân mày, nhìn chằm chằm vào hai thân ảnh giao tranh không ngừng, trì hoãn không dám phát lệnh.
“Những lời này giải thích thế nào?”
Ngụ ý là: Anh bạn bắt chước à, muốn hối lộ tôi, anh còn chưa đủ phân lượng đâu!
nằm xuống kéo chăn đắp, “Dù thế nào cũng là họa do Tiểu Miêu gây ra,
được một luồng hàn khí bay đến.
Trong phòng lại chìm vào tĩnh lặng.
Kim Kiền không khỏi đánh giá kỹ lưỡng người trước mặt một lần nữa.
bóng loáng, buộc túm trên đỉnh đầu, dùng một cây trâm gỗ để cố định. Lại nhìn khuôn mặt người này, đầu nhỏ trán dô, cằm nhọn, mũi diều hâu, hai
Mà hai người ngồi cùng bàn với người này lại có phản ứng khác, đó chính là hai vị Hiệu úy lục phẩm: Trương Long, Triệu Hổ.
dùng các đạo cụ như quạt xếp, thước gỗ, khăn tay,... để phụ trợ cho từng hình mẫu nhân vật. Ở đây Kim Kiền chỉ có ý nói người này nhìn hơi ranh
“Không có, chỉ là canh giữ tăng cường gấp ba lần hôm qua...”
Kiếm cớ gây sự? Trong thành Biện Lương này muốn khiêu chiến với uy quyền của Khai Phong phủ, trừ phi kẻ đó điên rồi...
Đường!”.
“Thích khách kia thân thủ bất phàm, dụng ý bất minh, e rằng sẽ quay lại lần
Đừng nhìn nha dịch này thân hình gầy
Tứ đại hiệu úy nhất thời héo rũ như quả cà, cúi đầu lùi lại.
người nào người nấy cổ cứ vươn dài ra, dán mắt vào một tiểu nha dịch gầy nhỏ ngồi ở bàn chính giữa.
lại chỉ có một thưởng ngoạn viên với nét mặt ngập tràn mệt mỏi. Người
tới giao tình gì, sợ rằng không thể giúp được gì cho huynh đài, lời mời
Chúng nha dịch lại quay đầu nhìn ba người Kim Kiền, Trương Long và Triệu Hổ.
Đột nhiên, Bạch Ngọc Đường nhướng mày cười
‘Mãnh hổ moi tim’ trực tiếp công kích, Triển Chiêu xuất chiêu ‘Bạch hạc
quá... không đáng ngại, không đáng ngại...”.
chằm tiểu nha dịch hồi lâu, nhưng chẳng thấy người này lên tiếng gì hết, không khỏi sốt ruột. Đúng lúc này liền thấy Trương Long, Trương hiệu úy kêu lên:
Mới thủ được Thượng Phương,
tuần phố của Khai Phong phủ mỗi ngày đi tuần đến đây đều dừng chân nghỉ
“Ai thắng?”, Kim Kiền nghe được lời này, lập tức im bặt, lông mi chớp chớp, nhìn chúng nha dịch xung quanh một lượt, rồi chầm chậm cất giọng, “Muốn biết rốt cuộc là người nào thắng?”.
“Triển đại nhân có gì giao phó?”
cười. Dù vậy nàng vẫn cảm thấy người này rất có tố chất làm công tác
Bạch Ngọc Đường chăm chú nhìn sắc mặt tái mét của Kim Kiền, đôi mày lưỡi mác hơi nhếch lên, cười nói: “Chắc không phải Tiểu Kim muốn ngăn cản Ngũ
“Nhưng...”, Triệu Hổ gãi đầu nói, “Trên giang hồ đồn đại Ngũ thử của Hãm Không đảo
ngờ mình chỉ nói mấy câu bâng quơ, ấy thế mà lại khuyên được con chuột
mại, khiến kẻ khác phải tán thán, nhưng nội dung bài vè này quả thực
Chữ viết như rồng bay phượng múa, bút lực tinh mỹ vừa cứng cáp lại vừa mềm
Bạch Ngọc Đường đi một vòng quanh Kim Kiền đã cứng ngắc cả người lại, vờ (đọc tại Nhiều Truyện.com)
nội tình không muốn ai biết của Khai Phong phủ thì hãy ngồi đợi trong
Ánh trăng trong vắt cơ hồ xuyên qua ngọc quan đậu trên khuôn mặt mang ý cười nhàn nhạt:
sau này Ngũ gia còn mặt mũi nào mà hành tẩu trên giang hồ?!”
Hồi tưởng lại hình dung của Trương Long, Triệu Hổ về Ngũ thử Hãm Không đảo
Người của Khai Phong phủ, thực không thể trêu vào!
sảng ẩn chứa nộ khí vấn vít không trung.
lườm nguýt báo thù như thế? Mắc gì phải xách năm cân tỏi đứng tấn tới
Viên chỉ huy sứ lại không trả lời, chỉ làm động tác tay ra hiệu chớ có lên tiếng, hướng Kim Kiền vẫy vẫy.
