Đêm Say Rượu! Bị Đại Lão Kinh Thành Ôm Eo Hôn Đến Đỏ Mặt
Ta Không Uống Cháo Trắng/Ngã Bất Hát Bạch Chúc
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 89: “Cứ chịu đựng đi”
Lương Nghiễn Chi ra mở cửa, thấy gương mặt mệt mỏi của cô thì xót xa, khom người giúp cô thay dép.
Hứa Dương vốn như thế: mọi mặt đều tốt, chỉ là hơi xã giao sợ hãi. Nếu không phải người quen, cô chính là “máy chặn chủ đề”.
Trên chiếc giường lớn kiểu Âu.
Thẩm Tinh Dã mặc vest chỉnh tề, quần âu ôm gọn đôi chân dài, sải bước vững vàng mà khí thế, đi thẳng về phía cô.
“Biết rồi mà.”
“Chẳng phải chị luôn lạnh lùng sao?”
Trong khoảnh khắc ồn ào ấy, ánh mắt của Hứa Dương và Thẩm Tinh Dã chạm nhau giữa không trung…
Thứ Sáu.
Cô gục vào vai anh, giọng lười nhác:
Cô đưa tay ra, giọng nhỏ nhẹ:
“Cứ chịu đựng đi.”
Lần đầu gặp ở quán bar, Nam Kiều đã có cảm giác khác lạ. Sau này, khi chạm mặt ở bệnh viện quân khu, vì thấy Tạ Thanh Hoài nên cũng kéo theo ác cảm với anh.
“Hôm nay, đối thủ xuất hiện đông lắm, nhớ phải cười nhé.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cam Tử vội nâng váy giúp cô, nhắc nhở:
Hứa Dương nhận lấy, khóe môi khẽ cong, mở game.
Tần Thời Diệm ngồi cạnh, hương cam nhẹ từ người cô thoảng sang, thanh mát dịu dàng.
Thẩm Tinh Dã khoác tay một lão nghệ sĩ hơn sáu mươi tuổi – Thẩm Mân – cùng bước đến.
Đúng lúc đó.
Hai người cùng ghé một quán cà phê.
“Bạn của Lương tổng nhà cậu – Cố Cảnh Hành.”
Vài tiếng sau, Nam Kiều cuối cùng cũng gột sạch hết những bụi bặm trên người mấy hôm nay. Không chỉ thế, cô còn mua thêm một mái tóc giả, nhìn cực kỳ thật. Vào thẩm mỹ viện, đối diện với làn da sạm màu của chính mình, cô không khỏi thấy chán ghét.
…
Lục Tinh Dư bị anh giam cứng trong lòng. Cô khẽ nhấc chân nhưng vẫn bị đè chặt, Lương Nghiễn Chi chẳng khác nào dã thú đói khát.
Đúng lúc ấy, cô đưa điện thoại cho Hứa Dương:
Cô bỗng ngừng tay, khóa màn hình, khóe mắt lướt qua cổng vào:
Cô đi thảm đỏ ở vị trí áp chót. Chị Tinh dặn dò:
“Vậy Lương tổng có cần tự kiểm điểm không?”
Cô thản nhiên:
Nam chính phim sắp tới – Tần Thời Diệm – mặc lễ phục đuôi tôm tiến đến. Thấy Hứa Dương ngồi một mình, làn da trắng mịn như phát sáng, đôi mắt sâu hút. Anh khẽ chào:
“Đi thôi, lễ trao giải sắp bắt đầu rồi.”
Tiếng MC dõng dạc vang lên.
Từ xa có hai người đi tới, được đông đảo người vây quanh.
“Biết rồi mà cái gì? À, nghe nói hàng xóm mới của em là trai đẹp? Dương Dương, em là minh tinh, phải giữ khoảng cách với hàng xóm. Tháng sau nữ chính phim mới chắc chắn phải tung CP. Chuẩn bị tinh thần đi.”
“Đi mua sắm thôi mà sao mệt thế này? Có lẽ vận động buổi tối chưa đủ đấy.”
Hàng loạt ánh đèn chiếu rọi, cô ung dung đối diện, đã quen với những dịp thế này.
Hậu trường.
“Tinh Tinh, giờ em nói năng ngông nghênh lắm. Chờ lát nữa xem em chịu đựng thế nào.”
Hứa Dương nhàn nhạt đáp:
Cuối cùng bình tĩnh nghĩ lại, cô cảm thấy chơi đùa một chút cũng không sao.
…
Anh còn định bàn với đạo diễn thêm vài cảnh thân mật. Nhưng gặp người thật, cảm giác như mắt mình được rửa sạch.
Chỉ là câu chuyện đến đây liền ngắt quãng, không khí hơi gượng gạo.
“Ôi, người đi bên cạnh thầy Thẩm Mân đẹp trai quá. Có phải tân binh vừa vào giới không?”
Trong căn phòng ngủ, tiếng nũng nịu và tiếng thở dồn dập quyện lẫn vào nhau…
Các nghệ sĩ trẻ lẫn tiền bối tụm năm tụm ba trò chuyện. Hứa Dương ngồi trên ghế riêng, chẳng mặn mà bắt chuyện. Với cô, những thứ xã giao bề ngoài này chẳng đáng tin, vì sau lưng, chưa chắc họ nói giống như vậy.
