Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 297: Vào rừng không thể mang theo gánh nặng

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 297: Vào rừng không thể mang theo gánh nặng


Chuyên gia khảo cổ, chuyên gia địa chất, nghe tên đã biết là những người lớn tuổi.

Nhưng cô cũng có điều kiện.

Bộ trưởng Tống bật cười ha hả, không hề thấy cô kiêu ngạo, ngược lại còn cảm thấy cô rất thú vị. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chương 297: Vào rừng không thể mang theo gánh nặng

Một lát nữa là Lục Trường Chinh tan ca rồi đấy.”

Việc thảo luận đội hình vào núi từ hơn hai tháng trước, cuối cùng cũng được xác định cách đây vài hôm.

Bộ trưởng Tống: …

Lâm Hiểu Lệ còn đang đắm chìm trong cảm xúc bộ phim cũng sợ tới mức chẳng dám đau buồn nữa, vội vàng trấn an Giang Đường, khuyên cô không được nói bậy.

Giống như bây giờ.

Tiểu nhân sâm từ trước tới giờ không làm chuyện gì mà không có đi kèm lợi ích.

Bộ trưởng Tống lại hỏi tiếp, bảo cô cụ thể kể thử thường ngày đọc những sách gì?

“Tiểu Giang, em xem có gì cần chuẩn bị không?

Cô quay đầu nhìn sang Trương Hướng Đông, hỏi thẳng: “Tôi gọi điện được chưa?

Trương Hướng Đông đứng bên cạnh dở khóc dở cười, thấy đề tài có vẻ đang lạc hướng, vội vàng kéo lại:

Lâm Hiểu Lệ vội vàng gật đầu lia lịa.

“Rất đơn giản.”

“Giang Đường, cậu sao vậy?”

“G·i·ế·t người là phạm pháp đấy, sẽ bị bắt bỏ tù đó.”

“Tôi biết làm mà!”

“Trong núi có gấu ngựa, còn có rất nhiều rắn độc.

“Đồng chí Tiểu Giang, em kể lại với lãnh đạo những gì em vừa nói với tôi lúc nãy đi.”

Lục Trường Chinh đã chuẩn bị kỹ từng câu, đến cả cách xưng hô cũng viết rõ ràng trong sổ.

Hai người rời khỏi trường, đi đến đơn vị của Trương Hướng Đông.

Nếu thực sự có kho báu, cô hoàn toàn tự tin mình sẽ tìm ra.

Thế nhưng việc phải mang theo chuyên gia lại là yêu cầu từ phía Cục Văn vật…

Giang Đường chưa từng đọc đến phần này trong sách, thật sự không biết g·i·ế·t người Nhật có bị xem là phạm pháp không.

Thế là cô cứ thế mà làm theo, đúng y như trong sổ tay, đáp lời Bộ trưởng Tống:

Bộ trưởng Tống tò mò hỏi.

“Trong núi có gấu ngựa, còn có rất nhiều rắn độc.

Sau khi xem xong Chiến tranh du kích trong hầm ngầm, Giang Đường hận bọn người Nhật đến tận xương tủy, nếu để cô gặp phải, cô sẽ không ngần ngại mà “xử lý” bọn chúng.

“Vậy thì tôi làm lén, không để ai biết là tôi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Giang Đường tỏ ra vô cùng khó hiểu, không hiểu tại sao khi vào núi mà lại phải dẫn theo người già yếu, hành động chậm chạp như vậy.

Bộ trưởng Tống gật đầu mỉm cười: “Với đồng chí tiểu Giang thì mấy kỳ thi chắc cũng không khó lắm nhỉ?”

“Cái này thì…”

“Tôi có thể.”

Thế nhưng không ngờ, chẳng bao lâu sau, cơ hội lại tự dâng đến tận cửa.

“Họ không phải là người nước mình, g·i·ế·t rồi cũng phạm pháp sao?”

Ông không ngớt lời khen cô, nói cô sinh ra là để học hành.

