Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 186: Sự Kiểm Soát Như Hình Với Bóng

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 186: Sự Kiểm Soát Như Hình Với Bóng


Đới Minh Na: …

Đặng Bình trừng mắt nhìn chồng, “Bụng phụ nữ mà dễ chọc rách thế à?

Tất cả sự mệt mỏi trong suốt chặng đường dài đến đây, vào khoảnh khắc này đều hóa thành cơn giận, trút thẳng lên người Hà Văn Tĩnh.

Hà Văn Tĩnh – một người phụ nữ khó ưa như vậy, mà còn tìm được một người chồng là doanh trưởng như Thành Quốc Viễn.

Cái con Giang Đường đáng ghét này!

“Anh ấy là chồng tôi, bà thừa nhận thì gọi bà một tiếng mẹ vợ, không thừa nhận thì cũng chẳng sao cả.

Vì mục tiêu đó, dù có phải chịu bao nhiêu nhục nhã trước mắt, Đới Minh Na cũng có thể nhẫn nhịn được.

Bởi vì mục đích chính khi cô ta theo cô ruột đến đây, không đơn giản chỉ là đến thăm thân.

Nhưng vừa nghe người ta nói cổng khu nhà có người đến tìm Giang Đường gây chuyện, Đặng Bình lập tức đổi hướng, để chồng dìu mình đến ngay cổng.

Cô ta rõ ràng giỏi hơn Hà Văn Tĩnh về mọi mặt, dù không lấy được một người trẻ trung, đầy triển vọng như Lục Trường Chinh, thì ít nhất cũng phải tìm được người không thua kém anh ta quá nhiều. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Không nói hai lời, Đặng Bình lập tức được chồng bảo vệ, còn cô thì bảo vệ cái bụng của mình, chen từ trong đám đông lên hàng đầu.

Ai đời mở miệng ra là nói thẳng đến mức khó nghe như vậy chứ?!

Từ sau khi có thai, tính khí của cô nóng nảy hơn hẳn, giọng điệu cũng gay gắt hơn.

Có chuyện gì thì vào đó nói chuyện.

Cô một tay chống lưng, một tay xoa bụng, trên mặt viết rõ mấy chữ “Chị đây không dễ chọc, ai không biết điều thì xéo đi”.


Giang Đường phản bác không chút do dự, “Cô ấy còn tốt hơn cô nhiều.”

Không xa đó, một người lính trực ban thấy vậy liền chạy nhanh tới, ghé sát tai Lục Trường Chinh nói vài câu.

“Nhỡ đâu chọc rách bụng thì sao?”

Ngày mai đã là ngày cuối cùng của năm 1975, Tết đang cận kề, các gia đình trong khu nhà ở của quân nhân đều nghỉ ngơi, chẳng có mấy hoạt động tiêu khiển.

Hà Văn Tĩnh cũng nhận ra cứ đứng đây tranh luận mãi cũng chẳng giải quyết được gì.

Hành động này suýt làm Triệu Kiến Quốc đứng bên cạnh hết hồn, vội vàng lên tiếng ngăn cản.

Cảnh vợ chồng họ vô tư đùa giỡn trước mặt mọi người khiến không ít người cảm thán.

Đới Minh Na giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không thể phát tác trước mặt Lục Trường Chinh và những người khác.

“Bà đừng quá đáng!”

Câu này nói ra thật sự chẳng có chút lý lẽ nào.

“Mẹ vợ…”

“Văn Tĩnh!”

“Bà hiểu lầm rồi.”

“Chẳng qua cô ta chưa hiểu chuyện lắm, nên tôi chỉ đang giảng đạo lý cho cô ta thôi.”

Hà Văn Tĩnh ngẩng đầu, nhìn người đàn ông bên cạnh với vẻ mặt lo lắng, khẽ mỉm cười trấn an:

Anh gọi tên vợ, chạy ngay đến bên cô, đỡ cô dậy.

Cảm giác mệt mỏi rã rời trong người Hà Văn Tĩnh dần dần biến mất khi bàn tay nhỏ bé của chị dâu cô nắm lấy tay cô.

“Văn Tĩnh, em có sao không?”

Đới Sương gào lên đầy kích động.

“Không, cô ta không gây sự với tôi.”

“Bà đi theo tôi.”

“Cảm ơn chị.”

Thái độ này của anh khiến Đới Sương cảm thấy dễ chịu hơn một chút, nhìn anh cũng thấy thuận mắt hơn.

Vợ anh vui vẻ là được, cô mắng gì cũng không sao cả.

Thành Quốc Viễn không thể chịu được khi vợ mình bị đối xử như vậy.

Ban đầu, cô đang được Triệu Kiến Quốc đỡ đi dạo quanh khu nhà ở.

Còn cô ta?

Triệu Kiến Quốc gãi đầu, cười hì hì.

Hà Văn Tĩnh lập tức lên tiếng bảo vệ Thành Quốc Viễn.

“Hà Văn Tĩnh!”

Sắc mặt cô ta thay đổi liên tục, khiến người ta không khỏi thán phục sự nhẫn nại của cô ta.

“Cô sợ nếu không có cô ở đó, cô của cô sẽ không đứng về phía cô nữa sao?

Giang Đường cũng bước vào từ bên ngoài, tiến đến bên cạnh Hà Văn Tĩnh, nắm lấy tay cô, âm thầm truyền năng lượng cho cô.

Không như con, mẹ lặn lội xa xôi đến đây, mà con lại đứng ngay cổng này nói chuyện với mẹ.”

“Đừng lo, em chỉ bị chóng mặt một chút thôi.”

Giang Đường lắc đầu, bình tĩnh đáp.

“Hà Văn Tĩnh, có phải con cũng giống như ba con, thấy mẹ dễ bị bắt nạt không?”