Anh vốn là con nhà tài nguyên, bộ phim này chọn nam trước, rồi mới chọn nữ. Anh đích thân chọn Hứa Dương, bởi nghe nói cô sạch bóng scandal, đời tư trong sáng, mọi tài nguyên đều do chị Tinh và bản thân tranh giành.
“Dương Dương, chị Tinh bảo chị nên nói chuyện với mấy đồng nghiệp, để truyền thông chụp vài tấm. Không thì họ lại nói chị lạnh lùng.”
Tiếng ồn ào khắp hội trường.
“Thế… cần tớ giúp gì không?”
“Ôm em một cái.”
“Tháng sau vào đoàn rồi, tôi rất vui khi được hợp tác cùng cô.”
… (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tối nay, Hứa Dương mặc váy hồng quây ngực, sau lưng đính chiếc nơ cực lớn, nổi bật áp đảo cả dàn sao.
Anh đành ngượng ngùng đứng dậy. Cam Tử vội cúi đầu xin lỗi thay.
May thay, sau liệu trình chăm sóc toàn thân, cô chủ quán bar xinh đẹp kia đã trở lại.
Lục Tinh Dư đưa Nam Kiều đến trung tâm thương mại SKP lớn nhất ở Kinh Thành để mua sắm và làm spa.
…
“Không giống lắm.”
Lục Tinh Dư hơi bất ngờ, nhưng nhanh chóng ổn định lại:
Hứa Dương sững sờ. Đó chẳng phải là vị thầy cô ngưỡng mộ, từng dạy môn tự chọn ở trường đại học sao? Không ngờ lại có quan hệ với anh!
Chị giơ tay vẽ một đường cong trong không khí:
Bên tai cô vang lên tiếng nữ nghệ sĩ ngồi cạnh:
“Được, cần gì thì cứ nói, đừng khách sáo.”
Nam Kiều khuấy cà phê trong tách:
“Ừ.”
Trò này cô chơi dưới nick ẩn đã lâu, giờ đang kẹt ở cửa cuối, thiếu người gánh. Cô chăm chú tích trữ trang bị.
“Ừ, cảm ơn.”
“Chị chơi game đi!”
Hứa Dương tìm được chỗ của mình ở hàng thứ hai, ngồi giữa. Hai bên đều là minh tinh cùng tuyến, ngoài mặt tươi cười nhưng thực chất là đối thủ.
“Sau đây, xin chào đón nữ diễn viên trẻ được yêu thích – Hứa Dương. Cô tốt nghiệp Học viện Biểu diễn Truyền thông Kinh Bắc, không chỉ là diễn viên xuất sắc mà còn là ca sĩ hát – nhảy tài năng. Xin nồng nhiệt vỗ tay chào đón tiểu tiên nữ của chúng ta – Hứa Dương!”
“Nhớ chưa? Nụ cười chuẩn tám chiếc răng.”
Chương 89: “Cứ chịu đựng đi”
Nơi này, chỉ cần biểu cảm lệch một chút, ngày mai lập tức lên hotsearch.
…
Ngoài kia đồn cô cao lãnh, nhưng hình tượng lại giống tiên nữ. Vậy nên câu trả lời đơn giản này, anh cũng không thấy lạ.
“Kiều Kiều, giờ cậu có thể nói cho tớ biết, người mà cậu theo đuổi là ai chưa?”
Bên kia.
Lục Tinh Dư trở về nhà.
Anh cúi xuống nhìn cô, mắt dần tối lại, giọng khàn khàn mang theo sắc ý:
Trong khán phòng chật kín.
Đúng lúc ấy.
Hứa Dương bước xuống xe, nhân viên chỉnh lại tà váy. Cô thong dong đi ra chính giữa sân khấu.
Lục Tinh Dư không kìm được, hỏi thẳng:
Khi tình đến cao trào, một câu trầm khàn bật ra:
“Trời ơi, anh ấy đang đi về phía chúng ta kìa…”
“Thôi, chúng tớ không hợp đâu.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Dương Dương, đi chậm thôi, chú ý hình tượng.”
“Hứa Dương, chào cô.”
Vì đến sớm, có không ít phóng viên tác nghiệp.
Anh lập tức bế ngang cô như công chúa, vừa trách yêu vừa quan tâm:
“Dương Dương, anh Tần đi rồi.”
“Chào anh.”
…
Cô ngước mắt, đôi mắt hồ ly đặc biệt quyến rũ, khẽ mỉm cười:
Cam Tử ghé sát thì thầm: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Chị Tinh, fans riêng của bên nam quá đáng lắm, toàn là fan nữ. Em không muốn tung CP, lỡ dính thị phi thì chỉ khổ thân mình. Em tin chị sẽ xử lý được.” – Hứa Dương vỗ vai chị, nói nghiêm túc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cam Tử bên cạnh cũng thấy thay cho cô.
Bàn tay Hứa Dương đặt trên váy khẽ siết lại, lòng bàn tay rịn mồ hôi.
Liên hoan phim truyền hình sinh viên đang được giới trong ngành săn đón.
…
Tần Thời Diệm muốn xem cô chơi gì, nhưng màn hình có dán miếng chống nhìn trộm, chẳng thấy được.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.