“Là Cẩm mao thử Bạch Ngọc Đường”, Triển Chiêu hạ tờ giấy xuống, thở dài một tiếng nói.
cười nói: “Bạch ngũ gia nói đùa rồi, Ngũ gia xin cứ tự nhiên, xin cứ tự
“Nhưng... Kim hiệu úy xem bóng trắng đó... lơ lơ lửng lửng...”
bất nhã, quát to:
kết quả là cái gì cũng không hỏi ra được, chỉ nghe nói có thích khách
Công Tôn tiên sinh cũng nghi hoặc: “Vàng[3]? Trong khố phòng của phủ nha chỉ có bạc trắng và tiền đồng, không có vàng thỏi, vàng nén… câu này của
Trên nóc nhà, một đội cấm quân chuyên tâm bóc tỏi, oán hận triền miên.
đẹp hạng nhất!”.
liếc mắt một cái, chỉ có một cụm từ để biểu thị: Vừa trơn bóng vừa sáng
đội cấm quân cao giọng ra lệnh: “Mau mau hiệp trợ Triển đại nhân bắt
gia đấy chứ?!”.
mời Tiểu Kim tới Hãm Không đảo làm khách mấy ngày, thế nào?”.
đưa cho Triển Chiêu, nói: “Triển hộ vệ cứ xem thì sẽ biết”.
lắp tên, vây chặt Tử Vân điện đến một giọt nước cũng không lọt.
trong quán chè, nên mới đặc biệt tới tìm để thăm dò tin tức...
Những lời này vừa thốt ra, trong phòng liền rộ lên một tràng cười.
***
tuyệt đối là ngang sức ngang tài! Nhắc đến trận chiến này của hai người
ngơi một chút, chuyện trò dăm ba câu chuyện nhà. Nếu muốn nghe chuyện
Đôi mắt nhỏ của Kim Kiền lóe lên, giơ xâu tỏi trong tay nói: “Viên đại nhân, chúng ta thay đổi vũ khí, thấy thế nào?”.
cung!”
vết, chiếu rọi cùng ánh trăng vằng vặc.
giang hồ có thể tin được mấy phần nữa.”
khiến người ta dở khóc dở cười.
Kim Kiền cũng khẽ cười đáp: “Kim mỗ còn có công vụ phải làm, xin cáo từ”.
cho tới khi xong bữa tối, lại được cho hay rằng Ngự tiền tứ phẩm hộ vệ
Triển Chiêu ‘Trụ đá giữa dòng’, hóa giải thế tiến công ào ạt của Bạch
phu hun người?! Luyện tới mức hôm nay mũi mình toàn là mùi tỏi, ăn cái
là bất phàm đó!”.
hoàng cung gây chuyện?”.
khoác một cái áo ngoài rồi bước ra, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Phải mau báo
Trời đêm thăm thẳm xa mờ,
“Tiểu, tiểu nhân là Kim Kiền...”, Kim Kiền cứng lưỡi, đáp theo bản năng.
rồi!!!”.
thúc luyện công, thì tâm tình vẫn chẳng có nửa phần vui vẻ nhảy nhót
Nghĩ đến đây, Kim Kiền liền an tâm hơn nhiều,
không mau mau điều động nhân thủ...”.
mãnh và có vẻ nguy hiểm.
“Câm miệng!!!”
Mà trên con đường quanh co cách thành Đông Kinh Biện Lương hai mươi dặm,
Miêu không đuổi theo đến Hãm Không đảo. Chỉ cần con mèo thối đó tới Hãm
Chúng cấm quân nhìn chằm chằm vào bóng lưng hai người, không hẹn mà cùng thở phào một hơi.
Hôm nay tôi sẽ cho anh biết thế nào là tiết tháo, là lập trường cao!
“Ôi chao, Triển đại nhân trừng mắt lên một cái, thật là dọa người!”
là Triệt địa thử Hàn Chương nữa... Ai da da, hôm trước chỉ có một con
“Bạch, Bạch ngũ gia, ngài có biết thanh bảo kiếm ngài cầm trong tay là…”, Kim Kiền bắt đầu biến sắc.
người còn lại, cũng không biết có phải là Toản thiên thử Lư Phương hay
đăm chiêu, híp đôi mắt hoa đào lặng lẽ đánh giá Kim Kiền, nhìn tới nỗi
Hai bóng người bất ngờ tách ra, đáp xuống vị trí cũ, đối mắt, chau mày.
như trước, đôi mắt hoa đào biếng nhác lộ ra ý cười, chầm chậm giơ ra vật trong tay lên, nói: “Chỉ cần có vật này trong tay, không sợ Triển Tiểu
Bạch Ngọc Đường vẫn ung dung tựa vào bậu cửa sổ
“Phụt...”
rạng rỡ, trong một thoáng, hoa đào từng đóa từng đóa bay lả tả, cánh hoa đỏ mịn màng lất phất rơi, khiến cho Kim Kiền đần mặt ra nhìn.
“Giai điệu hạng nhất?!”, mọi người nghi hoặc.
vê, nhất tề được ném đi, bay thẳng vào hai bóng người đang giao chiến
Bóng đỏ khẽ động, Cự Khuyết rút khỏi vỏ lóe lên, giơ cao ngăn lại.
mình đúng là dở hơi, quan tâm cái gì chứ, thêm một chuyện chi bằng bớt
đan điền, đề giọng nói: “Muốn biết chuyện Miêu Thử đại chiến kết quả thế nào, hồi sau sẽ rõ! Trương đại nhân, Triệu đại nhân, Kim Kiền còn có
Ánh trăng vằng vặc chói lòa mắt ai.
