Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 88: Thằng nhóc này chạy nhanh thật (2)
"Mẹ, con xin lỗi."
"Đừng giận mà, em cũng đâu có trách anh làm mất em!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vừa nói, Tiểu Tinh Tinh vừa như tên lửa được châm ngòi, phóng thẳng ra cửa sau.
"Tiểu Tinh Tinh!"
"C·h·ế·t rồi!"
"Ưm ưm ưm, ngon quá!"
Tiểu Tinh Tinh quay đầu lại, thì thấy Diệp Ninh Uyển đang đứng ngoài cửa kính vẫy tay với mình.
Diệp Cảnh Dực liếc Tiểu Tinh Tinh một cái. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Thằng nhóc thối, con chạy đi đâu!"
Tiểu Tinh Tinh không đủ cao, dù có vươn tay cũng hơi khó với tới Bùi Phượng Chi cao hơn 1m90...
"Chú đẹp trai, đây là món Tinh Tinh thích ăn nhất, cho chú một miếng!"
Ngay lúc này, một bàn tay kéo kéo Tiểu Tinh Tinh.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Tiểu Tinh Tinh quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt nghiêm nghị của Diệp Cảnh Dực.
Dù khi đối mặt với người ngoài cô sắc sảo, gai góc đến đâu, nhưng khi đối mặt với con mình, Diệp Ninh Uyển đều cố gắng kìm nén tất cả sự sắc bén, dành hết sự dịu dàng cho hai đứa nhỏ.
Trong tay Tiểu Tinh Tinh còn ôm một miếng gà rán, ăn ngấu nghiến, miệng dính đầy dầu mỡ, đôi mắt sáng lấp lánh.
Tiếng giòn tan vang lên trong miệng, thịt gà bên trong nóng hổi, Bùi Phượng Chi bị "lưỡi mèo", không thể ăn đồ quá nóng, nếu không sẽ bị bỏng lưỡi, thậm chí loét mủ, nhưng anh không nói gì, vẫn bình tĩnh nhai kỹ món quà của Tiểu Tinh Tinh, ánh mắt đầy ý cười dịu dàng.
Đúng vậy, tuy Diệp Cảnh Dực còn nhỏ, nhưng võ công của cậu bé rất khá, trong trường hợp bình thường, bảy tám người lớn cũng không thể đến gần.
Nghĩ vậy, cậu bé kéo Diệp Cảnh Dực còn chưa kịp phản ứng, xoay người bỏ chạy.
"Chúng ta đi tìm Tiểu Tinh Tinh, trước tiên phải tìm được em ấy đã."
"Ngon không ạ?"
Gần như cùng lúc đó, Bùi Phượng Chi cũng từ nhà vệ sinh đi ra.
Bùi Phượng Chi mỉm cười nhìn Tiểu Tinh Tinh.
Cậu bé vùi đầu vào lòng Diệp Ninh Uyển, nghẹn ngào nói:
Tiểu Tinh Tinh đặt xương gà xuống, lấy khăn ướt lau tay, rồi mới cầm một miếng gà đưa đến bên miệng Bùi Phượng Chi.
"Tinh Tinh đợi chú ở đây nhé, chú đi vệ sinh một lát."
Diệp Cảnh Dực đột nhiên dừng bước, tay kia cũng nắm lấy tay Diệp Ninh Uyển.
Diệp Cảnh Dực ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào mặt Diệp Ninh Uyển một lúc, rồi đột nhiên nhào vào lòng Diệp Ninh Uyển, ôm chặt lấy cô.
Lúc này, Tiểu Tinh Tinh đang ngồi cùng Bùi Phượng Chi trong đại sảnh rộng rãi sáng sủa của KFC, trước mặt là một đống gà rán, hamburger, kem, chất đầy thành núi, gần như không thể chất hết lên hai chiếc bàn nhỏ ghép lại với nhau.
Phản ứng đầu tiên của Tiểu Tinh Tinh là, chạy mau!
Tiểu Tinh Tinh nhìn bóng lưng Bùi Phượng Chi, chớp chớp mắt ngây thơ.
Cô vội vàng chạy vào KFC.
Thấy Diệp Cảnh Dực mặt mày sa sầm, Tiểu Tinh Tinh liền cười rộ lên.
"Ăn từ từ thôi, đâu có ai tranh với cháu."
Diệp Cảnh Dực còn chưa nói hết câu, đã bị Tiểu Tinh Tinh kéo đi!
Rốt cuộc là ai chạy lung tung mới bị lạc?
Diệp Ninh Uyển dịu dàng v**t v* đầu nhỏ của Diệp Cảnh Dực, nhỏ giọng an ủi cậu bé:
Bùi Phượng Chi khẽ gật đầu, sau đó bình tĩnh đứng dậy, nói với Tiểu Tinh Tinh:
"Tiểu Tinh Tinh!"
Chương 88: Thằng nhóc này chạy nhanh thật (2)
Diệp Ninh Uyển buộc phải dừng lại, cúi đầu nhìn Diệp Cảnh Dực.
... (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nói đến đây, trong mắt Diệp Ninh Uyển hiện lên vẻ lo lắng sâu sắc.
Diệp Ninh Uyển đứng ngoài cửa sổ cũng sững sờ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Rõ ràng anh là người mắc bệnh sạch sẽ nghiêm trọng, nhưng khi nhìn thấy Tiểu Tinh Tinh như vậy, trong lòng không những không hề ghét bỏ, mà còn khiến Bùi Phượng Chi cảm thấy cậu nhóc giống như một chú cáo nhỏ lạc vào chuồng gà.
Hai người vừa vặn chạm mặt nhau.
Sắc mặt Tiểu Tinh Tinh thay đổi, theo bản năng che m.ô.n.g nhỏ của mình.
"Anh Diệp Cảnh Dực, cuối cùng anh cũng đến tìm em rồi!"
Thấy vậy, Bùi Phượng Chi khẽ khom lưng, cúi đầu lấy miếng gà trên tay Tiểu Tinh Tinh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cậu bé mắc bệnh sạch sẽ rất nghiêm trọng, nếu người đang ôm cậu không phải là Tiểu Tinh Tinh, e rằng đã bị cậu đ.ấ.m bay ra ngoài rồi.
"Mẹ đến rồi."
"Này! Tiểu Tinh Tinh, em..."
"Chạy mau! Nhất định không được để mẹ bắt được!"
Tiểu Tinh Tinh nheo đôi mắt mèo lại, vẻ mặt hưởng thụ, miệng nhỏ dính đầy dầu mỡ.
Đôi mắt Tiểu Tinh Tinh lấp lánh ánh sao, nhìn Bùi Phượng Chi với vẻ mặt mong chờ hỏi:
Rắc.
Tiểu Tinh Tinh lập tức vui mừng nhào tới, ôm chầm lấy Diệp Cảnh Dực.
Anh nhẹ nhàng vỗ lưng Tiểu Tinh Tinh.
Cậu bé không nói ra câu này, chỉ khôi phục vẻ lạnh lùng như thường, nói với Tiểu Tinh Tinh:
Bàn tay dính đầy dầu mỡ của Tiểu Tinh Tinh in hai dấu tay lên chiếc áo sơ mi trắng của Diệp Cảnh Dực, sắc mặt Diệp Cảnh Dực lập tức tối sầm.
Cái m.ô.n.g nhỏ của cậu bé nhất định sẽ bị mẹ đánh cho nở hoa!
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.