“Cô ta đến gây sự với cô à?”

Không lẽ cô ta chưa từng học cách nói chuyện sao?

Ánh mắt cô tràn đầy tò mò, thậm chí còn định giơ ngón tay ra, nhẹ nhàng chọc vào bụng Đặng Bình một cái.

Như lúc này đây, càng lúc càng có nhiều người bu lại trước cổng khu nhà.

Không cần quay đầu lại, cô cũng biết người đến là ai.

Hà Văn Tĩnh ngẩng đầu cảm kích, khóe mắt chợt nhìn thấy mẹ mình đang lặng lẽ rời đi.

Hà Văn Tĩnh không muốn tranh cãi vô nghĩa với bà ta, lúc Đới Sương chất vấn cô, cô chỉ quay đầu đi chỗ khác.

Đối với anh ấy, bà chẳng qua chỉ là một người phụ nữ xa lạ mà thôi.”

Đới Minh Na định chạy theo, nhưng lại bị Giang Đường chặn lại.

“Văn Tĩnh.”

Thể chất của chị dâu đúng là thần kỳ.

Lục Trường Chinh gật đầu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hay là cô sợ cô của cô sẽ nhìn thấu bộ mặt thật của cô?”

Trước cổng dần dần có nhiều người tụ tập lại hóng chuyện.


Giọng điệu Đới Minh Na có chút lớn tiếng.

Cô bước lên, kéo mạnh tay Đới Sương, lôi bà ta vào phòng nghỉ của trạm gác, sau đó đóng cửa lại, chỉ để hai mẹ con họ nói chuyện riêng.

Đúng lúc đó, từ phía phòng nghỉ không xa vang lên tiếng bàn ghế va chạm mạnh.

Lục Trường Chinh, người vẫn im lặng đứng bên cạnh nãy giờ, lúc này cũng bước lên một bước, nắm lấy tay Giang Đường.

Anh lên tiếng gọi Hà Văn Tĩnh.

Giang Đường: ???

Nhưng Giang Đường chẳng hề sợ hãi, mà chỉ nghiêng đầu, ngây thơ hỏi lại:

“Nhìn anh họ của con kìa, đó mới gọi là biết tôn trọng người lớn.

Anh không có ý định đôi co với Đới Sương, mà chỉ đề nghị Hà Văn Tĩnh đưa mọi người vào phòng nghỉ của trạm gác.

Đặng Bình: …


“Chị dâu, em ổn rồi.”

Đặng Bình, đã mang thai năm tháng, bụng lớn hơn nhiều so với bình thường, đang chậm rãi tiến đến bên Giang Đường.

Văn Tĩnh là người tốt nhất mà tôi từng gặp đấy.”

“Giang Đường, tránh ra!”

Ai mà chẳng biết tính cách của Văn Tĩnh chứ?

Ai mà ngờ được cặp vợ chồng hạnh phúc này, trước đây suýt nữa đã ly hôn cơ chứ?

Một lời giải thích thẳng thắn đến mức khiến tâm trạng Đới Sương vừa mới dịu đi được một chút lại rơi xuống vực thẳm.

Đới Sương lạnh lùng cắt ngang, “Tôi chưa từng thừa nhận cậu là con rể tôi, cậu không có tư cách lên tiếng ở đây.”

“Đầu óc anh có vấn đề à?

Cô không hề nhắc đến những lời khó nghe mà Đới Sương vừa nói.

“Tôi không nói chuyện với cậu, cậu đừng gọi tôi!”

Sắc mặt bà ta tối sầm, âm u đáng sợ.

“Giang Đường, đừng chạm vào bụng Đặng Bình!” Anh ta hoảng hốt, lo lắng đến mức mặt mày tái mét.

Hà Văn Tĩnh đã hoàn toàn không muốn nói thêm với Đới Sương nữa.

Vừa đến nơi, cô liền thấy một người phụ nữ mặt mày khó chịu đang đối đầu với cái đầu ngốc của cô.

Nhưng so với trước kia, lời cô nói mang ý nghĩa hoàn toàn khác.

Không dễ ở chung chút nào.”

Lục Trường Chinh thản nhiên đáp, “Tôi chỉ không muốn Văn Tĩnh và mọi người bị người khác chỉ trỏ bàn tán thôi, chứ không phải vì tôn trọng bà.”

“Cô nói xem, hai đứa bé trong bụng có khi nào đánh nhau không?”

“Để tôi xem nào.”

“Tôi chỉ lo lắng Văn Tĩnh làm dcô của tôi tức giận, ảnh hưởng đến sức khỏe của cô tôi thôi.

“Ờ, không có đâu.

Nếu vậy thì đó là bụng người hay là bụng giấy hả?”

Vậy nên hóng hớt chuyện nhà người khác chính là cách g·i·ế·t thời gian thú vị nhất. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Em không sao.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cô ấy ngốc, anh còn ngốc hơn à?”

Mỗi khi cô cảm thấy bất an hay rối loạn, chỉ cần nắm tay chị ấy, cô lại có cảm giác an tâm đến lạ thường.

Chương 186: Sự Kiểm Soát Như Hình Với Bóng

Một giọng nói vang lên ngay bên cạnh Giang Đường.

Thành Quốc Viễn mím môi, không nói gì thêm.

Thành Quốc Viễn đứng ngoài cửa lập tức đẩy cửa lao vào. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cô bình tĩnh đến mức sau khi trả lời Đặng Bình xong, còn có thời gian quan sát cái bụng song thai của bạn mình.

Cô ta đến để tìm chồng.

“Cô đang nói nhảm gì vậy?” Đới Minh Na tất nhiên không chịu thừa nhận.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 186: Sự Kiểm Soát Như Hình Với Bóng