Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 420: Dọa không được Giang Đường

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 420: Dọa không được Giang Đường


Sương dày đến mức tầm nhìn chưa tới hai mét.

“Xin đồng chí cứ yên tâm, chúng tôi chưa từng gặp mặt các đồng chí.” – Cục trưởng đáp lại.

Trong căn phòng nhỏ không có gì nhiều, chỉ có hai chiếc giường gỗ đơn sơ.

Hai người đặt hành lý lên giường, nằm ngửa đầu lên balô, nhìn trần nhà phủ đầy mạng nhện đến ngẩn người.

Viên đ·ạ·n xuyên thẳng đầu, bắn trúng điểm chí mạng.

Anh là người theo chủ nghĩa vô thần rất kiên định, nhưng trong những nơi như thế này, núi rừng sâu thẳm không có lấy một bóng người, đôi khi có những chuyện thật sự chẳng thể dùng lý lẽ thông thường để giải thích.

Trương Hướng Đông nghiêm túc giơ tay chào đội ngũ phía dưới.

Phía Bộ chỉ huy quân sự thì chưa rời đi ngay.

Lời Đặng Bình nói rất đúng — đã sợ thì nên sớm rút lui. Bây giờ vẫn còn kịp.

Sau khi đồng chí bên công an nói xong, họ liền đi khiêng ba cái xác ném lên xe, chở về để điều tra thân nhân và đồng bọn của bọn chúng.

“Còn vài chục năm nữa, ai mà biết xã hội lúc ấy đã thành cái gì rồi?”

Chương 420: Dọa không được Giang Đường

Trương Hướng Đông cũng đồng tình với lời Giang Đường.

Giang Đường nghiêng đầu, nhìn sang cô bạn đối diện.

Suýt nữa gây họa lớn rồi.

“Hôm nay nghỉ ngơi tại chỗ, mai nếu trời tốt thì vào núi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Đã vào sâu trong núi thì những chuyện như thế này chỉ có nhiều hơn chứ không ít.”

“Trả lại cho nhân dân bầu trời trong sạch.” – Cục trưởng cam kết.

Cho nên khi thấy ba tên đó đã bị tiêu diệt, và biết rằng bọn chúng chưa kịp ra tay, Cục trưởng và Phó cục trưởng mới thật sự thở phào nhẹ nhõm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trương Hướng Đông cùng Giang Đường quay về cạnh xe, những người khác — dù là đang gác hay đang ngủ — đều đã tỉnh cả, không còn ai có tâm trạng ngủ tiếp.

Trước đó chưa ai kêu mệt, nhưng vừa nghe đến chữ “nghỉ ngơi”, cả người lập tức như bị rút cạn sức lực.

“Trước kia tôi không hiểu, bây giờ thì tôi hiểu rồi. Rất nhiều lúc… thực sự có những điều còn quan trọng hơn cả sự bình an của bản thân.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Sau khi biết rằng ngay trong địa phận mình quản lý lại có kẻ gan to đến mức dám cướp cả đội quân nhân, đám người Cục trưởng cũng thấy đau đầu không thôi.

Giang Đường và Đặng Bình được phân một gian phòng ở tầng hai.

Sau đó anh lại nói tiếp: “Lần này chúng tôi xuất hành, mong các vị giữ bí mật.”

Trương Hướng Đông gật đầu lần nữa, khách sáo nói lời cảm ơn.

“Không cần cảm ơn, không cần, đó là trách nhiệm và nghĩa vụ của chúng tôi.”

Chuyện bị chồn vàng làm loạn… còn là loại ‘trẻ con mẫu giáo’ trong thế giới của những điều kỳ dị.

“Những người khác ở dưới kia cũng giống như chúng ta thôi.”

“Tiểu Giang, vừa rồi là gì vậy?” – Trương Hướng Đông vẫn mang vẻ mặt khó hiểu.

Khúc nhạc đệm nửa đêm kết thúc, không còn chuyện bất ngờ nào xảy ra nữa.

