Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 93: Về nhà họ Diệp (1)
"Phượng Chi à, tuy Diệp Ninh Uyển là đứa trẻ ngoan, nhưng dù sao cũng chỉ là người được chọn để chăm sóc con, mệnh cách tuy hợp với con, nhưng thân phận rốt cuộc không xứng với con."
"Ý con là?"
Bùi Phượng Chi cứ thế nhìn bóng lưng ông, bỗng nhiên ông cụ Bùi đang đi đến cửa quay đầu lại, một tay đặt trên tay nắm cửa, vừa dặn dò Bùi Phượng Chi:
Dù sao cũng là đứa con trai út mà ông yêu thương nhất, tình thương của người cha trong lòng ông cụ Bùi dâng trào, trái tim đau nhói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bùi Phượng Chi không cử động nữa, ông cụ Bùi mới buông tay khỏi vai anh, chống gậy xoay người từng bước đi về phía cửa.
"Con muốn làm gì thì cứ làm đi, dù sao tay con là do Diệp Ninh Uyển chăm sóc, chỉ cần con bé không nói, sẽ không ai biết."
"Cô ấy sẽ không nói ra ngoài đâu."
"Nhưng nếu thật sự làm vậy, con sẽ phải chịu rất nhiều ấm ức." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nghe Bùi Phượng Chi nói vậy, ông cụ Bùi lập tức hiểu ra.
"Cũng không phải ấm ức gì."
"Hai ba con chúng ta không cần khách sáo như vậy."
Bùi Phượng Chi gật đầu, sắc mặt anh tuy tái nhợt, nhưng đôi mắt đen láy lại càng thêm sâu thẳm, sắc bén như cơn gió lạnh lẽo giữa đêm đông.
"Vậy ba không ở lại lâu nữa, con nghỉ ngơi cho tốt, tự cẩn thận."
"Con tiễn ba." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưng Bùi Phượng Chi lại không mấy để tâm.
Ông cụ Bùi biết đứa con trai này của mình, một khi đã quyết định chuyện gì thì sẽ không bao giờ thay đổi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chương 93: Về nhà họ Diệp (1)
Bùi Phượng Chi đứng dậy định tiễn ông cụ Bùi, nhưng bị ông cụ Bùi ấn trở lại giường bệnh, nhỏ giọng nói:
Tuy Bùi Phượng Chi nói không sai, nhưng ông cụ Bùi vẫn không đồng tình nói:
"Chuyện tay của con tạm thời ba đừng nói cho ai biết, trong bệnh viện bây giờ toàn là người của con, tin tức đã bị phong tỏa nghiêm ngặt, dù là người trong nhà hay người ngoài đều tạm thời không biết tay con có thể hồi phục."
"Chỉ khi để bọn họ nghĩ con đã tàn phế, con mới có thể yên ổn."
"Con đã ngủ ba năm, ba năm qua đã bỏ lỡ quá nhiều việc, tuy con không sợ bọn họ, nhưng cũng không muốn lãng phí phần lớn thời gian và sức lực vào bọn họ."
Ông cụ Bùi đứng dậy, nhẹ nhàng vỗ vai Bùi Phượng Chi.
Bùi Phượng Chi nói chắc chắn: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ông chỉ đành bất lực chấp nhận.
"Con đối xử tốt với con bé là được rồi, đừng thật sự..."
Lời ông cụ Bùi còn chưa dứt, đã bị Bùi Phượng Chi cắt ngang.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.