Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 3
Hắn vốn cảnh giác đa nghi, lời mỉa mai của hắn ta đã nghe quá nhiều, không còn như thuở thiếu thời, c·h·ó cắn ta một miếng, ta dù có đuổi mười dặm, cũng phải cắn lại.
Trang trại Ngô gia được xây để Quý phi về quê thăm viếng, quy mô không phải trang trại thường có thể so sánh.
Ta cẩn trọng mở lời, sợ chọc giận hắn.
Lúc ta cùng hắn định hôn ước, hắn đã tặng ta miếng ngọc bội này.
Hắn quay lại nhìn ta.
Xuân Sinh còn muốn nói gì đó, nhưng nhìn người bên cạnh, lại im lặng.
Hắn cười nhẹ, bình thản, lạnh lùng.
"Nàng không biết ta gọi nàng đến vì chuyện gì sao?"
"Không biết Đại tư mã triệu ta đến có việc gì?"
Nếu hắn giận dữ, ta có thể không sợ, nhưng hắn lại quá bình tĩnh, bình tĩnh như đối diện với người xa lạ.
Đồ ngốc, nếu ta không bỏ hắn, thế gian này làm gì có hắn và ngươi.
Chương 4
Đã tám chín năm rồi sao? Ta đã tám chín năm không gặp hắn.
Ánh đèn xa xa chỉ soi sáng nửa mặt hắn, hắn cúi mắt, góc mắt như chứa đầy tình cảm muốn nói không thành lời.
Trước đôi mắt sâu thẳm của hắn, ta không thể trốn tránh.
Ta cảm thấy ta nợ hắn, sớm muộn gì cũng phải trả.
Có một người đứng quay lưng trong đình, nhìn ra hồ. Xuân Sinh vào trước, giọng nhẹ gọi "Tam gia."
Ta lắc đầu, trận thế này quá lớn, giờ ta không còn chạy nổi, cũng không muốn chạy nữa.
Qua những hành lang dài ngắn, con đường như dài vô tận, lại như rất ngắn. Đến một đình các, nữ tỳ cúi chào rồi lui đi.
Ta đã không còn hắn, còn nói gì được nữa?
Khi còn trẻ, ta từng nhìn khuôn mặt hắn đến ch** n**c miếng, vô ý mà chảy xuống, ướt một trang sách của hắn.
Vào trong, hai người kia dẫn ngựa đi, chỉ có Xuân Sinh theo sau, bên hông hắn đeo kiếm.
Ta biết hắn, muốn làm gì, nhất định sẽ làm được.
Hắn không đáp cũng không động, Xuân Sinh liền ra ngoài, nhìn ta muốn nói gì đó, nhưng không nói ra, đứng cách một trượng.
Chương 3 (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ta đứng ngoài đình, cũng không động.
Bước vào cổng, có một nữ tỳ mặc váy xanh cầm đèn đứng chờ, trong sân treo đầy đèn lồng, đường đi không khó khăn.
Những ngày tháng bên nhau, những lời thề trọn đời, trong lòng ta như cỏ mọc hoang, rồi trong chốc lát tàn lụi.
"Nhiều năm trôi qua, nghe nói nàng đã lấy chồng, con cái cũng đã mấy tuổi rồi, sao còn ngu ngốc như vậy?"
Ta đưa tay dâng lên cho hắn một vật, chỉ là một miếng ngọc bội bình thường mà thôi.
Ta biết dù ta có nói gì thêm, Xuân Sinh cũng sẽ không nói thêm lời nào.
Nhưng làm sao không thay đổi? Hắn vốn thông minh hơn người, từ nhỏ đã tinh tường, thấu hiểu lòng người, giờ lớn tuổi, lại ở vị trí cao, chuyện đời với hắn chẳng qua là trò chơi muốn hay không muốn vạch trần. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nàng cúi đầu im lặng, bước chân vội vàng nhưng không lộn xộn, có thể thấy ngày thường được quản giáo nghiêm ngặt.
Qua bao năm, ta đã già, hắn ngoài việc thêm phần lạnh lùng, trầm mặc, dường như không thay đổi.
Ta theo sau nàng, nhìn xa xa đình đài lầu các, chỉ cảm thấy buồn cười. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ngọc bội này do chính tay hắn khắc, một mặt khắc hình “Hỉ thượng mi sao”*, mặt kia khắc chữ “Tử Kỳ”.
Sự bình thản, lạnh lùng của hắn lúc nào cũng nhắc nhở ta rằng, hắn đã quên ta từ lâu, nay đuổi theo chỉ vì ta nợ hắn.
Hắn dù không nói, nhưng cũng giống Yến Ôn, hắn cũng hận ta. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chúng ta cứ im lặng lâu dài trong đêm, tiếng ếch trong hồ cũng mệt mỏi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
(*) Hỉ thượng mi sao - một thành ngữ Trung Quốc, dùng để chỉ tâm trạng vui vẻ hiện lên từ lông mày, niềm vui ánh lên từ khóe mắt.
Đình các không có đèn, nước trong hồ lặng lẽ chảy, lá sen dày đặc, tiếng ếch kêu liên hồi.
Chân nặng như chì, ta cũng không quan tâm, đứng bên cạnh hắn.
Chắc nhiều năm không có người ở, hoa cỏ trong sân um tùm, chưa kịp dọn dẹp, cây hai bên đường cao lớn khác thường, đứng trong bóng tối, rất đáng sợ.
Ta nhìn hắn không nói gì, rõ ràng trước khi đến đã điều tra ta kỹ lưỡng.
Chúng ta đã lâu không gặp, khi còn trẻ, hắn đã là người nổi danh thanh tú, phong lưu.
Hắn đang chờ ta đến gần, gần hơn nữa.
Cổng trang trại mở toang, bên trong đèn đuốc sáng trưng, cổng như miệng lớn há to, dữ tợn, không hỏi gì đã muốn nuốt chửng ta.
Ta đã bỏ họ vào lúc họ khó khăn nhất, đi một mình, bao năm qua cũng không trở về.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.