Đêm Tân Hôn Theo Chồng Nhập Ngũ, Cô Liền Nhập Viện
Chanh Siêu Ngọt
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 286: Một Mình Vào Núi
Giang Đường cúi đầu nhìn xuống.
Cô nhớ lại trong sách có nhắc đến cuộc chiến mấy chục năm về trước… (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sau đó vặn kín nắp, đặt trong phòng, giữ gìn cẩn thận như báu vật.
“Cháu biết rồi, cảm ơn bác.”
Bác tài vừa nghĩ như vậy thì cũng yên tâm mà lái xe rời đi.
Rồi thuận tay, ném mạnh con rắn ra xa —
Đã hai tháng trôi qua, lượng “nước” trong chai không còn tăng nhiều như trước nữa.
Nhưng bác tài không biết được điều đó, nhắc nhở xong còn dặn thêm: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mà là… một bàn tay đã hóa thành bộ xương trắng.
Cô lấy chiếc khăn tay đã chuẩn bị sẵn, nhẹ nhàng bọc chúng lại rồi đặt vào trong ba lô.
“Ngươi muốn cắn ta à?”
Nhưng khi Giang Đường leo lên đến cành cây cao, vừa định vươn tay với tới đám thạch hộc xanh mướt rậm rạp kia —
Cô khẽ nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, cảm nhận hương vị của đất rừng trong thung lũng.
Cảm nhận được có thứ gì đó bay vút về phía mình, Giang Đường phản ứng theo bản năng, lập tức giơ cuốc lên đỡ lấy.
Đây đều là “con cháu” của cô – phải đối xử cho tử tế một chút.
Chuyện ấy chẳng cần gió nhắc, vì cô chính là nhân sâm – cô biết rõ chúng thích mọc ở đâu nhất.
Giang Đường mất khoảng ba tiếng từ trung tâm thành phố đi ra ngoại ô, cuối cùng cũng đến chân dãy núi trùng điệp.
Không ngừng lại, cũng không cần phải suy nghĩ gì thêm.
Dựa vào ký ức sống “tám trăm năm” trong núi rừng, cô chỉ cần liếc mắt là có thể xác định được vùng nào là nơi các loại dược liệu quý thường sinh trưởng.
Không xa bàn tay ấy, còn có một cuốn sổ nhỏ, đã ố đen.
Cô vẫn có thể nghe thấy những âm thanh của núi rừng, sao một “hàng xóm” lâu năm như rắn độc lại không hiểu lời mình nói chứ?
“Nhưng ta đâu có ý định làm hại ngươi?”
Giang Đường: ???
Khi mở mắt ra, trong lòng cô đã có tính toán.
Sáng hôm sau, khi trời vừa tảng sáng, Giang Đường đã thức dậy, thu xếp hành lý.
Giang Đường bước đến dưới một gốc tùng không xa, dùng cuốc đào được năm cây linh chi dại, cẩn thận cho vào ba lô.
Rắc!
Một con rắn độc nấp trên cây, nhân cơ hội cô vừa cúi người, liền lao ra tấn công. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Làn gió mang theo hơi đất đã nói với cô nơi nào có linh chi mọc.
Xương trắng nằm xen lẫn giữa rễ cây và đá núi, nhìn kỹ mới thấy vẫn còn sót lại vài mảnh vải rách màu xám tro, dính đầy rêu xanh và bụi thời gian…
Bên trong đã chứa được một phần tư… nước.
Ở nơi thung lũng vắng vẻ, bốn bề đều là núi cao thế này, đột nhiên lại có một cuốn sổ nằm bên cạnh một bàn tay gãy, thật sự khiến người ta không khỏi tò mò trong đó viết gì.
Nước mắt của cô có hiệu quả rất tốt, nhưng cô biết, nếu không có dược liệu nào làm bình phong thì e là không qua mặt được ai.
Chương 286: Một Mình Vào Núi
Ánh mắt cô tối đi vài phần, liền cất cuốn sổ vào ba lô, định khi về sẽ đến thư viện tìm sách về ngôn ngữ đảo quốc để tra cứu nội dung bên trong.
