Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 638: Hiểu lầm lớn rồi (2)
Anh ta bước tới, hỏi Lệ Mặc Xuyên:
Giọng đứa nhỏ khóc đến khàn cả giọng, nghe càng thêm đáng thương.
"Buông ra!"
Lệ Mặc Xuyên cúi đầu, liếc nhìn đứa trẻ đang lấy tay che mặt, vừa khóc vừa lén lút quan sát mình.
Cho dù không có chứng sạch sẽ, thì ai lại muốn để một đứa trẻ bẩn thỉu ven đường chạm vào mình chứ, ai biết có vi khuẩn hay không.
Chương 638: Hiểu lầm lớn rồi (2)
Anh lấy điện thoại ra gọi một cuộc, không đợi người bên kia nói gì, chỉ báo địa chỉ nơi này.
Lệ Mặc Xuyên cảm thấy mình sắp phát điên rồi.
Lệ Mặc Xuyên xoay người muốn đi, nhưng Tiểu Tinh đột nhiên khóc to hơn, thậm chí còn đưa tay ra nắm lấy ống quần vest của anh.
Đôi mắt của đứa trẻ này...
Không đến năm phút, đã có mấy người đàn ông cao lớn mặc vest đen xuất hiện trước mặt Lệ Mặc Xuyên.
Người đàn ông mặc vest đen dẫn đầu liếc nhìn Tiểu Tinh đang ôm c.h.ặ.t c.h.â.n Lệ Mặc Xuyên, hơi ngạc nhiên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tiểu Tinh nhìn mấy người đàn ông, có chút sợ hãi, gần như bám chặt vào chân Lệ Mặc Xuyên, mũi sụt sịt, mắt vẫn còn đẫm lệ, nhưng không còn phát ra tiếng khóc chói tai như vừa rồi nữa.
Nhưng khoảnh khắc đứa trẻ ngẩng đầu lên, ánh đèn đường chiếu xuống, Lệ Mặc Xuyên nhìn thấy đôi mắt trong veo như mắt mèo đó.
"Lệ tiên sinh, đứa trẻ này là...?"
Anh lạnh lùng ra lệnh cho Tiểu Tinh:
Lệ Mặc Xuyên cau mày, có chút chán ghét sự bẩn thỉu của cậu bé. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Anh có chứng sạch sẽ.
Lệ Mặc Xuyên cười khẩy một tiếng, vừa định giơ chân đá đứa trẻ bẩn thỉu này ra. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Chú đụng trúng cháu, chú phải xin lỗi cháu."
Thôi được rồi, cứ giải quyết chuyện của nhóc con này trước đã.
Anh không hề có chút thương hại nào đối với loại trẻ con này, hơn nữa, anh vốn dĩ không phải là người tốt.
Tiểu Tinh hình như có chút sợ hãi, nhưng vẫn lí nhí nói:
Trẻ con thật phiền phức. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lệ Mặc Xuyên không khỏi ngẩn người.
Trên người đứa trẻ toàn là bùn đất, nước mắt nước mũi tèm lem khắp mặt, trông càng xấu xí hơn, nhỏ xíu như một chú cún bị bỏ rơi bên đường, đáng thương và tủi thân.
Anh đến đây vốn là định tìm Diệp Ninh Uyển, nhưng cúi đầu nhìn đứa trẻ bẩn thỉu này, Lệ Mặc Xuyên thầm thở dài trong lòng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đứa trẻ này...
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.