Đêm Say Rượu! Bị Đại Lão Kinh Thành Ôm Eo Hôn Đến Đỏ Mặt
Ta Không Uống Cháo Trắng/Ngã Bất Hát Bạch Chúc
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 74: Nụ hôn trọn vẹn
Anh bế cô lên tầng ba, đến ban công ngắm cảnh đêm. Trong năm năm ở nơi này, anh dành nhiều thời gian nhất chính là tại đây. Mỗi khi nhớ cô, anh đều ngẩng nhìn bầu trời đầy sao, thậm chí có khi nhìn đến thiếp đi.
“Là ai vậy? Lương tổng ở nước ngoài còn giấu mỹ nhân trong nhà à?”
Lục Tinh Dư đỏ bừng mặt:
Anh liếc sang, bắt gặp sắc mặt khó coi của Lục Tinh Dư.
“Biết rồi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lục Tinh Dư đứng bên ghế dài, liên tục xua tay:
Cơm xong.
“Anh chẳng đáp lại gì cả.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
…
Cô lắp bắp:
“Có người!”
“Anh đang cho em cơ hội thể hiện đấy.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Được, vậy xuống nhà.”
“Không phải em đang nghiên cứu à?”
“Em chưa phải…”
Thấy chưa, nói năng vẫn đáng ghét như thế.
Câu nói vừa dứt, anh liền bế cô bước vào phòng tắm.
Giây sau, anh ghì lấy eo, bàn tay không ngừng x** n*n, lớp váy mỏng sắp bị xé rách. Cô cũng nhiệt tình đáp lại…
“Em là muốn tạo bất ngờ cho hai người mà…”
Lục Tinh Dư đẩy anh:
Lương Nghiễn Chi ôm cô vào lòng, bàn tay to lớn ấn nhẹ nơi lưng. Lục Tinh Dư ngẩng đầu, chỉ có thể nhìn thấy chiếc cằm thon và yết hầu gợi cảm của anh đang khẽ trượt động.
Lương Nghiễn Chi liếc bàn tay kia. Cô em gái này vốn tính tự nhiên, không biết Tinh Dư có quen nổi không.
Trên đường, Lương Noãn bất chợt hỏi:
“A Nghiễn, chỗ này chắc anh thường đến phải không?”
Lương Noãn bấm dừng, nhét máy vào túi:
Anh vòng tay ôm chặt Lục Tinh Dư, ba người cùng đi xuống.
Lương Nghiễn Chi ra cửa nhận khay thức ăn, đặt lên tủ đầu giường, rồi tự tay đút cho cô.
Lương Noãn tiến lên, tay đặt trước ngực, cười:
Anh đưa tay, giọng trầm hẳn:
Anh giả bộ như vừa ngộ ra, giọng dịu dàng:
Một bức tranh mờ ảo, đầy ám muội dần trải ra…
“Cái tên đó là để em có thể gọi sao?”
Anh bật cười, ánh mắt cưng chiều.
“Ghế dài này có vẻ cũ rồi, tường còn vẽ mấy hình gì đó.”
“Lúc mới ra nước ngoài, anh cứ nghĩ em không yêu anh. Thường xuyên ngồi đây uống rượu, hút thuốc, cả người sa sút. Mẹ anh từng tới một lần, khuyên anh phải vực dậy.”
Tiếng chai lọ rơi vang lên từ phía xa.
“Vậy anh còn phải cảm ơn Tinh Tinh đã phối hợp rồi?”
“Chỗ nào nhìn ra anh không thích?”
“Nhưng… phải quan tâm chứ.”
“Sao em biết?”
“Em muốn nói vài lời với Tinh Dư, được không?”
“Sao vậy? Có sẹo sao?”
Lương Nghiễn Chi giữ chặt gáy cô, cúi xuống hôn sâu, không ngừng vẽ lại bờ môi mềm mại của cô, rồi từng bước tiến sâu hơn…
“Em… em ở đây từ nãy?”
“Thế thì mau tắm nhanh lên đi.”
Hai người cùng ngâm mình trong bồn tắm tròn. Lương Nghiễn Chi tự tay tỉ mỉ giúp cô tắm rửa. Khi lau đến sau lưng, anh đặc biệt cẩn trọng — mỗi lần chạm đến nơi đó, trong đầu anh lại hiện lên cảnh Tần Chính Quốc quất roi da lên người cô, khiến tim anh siết chặt.