Miêu không dạy mình công phu giải huyệt, chỉ đành đợi sớm mai Tiểu Miêu
Lúc này Kim Kiền mới chùi mép, cất cọng lúa mạch vào lòng, hắng hắng giọng, “Bóng trắng kia chẳng phải oan hồn hay ma quỷ gì, mà chính là một hiệp
chân ngồi trên thành cửa sổ, dáng vẻ nhàn nhã ung dung tự đắc hệt như
Khuôn mặt Tứ đại hiệu úy tràn ngập vẻ ngượng ngùng, cơ hồ muốn chôn đầu vào lồng ngực vậy.
Chỉ là sau khi đã đi qua mấy con phố, Kim Kiền vẫn mơ hồ cảm thấy có hai luồng ánh mắt dò xét cứ dán chặt vào mình không buông.
“Có, có thuộc hạ!”
Cẩm Thử trộm kiếm chọc giận Ngự Miêu.
Hừ hừ, nhóc con, anh cũng quá coi thường tiết tháo của tôi
lại giật mình. Lúc này nàng mới nhìn rõ, sau lưng Viên chỉ huy sứ có một đội cấm quân, cũng đang cùng tư thế với mình, khom người, ngửa mặt,
cuối cùng Bạch Ngọc Đường để lại?”.
tán.
Lưỡi kiếm va vào nhau b*n r* những tia lửa điện lóa mắt.
phắt dậy, nhưng liền bị nam tử nhỏ con vừa tạ lỗi lúc nãy ấn trở lại.
Triệu Hổ trầm tư giây lát rồi thận trọng nói: “Cẩm mao thử Bạch Ngọc Đường... lẽ nào chính là một trong Ngũ thử của Hãm Không đảo?”.
lơ lửng giữa không trung, lần thứ hai đánh tới bóng áo đỏ, sát khí càng
Đột nhiên, trong khách sảnh một luồng
về”, rồi quay sang Bao đại nhân ôm quyền nói, “Đại nhân, thuộc hạ lập
Đôi mắt sáng như sao lại lướt đi: “Kim hiệu úy!”.
Chỉ thấy Công Tôn tiên sinh thở dài một tiếng, móc lá thư từ trong ngực ra
Kim Kiền quay đầu lại nhìn, thì thấy một nam tử thấp nhỏ chỉ cao hơn nàng
Dứt lời, liền dứt khoát xoay người rời đi.
Cửa sổ không tiếng động mở ra, một bóng trắng lắc mình bay vào trong, vắt
Chậc chậc, e là người này vừa nghe xong đoạn diễn thuyết đặc sắc của mình
gầy gò đi vòng vòng tại chỗ, lại trở về giường, ngẫm nghĩ một chút rồi
Chẳng lẽ mặc cho một mèo một chuột đánh nhau đến lưỡng bại câu thương, quần chúng xem đến mức mệt nhoài mới chịu thôi?
Trong quán chè nhất thời một mảnh im lặng.
Hai người ngồi trước mặt lập tức vỗ bàn hô: “Ông chủ, cho một bát chè!”.
“…”, người áo đỏ tuy im hơi lặng tiếng, thân hình hơi ngưng trệ, nhưng chúng nhân dưới mái hiên dám thề rằng, chắc chắn họ vừa đồng thời cảm nhận
Chậc...
ngủ được, dáng vẻ nam tử gặp ban ngày kia cứ quẩn quanh trong đầu.
đang ấm ức thì đột nhiên nghe thấy một tiếng gọi vang lên, bèn đưa mắt
Chỉ thấy vị Hiệu úy gầy gò kia, híp đôi mắt nhỏ lại, đuôi lông mày nhướng lên, dáng vẻ rất nhàn nhã, thong dong.
Thân ảnh trắng, đỏ đồng thời xuất kiếm, kiếm quang bay qua bay lại, rực rỡ
“Bạch ngũ gia, nghĩ kỹ rồi hãy làm…”, Kim Kiền nghiến răng thốt ra mấy chữ.
thử kia cũng chẳng có gì bí ẩn cả, hắn và Triển đại nhân của chúng ta
phóng thẳng đến bóng đỏ.
Triển Chiêu phụng lệnh vào cung trực ban, tối nay sẽ không có ai đốc
Dưới ánh trăng vằng vặc, hai bóng người một trắng một đỏ quấn lấy nhau giao
Chúng nha dịch nghe xong, không khỏi đưa mắt nhìn nhau, lại đồng thời cúi đầu vẻ bất đắc dĩ.
“Trong cấm cung có mai phục không?”
dịch loạng choạng xông vào, thở không ra hơi kêu lên: “Không, không
Vật trong tay Bạch Ngọc Đường, tinh xảo hoa mỹ, được chế tác rất tinh tế, mới nhìn là biết vật đó có giá không ít.
một chuyện, ngủ thôi, ngủ thôi...”.
không phải không có lý”, ngưng một chút, lại tiếp, “Xem ý bài vè của
lượng thứ”.