Đặng Bình liếc sang, hừ lạnh:“Cô đã vậy rồi mà còn đi theo, cô nói xem đầu óc cô có vấn đề không?”

Ngoài ra chỉ còn tiếng gió lướt qua rừng cây.

Đặng Bình bật một tiếng “xì” qua mũi, không tỏ rõ đồng tình cũng chẳng phản đối.

“Chỉ có hai con đó thành tinh thôi.” – Giang Đường thản nhiên, “Mấy con khác mà muốn báo thù thì phải tu luyện thêm vài chục năm nữa đã.”

Trương Hướng Đông vẫn còn chút hoảng hốt:

Đi được khoảng năm chục mét, Giang Đường dừng lại, đưa tay chỉ về phía trước không xa:

— Trương Hướng Đông đưa ra chỉ thị.

“Không biết mấy đứa nhỏ ở nhà đã ăn chưa?”— Giang Đường thì thào tự nói một câu.

Chỉ là dạo này đội kiểm lâm không tới đây, nên chỗ này tạm thời được Trương Hướng Đông trưng dụng làm nơi đóng quân.

Không biết trúng phải cái gì, chỉ nghe thấy một tiếng “bụp” vang lên, âm thanh của phát s·ú·n·g vọng lại giữa hai vách núi.

Nhưng biểu cảm nơi khóe mắt, lại lặng lẽ mềm đi vài phần.

Giờ thì có rồi.

Trương Hướng Đông gật đầu: “Vất vả rồi.”

“Đúng vậy, bọn chồn vàng sống mấy chục năm khôn lắm, biết bắt chước tiếng người để dọa người, làm nhiễu loạn tinh thần.” – Giang Đường đáp.

Nhưng tiếc thay, hai con chồn này xui xẻo, gặp ngay nhân vật cấp bà cố nội trong giới núi rừng — Giang Đường.

Người trên xe bước xuống, chào hỏi Trương Hướng Đông, sau đó nhanh chóng tìm hiểu tình hình ba xác c·h·ế·t.

“Nếu thật sự có ai quá sợ hãi, tôi khuyên các anh chị tốt nhất nên bỏ ngay ý định vào núi đi là vừa.”

Giang Đường trước đây không có nhận thức ấy.

Một chiếc của công an huyện, một chiếc của Bộ chỉ huy quân sự huyện.

Giang Đường gật đầu, quay lại xe.

Cùng một nỗi lo cho gia đình, nhưng cuối cùng vẫn không do dự mà chọn bước vào nhiệm vụ đầy hiểm nguy này.

“Hù tôi một trận ra trò đấy.”

Viên đ·ạ·n xé màn sương mà bay đi.

Dù sao… đây cũng đâu phải chuyến du xuân.

Cục trưởng, Phó cục trưởng công an đều rất rõ — những chuyện không nên thấy, thì nhất định phải xem như chưa từng thấy.

Trong núi sâu, tình hình phức tạp. Nếu không phải gan lớn, đầu óc tỉnh táo, dù trời có sập cũng vẫn bình thản đối mặt được, thì thật sự không cần miễn cưỡng đi vào.

Giang Đường chỉ tay về chiếc xe: “Cô ấy nói đúng.”

Trương Hướng Đông nhìn theo hướng tay cô, chỉ thấy hai con vật thân dài gầy guộc, chẳng giống c·h·ó cũng chẳng giống sói, đang nằm gục trong vũng máu.

Giang Đường nhảy xuống khỏi nắp xe, bước thẳng về phía màn sương trắng.

Đặng Bình vốn dĩ gan chẳng lớn, sau khi biết thủ phạm là chồn vàng phá rối, liền mở miệng nói:

Người nào lo dọn dẹp thì dọn dẹp, người nào phụ trách nấu cơm thì lo nấu cơm.

“Cô thì khác chắc?”

Đặng Bình nói xong thì quay lại xe.