Ngay dưới bụi thiết bì thạch hộc ấy, là một bộ xương người chưa hoàn chỉnh.
Phịch!
Lần này cô thật sự ném rất xa.
Giải quyết xong, cô tiếp tục trèo cây.
Dưới lớp lá thông dưới chân cô bỗng vang lên một tiếng giòn khẽ.
“Trên núi có thể có gấu rừng, dã thú gì đó, cháu đừng có tùy tiện mà đi vào trong đấy nhé.”
Cái thân dài ngoằng của nó quấn chặt lấy cánh tay cô, nhưng cô chẳng hề tỏ ra sợ hãi, chỉ cau mày, như đang suy nghĩ một vấn đề rất nghiêm túc.
Quả nhiên, đập vào mắt là một bụi thiết bì thạch hộc dại mọc san sát trên sườn núi.
Nếu cháu muốn về thì nhớ đừng lỡ giờ đấy.”
Hệ thống sưởi ấm cũng đã ngưng hoạt động, bên ngoài cũng thường thấy ánh nắng ấm áp.
Mỗi khi nhớ Lục Trường Chinh, nhớ con và mẹ, nước mắt cô không nhịn được lại rơi xuống.
Đảo quốc?
Còn nhân sâm thì sao?
Ngay lúc cô cúi người –
Vừa nói, Giang Đường đã đưa tay kia vào miệng con rắn, “rắc” một tiếng, nhổ ra hai chiếc răng độc dài và sắc nhọn.
Với sức lực dứt khoát, cây cuốc trong tay cô quật mạnh con rắn nặng khoảng mười cân văng ra, rơi bịch lên lớp lá thông.
Gió lướt qua ngọn cây, lá xào xạc lay động, như thể những tán cây đang thì thầm to nhỏ, bàn luận về cô gái đang tản bộ trong rừng sâu kia.
Cuối cùng cũng tới được một thung lũng nhỏ nằm sâu bên trong.
Vừa đến dưới gốc cây, thì…
Trong hai tháng sống ở Kinh thành, Giang Đường đã xem bản đồ thành phố, biết rõ dãy núi ở đâu.
Chẳng lẽ… cô vừa giẫm phải… trứng của nó?
Ánh mắt cô kiên định, bước chân vững vàng, hướng đi rõ ràng.
Bác tài chau mày nghĩ ngợi, rồi tự trấn an: có khi nào cô bé chỉ đi vào bên cạnh để… tiện việc cá nhân thôi nhỉ…
Cô ngoan ngoãn nói lời cảm ơn.
Thế nên cô rất thông minh nghĩ ra cách… vào núi đào thuốc.
“Cháu gái này.”
Khi đang chuẩn bị quay về, ánh mắt Giang Đường bỗng bị thu hút bởi một bụi hoa tím nhạt mọc trên vách núi gần đó.
Cây lớn nhất to gần bằng cán dao trong bếp nhà cô, cây nhỏ nhất cũng không thua kém là bao.
Không thể nào.
Giang Đường thoáng cau mày.
Mục đích ban đầu của cô là hái bụi thiết bì thạch hộc mọc trên vách đá, không thể để những chuyện vừa rồi làm mình sao nhãng.
Sau khi thu dọn xong, dù biết nơi này vẫn còn rất nhiều nhân sâm khác, cô cũng không có ý định tiếp tục khai thác nữa.
Giang Đường đi suốt hai tiếng đồng hồ trong núi.
…
Không phải bác vừa mới dặn là núi có gấu hoang thú dữ à?
Đúng lúc đó –
Rồi nhẹ nhàng bước vào rừng.
Giang Đường mở ra xem thử, nhưng vừa nhìn đã sững lại.
Cô lạnh nhạt đưa tay ra, một phát bóp chặt miệng con rắn đang há ngoác chuẩn bị cắn mình.
Sao con bé này vẫn cứ thế mà chui thẳng vào rừng thế kia?