“Ưm... hình như bụng đói quá, có nhiều chuyện cũng chẳng nhớ rõ được...”, Kim Kiền rũ mắt lẩm bẩm.
Chẳng ngờ Bạch Ngọc Đường nghe thấy Kim Kiền nói vậy, lại trưng ra dáng vẻ
Lại dùng cùng một chiêu với Tứ đại kim cương, thật chẳng có ý thức sáng tạo nào cả.
Dường như Kim Kiền bỗng nhớ ra cái gì, liền thu cánh tay lại, nghiêm sắc mặt: “Không có gì, tối qua... khụ, chỉ là mấy ngày nay luyện công có hơi
Cái con chuột c·h·ế·t nhà ngươi, lại đi trộm Thượng Phương bảo kiếm ngay trước mắt tôi, thế không phải là có ý muốn đập vỡ bát cơm của tôi sao?!
Đùa à, công phu của con chuột bạch này mình đã chứng
lửng! Kẻ kia chẳng qua cũng giống như Triển đại nhân, mang trên mình
“Cái gì?!”, Kim Kiền nhất thời cả kinh, vội vàng dựng lỗ tai lên nghe ngóng, quả nhiên, tĩnh lặng một cách dị thường. Nếu là bình thường, nửa đêm
Mà quan trọng nhất là, vật này lại do đương kim Thánh thượng ngự ban,
của huynh đài, Kim mỗ thực vô duyên không dám tiếp nhận, mong huynh đài
Kim Kiền đẩy phắt cái chăn ra, nhảy dựng từ trên giường xuống đất, chỉ vào
“Bạch bụp”, “bạch bụp”, hai tiếng đồng thời vang lên.
Ngũ thử Hãm Không đảo mời Tiểu Kim của Khai Phong phủ tới làm khách.
chẳng ngờ mèo thối lại không có ở đây, làm cho Ngũ gia tới một chuyến
Người áo trắng nhướng đôi mắt hoa đào, mũi chân điểm một cái, thân hình liền
Thoáng cái Viên chỉ huy sứ liền chau mày, đứng thẳng người lên, hướng về phía
“Triển hộ vệ khoan đã!”, Công Tôn tiên sinh bỗng
Hai người dùng tay tiếp “ám khí”, cùng sửng sốt.
Bình, lão ngũ Cẩm mao thử Bạch Ngọc Đường, người nào người nấy đều thâm
bóng tuyền một màu trắng ấy lại xen lẫn hàn quang của thanh tuyết kiếm,
chỉ chớp một cái, liền rũ mắt xuống, nheo mắt lại, nặn ra vẻ mặt tươi
“Câu cuối cùng?”, Triển Chiêu nhíu mày, “Tiên sinh chỉ câu ‘Tiểu Kim mượn tạm mấy ngày’… cái này… Triển mỗ không rõ…”.
Ở phía đông ngõ này có một quán nhỏ, tên là Tiệm Chè Tào Ký, nổi danh với các món chè gia truyền, giá cả phải chăng, mùi vị tuyệt hảo, lại nằm
“Câm miệng! Để Ngũ gia đồng hành với một con lừa, nếu truyền ra ngoài thì
Nửa đêm, Kim Kiền nằm trên giường, trằn trọc lăn
nửa đêm... Luyện công? Luyện công cái khỉ gì? Công phu thối, hay công
Đột nhiên, bóng trắng nhảy lên, thân trắng như tuyết mờ mờ ảo ảo phảng phất tiên tử xoay mình trong trời đêm, duyên dáng vô cùng, nhưng trong cái
Triển Chiêu cau chặt đôi mày lưỡi mác, trầm giọng hỏi: “Là kẻ nào làm?”.
nhỏm dậy, ôm chặt chăn, đôi mắt nhỏ đảo quanh khắp nơi, kêu lên: “Ai? Là người hay ma?! Dám đến Khai Phong phủ dương oai?”.
Hả?
“Thì ra chữ ‘Kim’ này không phải là ‘vàng’, ‘Tiểu Kim’ là chỉ Kim hiệu úy…”, Công Tôn tiên sinh bỗng nhiên lĩnh ngộ ra, nói.
Người kia khẽ mỉm cười nói: “Ba huynh đệ tại hạ lần đầu tới Biện Kinh, trước
Bao đại nhân nghe xong, không khỏi khẽ lắc đầu: “Là tranh chấp danh xưng, chẳng qua cũng chỉ là hư danh, hà tất phải như vậy?!”.
mau rời đi, về phần củ khoai lang bỏng tay kia, giao cho Tiểu Miêu giải
“Không có người ngăn cản
hồ khi Triển hộ vệ xuất môn, an nguy của đại nhân phải nhờ cậy vào bốn
à…”, đột nhiên hai mắt Bạch Ngọc Đường sáng lên, đôi mày lưỡi mác nhướng cao nói, “Tiểu Kim, cách hay lắm!”.
hướng, tai nghe tám phương, cùng lúc xuất thủ bắt lấy “ám khí” lao tới.
Nghĩ đến đây, Kim
đến tháng là lĩnh lương là hay nhất.
Bạch Ngọc Đường thực khiến người ta khó hiểu…”.
“Theo như tôi thấy, tám phần là vì Triển đại nhân mà đến”, Kim Kiền nghiêm trang nói.
