Đêm Tân Hôn Theo Chồng Nhập Ngũ, Cô Liền Nhập Viện
Chanh Siêu Ngọt
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 533: Hổ phụ vô khuyển nữ
Mọi người liếc nhìn cục trưởng.
Ông ta nóng lòng hỏi tiếp.
Cục trưởng mở lời.
May mắn là lần này bị điều sang hỗ trợ bên hình sự, ngoài cô còn có Phùng Hạo Xuyên.
Lời vừa dứt, những người còn lại đều không kìm được mà hít một hơi lạnh.
“Rồi bố mẹ, họ hàng thì sao?”
Nói xong, bà lại kéo tay Lục Thần Hi: “Cô bé à, cháu có người yêu chưa? Để bà giới thiệu cho một mối nhé?”
“Không có, không có cô nào đen sì như vậy cả.”
Lục Thần Hi cầm bản sao tấm hình hỏi.
“Tiểu Cao mang đến hai bức vẽ này, là cô vẽ hay ai đưa cho cô?”
Ảnh thì rõ ràng thế, vậy mà bà cứ nói đen sì, chắc mắt đã kém đến mức không nhận diện được.
Muốn nhân cơ hội kiếm thêm chút đỉnh.
“Bà ơi, muốn hỏi thăm bà một người…”
Lục Thần Hi kiên nhẫn giải thích.
Chỉ là cô ít khi qua mấy phòng ban khác nên không biết, có người lén dò xem cô đã có bạn trai chưa.
Triệu Cương bật cười, bảo họ thôi đừng ham học nữa.
“Độ tương đồng chín mươi chín phần trăm.”
Phùng Hạo Xuyên nghe vậy, hơi sững lại.
“Đúng.”
Cầm bản sao bức vẽ của Lục Thần Hi, họ bắt đầu gõ cửa từng nhà để hỏi thăm.
Thực ra, cô cũng chẳng có quyền từ chối.
Lục Thần Hi khẽ gật đầu: “Là tôi.”
Lục Thần Hi hoàn toàn không phản đối.
Chương 533: Hổ phụ vô khuyển nữ
Bấy giờ, hệ thống giám sát chưa phổ biến. Ngay cả ở thành phố lớn như thế này, cũng chỉ có một số giao lộ trọng yếu hoặc khu vực đông người mới lắp camera.
Ông ta đưa tay nhận tờ giấy từ tay Triệu Cương bên cạnh, rồi mở ra xem: “Hai bức này, là chân dung thật của hai thi thể nữ kia sao?”
“Vâng.”
Lục Thần Hi liếc nhìn sư huynh: “Sư huynh thấy có mấy người đàn ông chịu được công việc này của em?”
Phùng Hạo Xuyên khẽ thở dài, rồi lập tức an ủi: “Sư muội đừng lo, kiểu gì rồi cũng gặp được người tốt thôi.”
Ra xa cả quãng rồi, vẫn còn nghe tiếng bà vọng lại.
“Cảm ơn bà, chúng cháu sang chỗ khác hỏi thử.”
Hướng Hồng cười hề hề: “Tôi không ý kiến.”
“Nói thật đi sư muội, em thật sự chưa có bạn trai à?”
Triệu Cương lập tức nói: “Tiểu Lục, nếu chúng ta mang bức vẽ này đi hỏi quanh vùng, chắc chắn sẽ tìm ra người quen biết họ, đúng không?”
Lục Thần Hi trẻ đẹp, lại lái xe con, vừa mới vào cục đã bị chú ý.
“Giống hệt như trong ảnh này hả?”
Anh khẽ kéo tay áo cô: “Sư muội, sang nhà khác thôi.”
Thiếu hụt hình ảnh giám sát khiến việc phá án khó khăn hơn nhiều.
Ngay cả Lục Thần Hi cũng chẳng biết nên cười hay nên thở dài.
“Không nói đâu xa, ngay sư huynh đây, nếu bạn gái ngày nào cũng tiếp xúc với xác c·h·ế·t, anh có chịu không?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bà lão được hỏi khẽ nâng cặp kính lão trên sống mũi, chăm chú nhìn tờ giấy trong tay Lục Thần Hi một lúc lâu.
Quả thật, anh cũng khó lòng chấp nhận. Vị hôn thê của anh là giáo viên tiểu học, tuy không xinh xuất sắc nhưng công việc ổn định, thu nhập vững vàng, sau khi cưới còn có thời gian chăm sóc gia đình, không bận rộn thất thường như anh.
Hai người được phân về đội hình sự số hai, dưới quyền tiểu đội trưởng La Khôn, phụ trách tìm kiếm kiểu “trải thảm” tại mấy ngôi làng thuộc khu Vĩnh Tín.
Lục Thần Hi và Phùng Hạo Xuyên theo đội La Khôn vào một ngôi làng tên Vĩnh Lạc.
Bên cạnh, Phùng Hạo Xuyên…
“Tiểu Lục, cô nói thật chứ?”
“Đó là kiến thức chuyên ngành pháp y, các cậu hỏi để học làm gì? Muốn học nghề à?”