“Lãnh đạo,”

Tiểu nhân sâm này tính tình rất cố chấp, chỉ có lời của Lục Trường Chinh mới đủ sức khiến cô từ bỏ hoàn toàn những suy nghĩ phạm pháp như vậy.

Trương Hướng Đông bỗng thấy khó xử.

Giang Đường cười tít mắt, giơ tay lên nói: “Anh có thể không cần mang mấy vị chuyên gia đó theo đâu, tôi có thể dẫn mọi người đến đúng chỗ cần tìm.”

Em liệt kê ra, bọn tôi sẽ lo đầy đủ cho em.

Bên phía bộ chỉ huy, cổng kiểm soát rất nghiêm ngặt, dù là người do Trương Hướng Đông dẫn theo cũng phải khai báo danh tính đầy đủ thì mới được cho vào.

Triệu Hồng Kỳ: …

Giang Đường trí nhớ tốt vô cùng, đọc lại một lần là nhớ, nay lập lại không sót một chữ.

“Sao còn chưa xác định mà đã báo cho đơn vị khác biết rồi?”

“Ồ, hiểu rồi!”

Giang Đường vẫn giữ nguyên giọng điệu bình thản.

“Tiểu Giang…”

Hai người phải mềm mỏng khuyên giải một hồi lâu, mới khiến Giang Đường tạm thời dẹp bỏ suy nghĩ đó.

“Đợi em nói chuyện với lãnh đạo xong, sẽ cho em gọi cho lão Lục.”

Rừng thì rậm rạp um tùm, người già vào đó rất nguy hiểm.”

Rừng thì rậm rạp um tùm, người già vào đó rất nguy hiểm.”

Triệu Hồng Kỳ bên cạnh tính cách cứng rắn hơn một chút, nhưng mắt cũng hoe đỏ.

Chính cái thái độ lễ phép chuẩn mực này khiến cả Bộ trưởng Tống và Trương Hướng Đông đều sững người.

Bộ trưởng Tống trấn tĩnh lại: “Nhưng mà, đồng chí Tiểu Giang, nếu trong núi thật sự tồn tại ngôi mộ cổ hay kho báu như trong nhật ký ghi lại, không có chuyên gia thì chúng ta liệu có phát hiện ra được không?”

Thế nhưng bảo họ đánh nhau, bảo vệ người khác thì được, chứ khảo cổ, tìm kho báu này kia… bọn họ không biết làm!

Anh đương nhiên là tin Giang Đường rồi.

Học xong một học kỳ, kỳ thi cuối kỳ cũng đến như hẹn.

Khi Bộ trưởng Tống thấy người mà Trương Hướng Đông dẫn tới, ông liền nở nụ cười, gương mặt hiện rõ sự thân thiện như một bậc trưởng bối đang trò chuyện cùng lớp trẻ.

Trương Hướng Đông nói với cô.

Giang Đường hiểu rồi.

“Thi xong rồi.”

Giang Đường đáp: “Sách có chữ.”

Cô khẽ khàng an ủi Lâm Hiểu Lệ mấy câu, chuẩn bị ngẩng đầu lên an ủi Giang Đường.

Còn những người khác không biết dùng cách nào để khuyên, chỉ có thể khiến cô tạm thời không hành động.

“Hay là, em đi cùng tôi luôn, trực tiếp nói chuyện với lãnh đạo thì thuyết phục hơn nhiều.”

Giang Đường có cách tính giá của riêng mình, Trương Hướng Đông hiểu ra thì chỉ biết cười theo, chiều theo ý cô.

Nhưng khi Triệu Hồng Kỳ vừa ngẩng đầu, liền phát hiện bạn học Giang Đường—người cũng đã rơi lệ trong rạp chiếu như các cô—lúc này tuy mắt có chút đỏ, nhưng gương mặt lại vô cùng nghiêm trọng.

Cô gật đầu, sau đó liền y hệt như khi nói với Trương Hướng Đông, kể lại từng chữ không sai lấy một từ, thậm chí cả ngữ điệu lẫn dấu chấm dừng câu cũng đều giống hệt:

Giang Đường thi xong tất cả các môn, thì người đến tìm cô dẫn đường vào rừng cũng đến.