“Ngũ gia… kỳ thực ngài có thể cân nhắc chuyện để tôi về lại Khai Phong phủ…”
muốn Triển hộ vệ đi tới đó, các ngươi cùng đi e là sẽ hỏng việc. Huống
Kim Kiền cảm thấy gân xanh trên trán hơi gồ lên: “Đương nhiên là không phải!”.
“Ai da, bát chè này ít quá...”, đột nhiên Kim Kiền kêu to lên vẻ không vừa ý, dùng cánh tay run rẩy đẩy cái bát sang một bên.
Kim Kiền giương đôi mắt nhỏ khó hiểu nhìn Viên chỉ huy sứ, chỉ thấy vị Chỉ
quán này, đảm bảo anh sẽ không uổng công tới.
Triển Chiêu nhận lấy, vừa nhìn một cái con ngươi đen láy liền bừng lên lửa giận, sắc mặt thoáng xanh.
Bàn đó có ba người ngồi, hai người thấp lùn, người còn lại thì vạm vỡ,
“Nếu nói như thế thì Bạch Ngọc Đường chính là một nhân vật trên giang
dội như nước sông cuộn trào...”.
Chúng nhân với vẻ mặt chờ đợi, đồng loạt nhìn Kim Kiền háo hức gật đầu.
ăn hai bát chè Tào Ký, sao vẫn thấy trong miệng có mùi kỳ kỳ...”
“Cẩm mao thử Bạch Ngọc Đường với một chiêu ‘Thương long xuất hải’ đã thu
Kiền nhất thời có chút nóng ruột, vội vàng nhảy xuống giường, tùy tiện
đó. Ai da, nói mới nhớ tên Bạch Ngọc Đường kia, đúng là: Phan An xuất
Lập tức lông mao toàn thân Kim Kiền dựng đứng hết cả lên, vội vàng ngồi
đó đến năm nào tháng nào mới có thể phân cao thấp được đây?!”.
còn đề cao khả năng biểu diễn. Người biểu diễn khúc nghệ phải dùng cả âm thanh, giọng điệu lẫn biểu cảm để thể hiện các nhân vật, ngoài ra còn
Mây cuộn gió nổi, phần phật phần phật thổi tung tay áo.
Trương Long ở bên cạnh cũng góp lời,
“Thích khách trên nóc nhà, còn không mau mau giơ tay chịu trói?!”, Viên chỉ huy sứ vung đao, cao giọng quát.
còn buông ra những lời quỷ dị, rất có điềm báo phá hoại bầu không khí.
“… Theo Triển mỗ hồi phủ!”
“Thượng Phương bảo kiếm!”, Bạch Ngọc Đường đáp rất dứt khoát.
tức khởi hành”.
xong, nét cười trên khuôn mặt tuấn mỹ càng sâu: “Tiểu Kim mới nói đùa
Trước khi ngất xỉu, nhìn khuôn mặt của Bạch Ngọc Đường thoáng qua trước mắt, Kim Kiền chỉ có một câu cảm tưởng:
Những người còn lại cũng đều là anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, vẻ mặt mù mờ.
Nhưng hai bóng người đang giao chiến trên nóc nhà lại hệt như bị điếc, chẳng mảy may có chút hành động gì gọi là “đã chú ý đến”.
định sẽ bắt ngươi trả lại gấp trăm lần…”.
Công Tôn tiên sinh nhìn Triển Chiêu một cái, mở miệng hòa hoãn nói: “Đại
hiện lên nét buồn bực, “Lại là một lũ gây trở ngại! Haizzz, mà hình như
đó tiếp tục phản kích...”
Nè nè, cái con chuột bạch nghiện sạch sẽ kia ghi hận cũng kinh quá đi!
Người này không cười thì thôi, hắn vừa cười một cái, Kim Kiền liền run rẩy
nay đều yêu thích kết giao bằng hữu, thấy tiểu huynh đệ ăn nói bất phàm, cho nên muốn mời tiểu huynh đệ lên lầu tụ họp, kết làm bằng hữu...”,
Bóng trắng như tuyết khẽ động, nháy mắt, đã tới bên cạnh Kim Kiền, âm thanh
Kim Kiền loạng choạng bước đi trong ngõ Điềm Thủy, miệng thì lẩm bẩm, oán hận không ngừng:
“Hơn nữa nghe nói Cẩm mao thử Bạch Ngọc Đường tuy là người nhỏ tuổi nhất trong Ngũ thử, nhưng công phu lại cao cường nhất, nghe đồn là một trong năm người đứng đầu giang hồ...”, nói đến đây, sắc mặt Trương Long không khỏi sa sầm, ánh mắt hướng Kim Kiền, “Ngũ thử và quan phủ trước nay vốn nước sông không phạm nước giếng, vì sao vô duyên vô cớ lại chạy đến
Mình cứ nên an phận thủ thường, cung tiễn cái vị đại tôn thần này mau
tức khó chịu, tay chân lạnh ngắt, hơn mười chứng bệnh đồng loạt phát
nét mặt ngược lại chẳng mảy may có nửa phần đắc ý, thậm chí còn có vẻ ủ
kéo cái bát sứ, nhưng cánh tay lại run lên bần bật, hệt như bị bệnh động kinh vậy, căn bản không có cách nào bưng bát chè đầy ăm ắp lên.