“Ngươi nhất định đòi cắn ta, vậy thì ta chỉ còn cách nhổ răng ngươi thôi.”
Để xác nhận suy đoán này, Giang Đường không thèm để ý đến con rắn độc cách mấy mét vẫn còn đang ngóc đầu đầy cảnh giác, cô cúi xuống, cầm cuốc gạt lớp lá thông dưới chân ra.
Dưới lớp lá thông dày, Giang Đường lựa chọn kỹ càng rồi mới đào lên từng cây nhân sâm trưởng thành.
Cô cau mày nghi hoặc, khom người nhặt cuốn sổ lên.
Cô liền cẩn thận gom từng giọt “hạt đậu vàng” ấy, nhỏ vào chiếc chai thủy tinh mà mình đã đặc biệt mua về.
Giang Đường khẽ “ừm” một tiếng.
Con rắn độc vừa choáng váng lúc nãy bỗng nhiên lao lên tấn công lần nữa!
Đuổi xong kẻ gây rối, Giang Đường mới tiếp tục cúi xuống, nhặt cuốn sổ bị lấm bụi kia lên.
Lúc này, Giang Đường mới quay đầu nhìn lại, thấy con rắn nằm cuộn mình, đầu ngẩng lên như còn muốn tiếp tục tấn công.
Không, phải nói đúng hơn là… nước mắt.
Thì lại phát hiện…
Cô khẽ nhíu mày.
“Thiết bì thạch hộc?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sau đó, cô đón chuyến xe buýt sớm nhất, đi về vùng ngoại ô.
Tài xế xe buýt là một người trung niên tốt bụng, thấy Giang Đường đứng một mình bên rìa khu rừng rậm, không nhịn được nhắc nhở:
Bác tài: ???
Sau đó lại dùng lá thông phủ lên hố đất cũ, che đậy kỹ lưỡng, rồi xoay người bắt đầu công cuộc “tìm người nhà” – đào nhân sâm.
Cô đã giẫm phải thứ gì đó.
Cô đến cổng trường mua vài cái bánh bao, ăn hai cái, còn ba cái thì gói lại cẩn thận để trong ba lô.
Giang Đường nhìn ra thời tiết bên ngoài, quyết định cuối tuần này sẽ vào núi đào mấy gốc nhân sâm nhỏ mang về.
Thung lũng này có thể xem như là “ổ nhân sâm” lớn nhất trong cả vùng núi này.
Cô đánh giá xung quanh một chút, rồi quyết định sẽ trèo lên từ một thân cây bên cạnh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thời gian được ấn định vào sáng thứ Bảy ngày mai.
Giang Đường lại gật đầu.
Ít nhất cũng phải ngoài vài chục mét.
Cô thật sự không hiểu, bản thân rốt cuộc đã làm gì khiến con rắn này phải sinh sự.
Nhưng không phải là trứng rắn.
Bên trong viết toàn là những ký tự kỳ lạ, ngoằn ngoèo như bùa chú, hoàn toàn không phải chữ Hán mà cô quen thuộc.
Trên lưng là chiếc ba lô đựng đồ, bên trong có một cái cuốc nhỏ, một hộp diêm, một đôi găng tay và một bình nước đầy.
Cô nhướng mày, nhấc chân bước về phía đó.
Trong ký túc xá nơi Giang Đường ở một mình, có một chiếc chai thủy tinh dung tích khoảng năm trăm mililit.
Còn Giang Đường – cái cô gái được cho là chỉ “vào rừng đi vệ sinh” ấy – lúc này đang nhẹ nhàng len lỏi giữa những hàng cây rậm rạp, cứ như đang đi trên con đường bằng phẳng vậy.
Chẳng lẽ… giờ mình nói, tụi rắn không hiểu nữa rồi à?
Cô nhớ ra trước đây từng đọc sách, nói rằng những ký tự này… giống như là chữ viết của một quốc gia ở “đảo quốc”?
“Ở trên kia có một ngôi làng nhỏ, chuyến xe cuối cùng về thành phố là lúc bốn giờ chiều.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.