Phùng Hạo Xuyên ở bên cạnh…
Thái độ không kiêu, không nịnh.
Hiếm ai chấp nhận được.
Có chân dung chính xác hỗ trợ, độ khó sẽ giảm đáng kể.
“Đồng chí Lục Thần Hi, phải không?”
Còn Phùng Hạo Xuyên, với danh tiếng “hoa giao tế” của phòng giám chứng, tất nhiên nắm rõ mấy tin vỉa hè này.
Thậm chí có người còn trực tiếp đến hỏi anh.
Cứ hỏi tiếp, e rằng chẳng tìm ra được tung tích nạn nhân, mà sư muội lại có thêm vài mối xem mắt.
Cục trưởng hơi bất ngờ trước cách ứng xử của cô: “Cô vẽ sao?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hỏi Phùng Hạo Xuyên toàn là mấy đồng chí độc thân trong cục.
“Haizz…”
Một số người tò mò, muốn hỏi Lục Thần Hi cô dùng dữ liệu gì để tính ra được.
Từng cử chỉ, lời nói của cô đều lão luyện, chín chắn, chẳng giống một sinh viên vừa mới ra trường.
“Thật không ngờ!”
Dù sao, cô chỉ là một nhân viên quèn, còn chưa qua thời gian thực tập, nào có tư cách nói “không”.
Chuyện này để Lục Thần Hi tự quyết.
Lục Thần Hi cũng hiểu điều đó. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Kẻ kia vừa nhìn thấy họ liền hoảng hốt, quay đầu bỏ chạy.
Lục Thần Hi chỉ cười nhẹ: “So với người tốt, em mong cổ phiếu của mình tăng một mạch hơn.”
Mà cô lại yêu thích công việc này, chưa từng nghĩ sẽ bỏ chỉ vì một ai đó.
Nghe vài câu là Phùng Hạo Xuyên đã hiểu, bà cụ này vốn chẳng nhận ra người.
Lục Thần Hi vừa định mở miệng, cục trưởng đã ngắt lời.
“Ừ, được thôi. Nhưng cô bé nhớ lúc rảnh lại ghé nhé, bà sẽ giới thiệu đối tượng cho.”
Nói đến chứng khoán, sự chú ý của Phùng Hạo Xuyên lập tức bị kéo sang chuyện khác, anh thành khẩn hỏi để học hỏi.
Bà lão vẫn nhớ chuyện mai mối.
“Người bà giới thiệu là trai tốt đấy, gặp rồi cháu sẽ thích ngay thôi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lục Thần Hi mỉm cười nhạt: “Không phải bí quyết độc quyền gì, trong các môn tự chọn ở đại học có dạy công thức cụ thể. Nếu mọi người muốn học, tôi có thể dạy.”
“Đứng lại!”
Riêng Triệu Cương thì vui mừng ra mặt.
Xem có ai từng gặp người trong ảnh chưa.
“Là người đấy ạ, một cô gái trẻ, tuổi chắc cũng ngang ngang tôi, cao khoảng một mét sáu hai.”
Lục Thần Hi vừa định trả lời, thì khóe mắt chợt thấy cách đó không xa một bóng người lấm lét.
“Ê, sư muội, dạo này em nhắm mã nào?”
Lục Thần Hi đáp: “Tôi dựa vào mức độ sưng phù của da mà tính ra, gương mặt khi còn sống của họ chính là như vậy.”
“Tôi vẽ.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“He he…”
Đi cùng sư huynh, cũng coi như không phải hoàn toàn xa lạ.
Cục trưởng hỏi gì, Lục Thần Hi đáp nấy.
“Cái đen sì sì này là cái gì thế? Nhìn chẳng rõ gì cả.”
Nghe xong, bà lão lại ngước nhìn cô: “Ngang tuổi cô à? À, con gái nhà Tông Pháp trông cũng na ná cô, nhưng không đẹp bằng.”
Bà lão lại liếc xuống bức ảnh, gương mặt đầy nếp nhăn cau chặt mày, hình như đang cố nhớ, nhưng một lúc sau vẫn lắc đầu.
Lục Thần Hi dở khóc dở cười: “Cháu không nói là giống cháu, ý cháu là tuổi tác, chiều cao giống, còn mặt thì như trong tấm hình này.”
Cái hồ chứa nơi vớt được xác cũng nằm trong địa phận Vĩnh Tín, nên Triệu Cương chọn chiến lược mở rộng tìm kiếm từ khu vực này ra ngoài.
“Hai cái xác mặt mũi bị hủy hoại kia, lúc còn sống trông như thế này sao?”
Cho cô kiếm thêm dăm ba triệu, nửa đời sau chẳng lo nghĩ gì nữa.
Nói xong, ông ta quay sang Hướng Hồng: “Lão Hướng này, cho tôi mượn cô nhóc bên khoa cậu dùng một thời gian nhé?”
Lục Thần Hi lắc đầu cười, Phùng Hạo Xuyên cũng đùa: “Sư muội, coi bộ em phải kiếm người yêu thật rồi, nhiều người hỏi đến tận anh luôn đấy.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.