“Ba lần à...”, đôi mắt hoa đào nheo nheo, trong con ngươi màu đen thoáng
Vừa nói đến đây, bỗng nghe có tiếng phụt nước vang lên từ trong góc quán chè.
“Vị tiểu huynh đệ này, xin dừng bước.”
Ta vớt hết trong ngoài,
người đối diện kinh hô: “Bạch, Bạch Bạch Bạch Ngọc Đường, vì sao ngài
“Tỏi phải giã nát, vê thành viên!”, Viên chỉ huy sứ đen mặt ra lệnh.
coi như không thiệt thòi gì”.
giở chăn ra, nằm lên giường ngủ tiếp, nhưng vừa mới đặt đầu xuống gối
xưng hiệu ‘Miêu’, ‘Thử’ mà đến.”
Chỉ nghe Kim Kiền tiếp tục thao thao bất tuyệt: “Bản lĩnh của tên Cẩm mao
rằng: Lão đại Toản thiên thử Lư Phương, lão nhị Triệu địa thử Hàn
bọn Tứ ca cũng tới rồi, thật là... như thế thì, Ngũ gia và con mèo thối
Không đảo rồi”.
“... ”, mọi người đều đực mặt ngay tại trận.
Kim Kiền ngước lên nhìn, ho khan hai cái, vờ quạt tay mấy cái, nhướng mày
Tuyết kiếm hoa mỹ tuyệt đẹp, như dòng nước xiết vỗ vào ghềnh đá, như thác chảy ào ào, kiếm ảnh mờ ảo loang loáng nối tiếp nhau.
Tiểu Miêu nhập cung trực ban, bây giờ không có trong phủ...”, thân hình
Kim Kiền đưa mắt nhìn tửu lâu xa hoa nhất nhì thành Biện Kinh bên cạnh, lại liếc dáng vẻ nhất định muốn biết cho tỏ tường của người này, khóe miệng liền nhếch lên:
nói đến đây, mục quang di chuyển, liếc tòa tửu lâu bên cạnh một cái, lại đưa mắt nhìn Kim Kiền, nói, “Chẳng hay tiểu huynh đệ có nể mặt không?”.
chuột bạch thôi mà tí nữa thì lật cả trời, hôm nay lại có thêm ba con
trên con đường nha dịch Khai Phong đi tuần phố, cho nên các nha dịch
Ngọc Đường... Chậc, thuyết minh đặc sắc như này, đáng tiếc là không có
“Con mèo thối, con mèo xấu xa, lòng dạ hẹp hòi! Tôi dùng tỏi giã nát làm ám
Vượt tường đem về đảo.
trường, có kiên trì, có lý tưởng đó!
“Dùng tỏi làm ám khí, hun c·h·ế·t người… Ha, cái vị Hiệu úy họ Kim kia, cũng thực vô song…”
nữa, mong Viên chỉ huy sứ phái thêm nhân thủ, tăng cường canh gác cấm
một nam tử tuấn mỹ áo trắng cưỡi trên một con tuấn mã đang hướng về một
Bảo kiếm muốn lấy lại,
Triệu Hổ vội vàng cúi thấp đầu, ghé sát người Kim Kiền nói: “Kim Kiền, lời này không thể nói bừa được đâu!”.
“Kim hiệu úy, chuyện kia...”, lần này là Triệu Hổ mở miệng.
Vương Triều, Mã Hán, Trương Long, Triệu Hổ nghe vậy cũng vội bước lên ôm
[1] Có nghĩa là nước ngọt.
“Này này, các huynh có cảm thấy khinh công của Triển đại nhân ngày càng tăng tiến không?”, Triệu Hổ nhìn hướng Triển Chiêu biến mất lẩm bẩm.
[2] Khúc nghệ: Là nghệ thuật hát nói của Trung
khí, chẳng phải cũng là kế sách tạm thời tùy cơ ứng biến, cần gì phải
Kim Kiền nghe thấy rất rõ, cũng hiểu, hai người này, thân thủ tương đương
“Kim Kiền!”, bỗng nghe Trương Long nghiến răng nói, “Chè đã uống, điểm tâm cũng đã ăn rồi, rốt cuộc ngươi có nói hay không?”.
mất hệt như làn khói không còn thấy tung tích đâu, chỉ có mấy câu nói
Triển Chiêu cúi đầu không lên tiếng.
Đúng lúc này, đột nhiên có tiếng bước chân gấp gáp chạy tới, một tiểu sai
Chỉ là ba người ngồi trong góc, tối om om, cho nên không nhìn rõ được diện mạo của họ.
“… Hả?”
Mệt nhoài...
khỏi vỏ nhưng kiếm khí kinh hồn đã phách động bốn phương.
nhau, cứ đấu tiếp thì đừng nói là một chốc một lát mà sợ rằng đánh đến
Thế là, trong cấm quân đại nội hoàng cung bỗng xuất hiện một cảnh tượng kỳ lạ ngàn năm khó gặp.
Chậc chậc, cái từ đó gọi là gì nhỉ?
tốt, đừng có thêm phiền phức cho mình nữa, để mình có thể yên yên ổn ổn
nước... Hỏng rồi, hai người còn lại nhất định là hai kẻ khác trong Ngũ
này chẳng những không hiểu mình đã chiếm được một góc quan sát tốt nhất, mà còn không thèm tuân thủ quy tắc thưởng thức một trận quyết đấu.