Còn những âm thanh đối thoại vừa rồi vọng ra từ trong sương mù, như thể chưa từng tồn tại.

Điểm dừng chân vốn dự kiến sẽ tới vào lúc mười giờ tối hôm trước, cuối cùng phải đến tám giờ rưỡi sáng hôm sau mới tới nơi.

“Cô g·i·ế·t hai con thành tinh rồi mà.” – Đặng Bình có chút e dè.

“Xin các đồng chí yên tâm, chúng tôi về đến nơi sẽ lập tức triển khai hành động, kiên quyết truy quét triệt để mọi thế lực đen tối.”

Đó là một căn nhà hai tầng nhỏ nằm dưới chân núi, vốn là nơi nghỉ ngơi của đội kiểm lâm.

Trương Hướng Đông tuy khó hiểu nhưng vẫn giao s·ú·n·g cho cô.

Khu vực này gần biên giới, thường xuyên có các lực lượng quân đội đến làm nhiệm vụ.

“Hửm?”

Trương Hướng Đông sợ cô gặp nguy hiểm, vội vàng theo sát phía sau.

Tới gần sáng, cuối cùng thì Hứa Huy và những người khác cũng quay về.

Trương Hướng Đông nhìn về phía Giang Đường.

Ban đầu anh định vào trong xe gọi Giang Đường dậy, nhưng vừa đến nơi thì thấy cô đang chống cằm ngồi trên nắp capo, không biết đang nhìn gì trong màn sương mù dày đặc.

Sau khi hai con chồn bị xử lý, màn sương trong núi dần dần tan đi.

Cô vốn đã cho chúng cơ hội rút lui trong yên bình, vậy mà chúng không biết điều, còn định dọa người, thì đành phải chịu kết cục thê thảm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Giang Đường duỗi tay ra, ý bảo anh đưa s·ú·n·g cho mình.

Chứ đến khi đã thật sự đặt chân vào sâu trong núi, tiến vào nơi con người gọi là “cấm địa”, thì lúc đó… không còn đường lui nữa.

Khi biết phía trước bị sạt lở, họ lập tức chủ động đi trước mở đường, dọn dẹp những tảng đá lớn chắn ngang để đảm bảo cho đoàn của Trương Hướng Đông có thể an toàn đi qua.

“Đó, chính bọn chúng đang giở trò.”

Nếu tối nay đổi lại là người khác, e rằng đã bị dọa đến vỡ mật rồi.

Con đường trở lại dáng vẻ ban đầu.

Giang Đường không phải cố tình dọa người, nhưng dù gì mọi người cũng là một đội. Sống còn gắn chặt với nhau. Cô không muốn vì có người yếu bóng vía mà làm hại cả tập thể.

Mọi người đã bôn ba suốt một ngày một đêm, lúc này quả thực cũng cảm thấy kiệt sức.

Vừa ngồi vào trong, Đặng Bình liền hỏi ra nỗi lo trong lòng: “Cô không sợ bọn chồn còn lại trả thù à?”

Chỉ thấy Giang Đường động tác thành thục, lên đ·ạ·n, ngón tay siết cò.

Phía công an huyện lần này đích thân Cục trưởng, Phó cục trưởng và hai vị lãnh đạo khác đến.

Trương Hướng Đông mở choàng mắt.

Trương Hướng Đông nhận ra ngay: “Chồn vàng!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ hỏi lại từng người một lần nữa.”

Quá nguy hiểm.

Anh ta cũng nhận ra có gì đó không đúng, lập tức đi về phía xe.

Phía trước đã có đến mười hai đội mất tích rồi, chẳng phải sao?

“Tiểu Giang, chuyện này là…” – Trương Hướng Đông nghi hoặc.

“Trong núi có rất nhiều chuyện không thể lý giải.”

Đoàn xe chậm rãi vượt qua khu vực sạt lở.

Những âm thanh “nói chuyện” ban nãy, thật sự đã khiến cả đội bị ảnh hưởng không nhỏ.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 420: Dọa không được Giang Đường