Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 438: Thứ con hoang như mày cũng xứng? (2)
Hắn ta vừa khóc vừa kêu, chẳng mấy chốc đã lăn ra ngất xỉu.
Tiểu Tinh Tinh cười toe toét, hàm răng trắng tinh, nụ cười rạng rỡ.
"Còn lùi lại làm gì? Ai dám lùi, gia đình nào chẳng phải dựa vào nhà họ Bùi mà sống, ai dám lùi tao sẽ cho nhà đó phá sản!"
Tiểu Tinh Tinh cắn môi, cuối cùng vẫn lắc đầu nguầy nguậy, nắm lấy cánh tay Diệp Ninh Uyển, làm nũng nhẹ giọng nói.
"Diệp Ninh Uyển!"
"Hôm nay tao sẽ dạy cho mày một bài học!"
Chương 438: Thứ con hoang như mày cũng xứng? (2) (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"A a a a a!!! Đau quá, mẹ ơi! Mẹ ơi con đau quá, a a a!!!"
"Mẹ, mẹ đến tìm con sao?"
Trong phòng khách, Tiểu Tinh Tinh đang ngồi trên ghế sô pha, hai tay ôm cốc thủy tinh uống nước ừng ực, đôi mắt to tròn lại đảo quanh nhìn ngó xung quanh.
Hắn ta tức giận đến mức mặt đỏ bừng, lập tức siết chặt nắm đấm, xông về phía Tiểu Tinh Tinh, nghiến răng mắng.
Mấy tên kia sợ hãi, vội vàng lao về phía Tiểu Tinh Tinh.
...
Vừa bước ra khỏi nhà kính, Tiểu Tinh Tinh đã chạm mặt Diệp Ninh Uyển đang vội vã chạy tới.
Tiếng quát cuối cùng của Bùi Minh Hoa gần như xé toạc cả cổ họng.
Lời lẽ thật độc ác, đối với một đứa trẻ chỉ mới bốn, năm tuổi, đây quả thực là những lời chưa từng được nghe thấy.
Câu nói vừa dứt, tên đàn em kia liền cảm thấy mất mặt, nhất là khi xung quanh vang lên những tiếng cười khẽ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tiểu Tinh Tinh vỗ vỗ tay, hừ một tiếng, xoay người rời khỏi nhà kính.
Nhìn dáng vẻ tràn đầy sức sống của con trai, Diệp Ninh Uyển bất đắc dĩ thở dài, đưa tay xoa đầu cậu bé, ngón tay cái lướt qua trán con. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Bọn mày! Tất cả xông lên cho tao! Dạy cho thằng nhóc con này một bài học!"
Nghe thấy tiếng gọi của Diệp Ninh Uyển, Tiểu Tinh Tinh lập tức chạy như bay về phía cô, ôm chầm lấy cô.
Bỗng thấy Nhị phu nhân nhà họ Bùi dẫn theo Bùi Minh Hoa hùng hổ bước vào, phía sau còn có Dịch Linh Linh và mấy tên đàn em bị Tiểu Tinh Tinh đánh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Con không cẩn thận bị ngã, nên mới bị như vậy!"
"Cậu đang nói gì vậy? Tôi không hiểu? Quỳ xuống dập đầu là gì? Quỳ thế nào? Dập đầu ra sao? Hay là cậu làm mẫu cho tôi xem được không?"
"Con xem con chơi đùa đến mức đầu đầy mồ hôi rồi kìa, vào trong uống nước với mẹ."
"Nhóc con, nếu bây giờ mày quỳ xuống dập đầu xin lỗi anh Bùi, bọn tao sẽ tha cho mày một mạng! Nếu không... hừ hừ, nhà họ Bùi sẽ chẳng quan tâm đến sống c.h.ế.t của một đứa con hoang đâu! Nói cho cùng, mày chính là vết nhơ của Bùi Cửu gia, mày c.h.ế.t đi mới là tốt nhất!"
Ngay sau đó, thân hình tên đàn em bay ngược ra sau, đập vào giá gỗ, cả người cùng với giá gỗ vỡ tan tành, nằm trên đất ôm ngực, không ngừng lăn lộn kêu gào thảm thiết.
Kết quả chưa đầy nửa phút, tất cả đều nằm la liệt trên đất, "ối ối" kêu la thảm thiết. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Những tên còn lại nhìn nhau, không ai dám tiến lên, cho đến khi Bùi Minh Hoa ở phía sau gào thét.
Diệp Ninh Uyển nhìn khuôn mặt hơi sưng lên của Tiểu Tinh Tinh, lông mày nhíu lại khó chịu.
"Còn không mau lên!"
"Tiểu Tinh Tinh..."
"Sao lại bị thương thế này?"
Một tên trong số đó vênh mặt hất hàm, vênh váo ra lệnh cho Tiểu Tinh Tinh.
"Vậy má con thì sao? Diệp Dịch Tinh, mẹ đã dạy con không được nói dối mẹ rồi!!!"
Diệp Ninh Uyển ngồi xuống, xoa đầu Tiểu Tinh Tinh, bỗng nhìn thấy vết xước trên cằm cậu bé, liền nâng cằm con trai lên, quan sát kỹ một hồi, rồi nghiêm nghị hỏi.
Tiểu Tinh Tinh lại chẳng hề quan tâm đối phương đang nói gì, chỉ ngây thơ nghiêng đầu, hỏi.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.