Kim Kiền
“Tối qua, người nghĩ cách dùng tỏi làm ám khí chính là Tiểu Kim nhỉ…”
khí tăng vọt, lao nhanh ra, kẻ rút đao người rút kiếm, kẻ giương cung
thế nhường dung mạo, vằng vặc trăng cao kém bạch y, chính là một ‘zai’
trước đó, Kim Kiền càng nghĩ càng cảm thấy rất có khả năng.
Lại thấy Kim Kiền nhếch mép vui vẻ, giơ tay vỗ mặt bàn một cái, dồn khí về
Mọi người nghe vậy đều kinh ngạc.
Quốc. Nghệ thuật này không chỉ chú trọng tài ca hát và diễn thuyết mà
Kim Kiền ngu mặt ngay tại chỗ, chớp chớp đôi mắt, ngưng một chút, lại chớp
thân Thánh thượng ngự phong, bản lĩnh đương nhiên phải cao hơn rất nhiều so với con chuột kia!”.
“Không được”, Công Tôn tiên sinh lắc đầu nói, “Bạch Ngọc Đường chỉ đích danh
“Hay cho cái tên Kim Kiền nhà ngươi, uống hẳn hai bát chè, ăn một đĩa điểm
Quyển 3 - Chương 9
“Hay! Bạch Ngọc Đường lại dùng chiêu
mời Kim hiệu úy ăn hẳn ba lồng bánh bao, uống hai bình trà thượng đẳng,
Ba đại Hiệu úy còn lại cũng nhìn về phía đó, cùng một vẻ mặt, đồng thời gật đầu.
hung hãn hơn trước.
mắng chửi từ lâu rồi.
“Thực ra xe ngựa cũng được…”
Thế là, âm thanh “chụt”, “chụt” lại vang lên rộn ràng trong quán chè.
Haizzz, sớm biết thế thì vừa rồi khi tới nhà bếp mình đã tiện tay lấy một ít
công vụ phải làm, thứ lỗi không thể nán lại lâu, xin cáo từ”.
thụ lộc. Tiểu đệ và huynh đài không quen không biết, lại càng không nói
tiếng là có chức năng tiền trảm hậu tấu, là vật thể hiện sự ân sủng của
“Vâng...”
Mới sáng sớm, Ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ Triển Chiêu đã bị Bao đại nhân cấp tốc triệu về phủ, trên gương mặt tuấn tú lộ ra vẻ khó tin.
Nói đoạn, Kim Kiền
Bạch Bạch Bạch Bạch Ngọc Đường?!”.
thân hình gầy gò nằm bò trên một con ngựa khác với một tư thế vô cùng
Phong phủ.
“Cái gì, tối qua Thượng Phương bảo kiếm bị đánh cắp?!”
thử, người cao to lớn giọng kia, chắc chắn là Xuyên sơn thử Từ Khánh,
rồi đó, tôi đường đường là thanh niên “tứ hữu” thời hiện đại, có lập
Hẳn là “nghiện sạch sẽ”...
còn vang lên trong không gian: “Ngày mai ngoại trừ chè, điểm tâm nếu lại có thêm đĩa lạc nữa thì càng tốt...”.
Chẳng ngờ Bạch Ngọc Đường nghe Kim Kiền nói
“… Tuân lệnh…”, chúng cấm quân mặt đen đáp lời.
Kim Kiền ngẩng phắt đầu, nhìn chằm chằm vào một thân áo trắng của Bạch Ngọc Đường, gấm trắng như tuyết lay động trong gió, tinh khôi không chút tỳ
Chiêu cũng tuyệt không phải hạng xoàng, lâm nguy không sợ hãi, bình tĩnh ứng chiến, dùng chiêu ‘Mãnh hổ hạ sơn’ giành lại được ưu thế, nhân đà
về rồi nói vậy…”.
Đôi mắt nhỏ của Kim Kiền liền híp lại, mặt biến sắc, hoàn toàn tập trung tinh thần để ứng đối.
hồ, vốn không can hệ gì với quan phủ, vì sao vô duyên vô cớ lại tới Khai Phong phủ trộm Thượng Phương bảo kiếm?”.
“Được, nghe khẩu lệnh của ta, ném!”
Chỉ thấy người này, thân vận áo dài màu tím thẫm, áo khoác vạt ngắn màu xám tro, đai lưng buộc thắt để dài, chân đi giày đế mỏng, tay phe phẩy một
Lèo nhèo ấy đồn nhảm.
[3] Trong tiếng Trung “Tiểu Kim” có nghĩa là vàng, miếng vàng nhỏ.
“Vâng...”, Kim Kiền tiếp tục ngẩn ngơ.
Nghĩ đến đây, Kim Kiền càng chẳng biết phải làm sao, đưa tay lấy xâu tỏi quàng trên cổ xuống.
cùng với những điều chứng kiến trong cung cấm đêm hôm trước nhất nhất kể lại một lượt.
chiều tà, thân thẳng tựa tùng, thanh cổ kiếm trong tay tuy chưa rút ra
sai, không sai!”, Kim Kiền gật đầu, “Chính là cái tên Bạch Ngọc Đường
Nói được nửa câu, Kim Kiền (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Kế hay, kế hay gì?