Nói rồi, Trương Hướng Đông nhìn cô gái trước mặt, bất giác nhớ tới củ nhân sâm to mà cô đã tặng anh hai tháng trước.

Giang Đường nghiêm túc đáp, “Tôi đang nghĩ cách làm sao g·i·ế·t mấy tên xấu kia.”

Trương Hướng Đông…

Mười phút là bảy đồng, cô đi một chuyến mà lời được bảy đồng thì coi như quá hời rồi.

Ban đầu cô nghĩ cơ hội ấy chắc chẳng dễ gì gặp được.

“Phạm pháp.”

Tại sao bạn học của các cô lại có phát ngôn nguy hiểm đến vậy?

Giờ nghĩ lại, dường như đúng là họ đã làm việc chưa chặt chẽ.

“Không, chỉ mười phút thôi.”

“Chỉ là lúc rảnh rỗi, tôi có đọc thêm vài quyển sách thôi ạ, không tính là tinh thông gì đâu.

Tổ nhỏ của bọn tôi định hai hôm nữa là xuất phát.”

Triệu Hồng Kỳ: !!! (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Được.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tiểu Giang còn giỏi ở mảng nào nữa?”

Nhưng Giang Đường cũng chẳng phải kiểu người ngồi chờ không.

Giang Đường trả lời thẳng thắn.

“Gọi mười phút.”

Bộ trưởng Tống: …

Giang Đường cũng chẳng bận gì, liền đồng ý.

Có lẽ, điều ông muốn hỏi là tên sách, thể loại sách?

“Tôi đi cùng anh, vậy tôi được dùng điện thoại của văn phòng anh gọi cho Lục Trường Chinh, gọi miễn phí đấy nhé, tôi không trả tiền.”

Ngài quá khen rồi.”

Giang Đường đưa ra điều kiện rõ ràng.

Đôi mắt cô nàng sưng đỏ tợn.

Giang Đường nhớ lại lời Lục Trường Chinh từng dặn: nếu có người hỏi đến thân thế, có thể trả lời theo nội dung trong cuốn sổ tay mà anh đã viết cho cô.

“Để tôi về hỏi lại lãnh đạo, tôi sẽ truyền đạt ý kiến của em cho họ xem họ quyết định thế nào.”

Bộ trưởng Tống nhìn cô, nhất thời không dám lập tức quyết định.

Trương Hướng Đông cũng biết rõ hiểm nguy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trương Hướng Đông nói, “Bao nhiêu phút cũng được mà.”

Ra khỏi phòng chiếu, Lâm Hiểu Lệ vẫn còn hít mũi sụt sịt.

Giang Đường lập tức giơ tay, “Tôi có thể phát hiện ra.”

Trương Hướng Đông ngẩn ra một chút, rồi phá lên cười.

Lâm Hiểu Lệ: …

Giang Đường truy hỏi.

Không đúng nha, đồng chí Tiểu Giang này hình như trước giờ không khiêm tốn như vậy?

“Chuyện này thì…”

Phải, chỉ là tạm thời mà thôi.

Trương Hướng Đông đứng bên cạnh thầm bái phục.

Do Trương Hướng Đông chọn người, lập thành một đội an ninh gồm mười hai người, bảo vệ cho nhóm có ba chuyên gia khảo cổ, một chuyên gia địa chất và một người dẫn đường—tức là Giang Đường—cùng nhau tiến vào khu rừng sâu được đánh dấu trên bản đồ, để tìm kho báu hoặc ngôi mộ cổ có thể tồn tại theo như ghi chép trong cuốn nhật ký.

“Ồ?

“Đồng chí Tiểu Giang, lâu quá không gặp, thi xong chưa?”

Trương Hướng Đông chen lời, “Đồng chí Tiểu Giang không chỉ học hành giỏi giang, mà còn có hiểu biết về nhiều lĩnh vực khác nữa.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 297: Vào rừng không thể mang theo gánh nặng