Hại thảm mèo thối ngu,
Triển đại nhân nhìn bốn người họ một cái, khẽ gật đầu: “Các vị huynh đệ không cần lo lắng, Triển mỗ tất sẽ đem Thượng Phương bảo kiếm hoàn bích trở
sắc mặt của Bao đại nhân.
không những không làm cho thưởng ngoạn viên tĩnh tâm mà xem, ngược lại
Trận đấu Miêu Thử ngoạn mục tuyệt luân hiếm gặp trên thế gian như thế này,
Đột nhiên, phía sau Kim Kiền vang lên một giọng nói.
quyền thỉnh lệnh: “Thuộc hạ nguyện đi theo Triển đại nhân”.
giang hồ, còn Triển đại nhân của chúng ta lại là ‘Ngự Miêu’ được đích
đào.
“Ngay cả đại nội cấm cung Ngũ gia ta còn không để vào mắt, há phải e sợ một Khai Phong phủ nhỏ bé nhà ngươi?”
con mắt nhỏ tí, đen láy, đảo qua đảo lại nom rất có thần, bộ ria như hai cái dấu chua nghĩa, đều tăm tắp dán ở hai bên mép. Cả con người này
yếu mà xem thường, nha dịch này vận trang phục đỏ đen, là quan phục Tòng hiệu úy lục phẩm của Khai Phong phủ đấy.
Giờ bảo lại Tiểu Miêu,
“Hừ!”
huy cấm quân này hai mắt phát sáng nhìn chằm chằm vào Kim Kiền... và xâu tỏi lớn trong tay nàng.
nói: “Khụ khụ, nói nửa ngày trời, sao lại thấy có hơi khô miệng...”.
càng lúc càng đen, càng lúc càng sa sầm xuống, cuối cùng thì biến thành
“Chậc chậc, nhớ đến tên kia mặt mũi bóng loáng, rõ ràng chính là con chuột
Hiển nhiên người kia không ngờ tới Kim Kiền lại phản ứng như vậy, không khỏi sửng sốt, nhưng nháy mắt lại trưng ra bộ mặt tươi cười, ôm quyền nói:
Kim Kiền vừa thấy mặt mũi người này, thiếu chút nữa bật
liền rút từ thắt lưng ra một cọng rơm lúa mạch, một đầu c*m v** trong
“Ồ...”, Trương Long gật gật đầu, nói: “Ta cũng từng nghe tới danh tiếng người
quyền nói: “Vị huynh đài này, Kim mỗ đang trực ban ở Khai Phong phủ,
Lệnh vừa ra, vô số những đ·ạ·n “tỏi viên”, đã qua tinh chế tỉ mỉ giã đập nặn
thì bỗng nghe có tiếng hô vang lên từ phía sau:
“Ngũ thử Hãm Không đảo trước giờ lấy ‘Thử’ làm danh xưng, mà thuộc hạ lại
sát khí bức người, lạnh lẽo tê tái, hệt như một mũi tên băng ngàn năm,
“Khụ khụ, là nói người này là bậc anh hùng tài mạo tuấn tú hiếm có trên thế gian”, Kim Kiền vội vàng giải thích.
Tiếng nói hơi cao, mới nghe liền có cảm giác êm mượt.
Viên chỉ huy sứ gật gật đầu, chân mày lại càng nhíu chặt.
qua lăn lại, nhắm mắt cả một canh giờ rồi cũng không cách nào an tâm đi
này. Nghe nói người này khinh công trác tuyệt, võ nghệ siêu quần, nhưng
“Tại hạ không suy nghĩ thấu đáo, mong tiểu huynh đệ tha lỗi”.
“Như thế này, nhất định sẽ không có sơ sót gì!”
“Viên đại nhân! Ngài hãy nhìn kỹ đi, thân ảnh của Triển đại nhân cũng lơ
viện này đều bị Bạch Ngọc Đường điểm huyệt cả… Haizzz, đáng tiếc Tiểu
chiếc quạt lông ngỗng; tóc trên đầu tuy thưa thớt nhưng được chải chuốt
đột nhập vào hoàng cung mà thôi. Chúng ta nghe được nhiều như vậy cũng
Phía dưới cùng còn thêm một câu: Tiểu Kim mượn tạm vài ngày.
Lật hoài trong cả tủ,
Gió ầm ào nổi lên tứ phía, tiếng kiếm như mưa, va chạm tóe lửa, lấp lánh trong đêm, như pháo hoa ngày Tết, rực rỡ chói lòa.
được hiệu quả công kích, vượt lên chiếm ưu thế; nhưng Ngự Miêu Triển
Hai người trong không trung kia quả nhiên thân thủ bất phàm, đương lúc giao đấu kịch liệt nhưng mắt vẫn nhìn sáu
Một bát chè đã cạn tới đáy, vẫn không thấy Kim Kiền có ý tiếp tục mở miệng, cuối cùng Trương Long không nhịn được quát lên.
“Đây là cái gì?!”, người áo trắng cao giọng kinh hô.
chớp mắt, tức thì trong lòng trào lên một niềm hân hoan:
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.