Nhưng cụ thể vẽ gì, cô không nhìn rõ.
Cô nếm vài miếng, thấy hương vị không tệ, liền ăn thêm nửa bát, lại uống một bát nhỏ canh lê chưng cùng thịt cá.
Lương Nghiễn Chi cúi mắt, ôn nhu nhìn người trong lòng:
Cô đưa tay sờ mũi, ánh mắt lấp lánh nhìn về phía Lục Tinh Dư, cười ngượng:
Cô bất chợt nhào lên, chủ động hôn anh. Chiếc váy xanh quấn chặt lấy cả hai, nụ hôn vụng về, nhưng anh lại rất hưởng thụ.
Chương 74: Nụ hôn trọn vẹn
“Ừ, Lương tổng dai sức, em đây nể mặt anh mà ăn thôi.”
Lục Tinh Dư cũng không kìm được, vươn tay vuốt nhẹ gương mặt anh:
“Lúc ấy trẻ người non dạ, chẳng nghe ai cả. Mỗi lần nhớ đến em, tim anh như bị ngâm trong nước, nặng trĩu, tê dại.”
Lục Tinh Dư nhíu mày, bật dậy khỏi người anh. Bao ái muội vừa rồi lập tức tan biến.
Anh hôn vành tai cô, giọng khàn nặng:
“Không đưa, đây là điện thoại của em.”
Anh vẫn mải miết hôn, nhưng Lục Tinh Dư lập tức tỉnh, nhìn thấy cách đó năm mét có một cô gái. Cô ta mặc váy Yamamoto, tóc ngắn ngang vai, gương mặt sắc nét, có chút quen quen.
“Không có sẹo, rất đẹp.”
Anh nhìn cô, đôi mắt tối lại:
“Ăn tối chưa?”
Anh đứng dậy, hỏi:
Những năm bị Tần Chính Quốc giám sát quá lâu khiến cô cực kỳ nhạy cảm với việc bị quay chụp.
Lục Tinh Dư cắn trả vào môi anh một cái. Anh khẽ rên, ánh mắt bốc lên tầng tầng sóng, như muốn nuốt trọn cô.
Hai tiếng sau.
“Tại hai người quá quên mình, chẳng để ý em thôi. Sau này chúng ta sẽ là người một nhà mà.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Giấu một mình em là đủ rồi.”
Vẫn còn hơi sớm!
“Anh không thích sao?”
“(⊙o⊙)… Ừ, không có chi.”
Lương Noãn lưu luyến đưa máy ra.
Nếu vừa rồi anh còn đắm say, thì giờ lại như ngọn núi phủ băng, lạnh lẽo tỏa khắp người.
Người làm bưng cơm lên phòng. Lục Tinh Dư mệt đến nỗi nằm ngửa dang tay chân trên giường, còn người đàn ông ngồi thẳng tắp tao nhã trên ghế sofa, đối lập rõ rệt.
“Em sao lại về rồi?”
“Ngốc à.”
Lục Tinh Dư thấy anh nhét điện thoại vào túi quần, không nhịn được trêu:
“Nếu anh còn để tâm chuyện cũ, thì bây giờ chúng ta làm sao có thể ở bên nhau?”
“Xin lỗi, khi đó em bất đắc dĩ, chỉ nghĩ mình không xứng với anh, nên mới nói những lời khó nghe. Anh tha thứ cho em nhé?”
Lục Tinh Dư nằm trong vòng tay anh, đưa mắt nhìn quanh:
Cô khẽ rũ mi, rồi ghé môi hôn lên cằm anh, như muốn che đi ánh mắt u ám ấy:
Lương Noãn chủ động nắm tay cô: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lương Nghiễn Chi nghiêng mắt, thấy người một giờ trước còn gọi điện nói đang nghiên cứu, nay lại đứng đây, trong tay cầm điện thoại, camera chĩa thẳng vào hai người.
Tại sao… người kiệt sức mãi vẫn là cô?
Những ngón tay thon dài, trắng lạnh, khẽ lướt qua từng tấc da. Lục Tinh Dư nghiêng người, giọng khàn khàn:
“Đừng bận tâm!”
“Ngày sinh của anh.”
…
“Ăn ngon thế này, chắc là đói lắm rồi.”
Cô gái vội nói chen:
“Rồi, anh.”
“Em định tạo bất ngờ cho anh và chị dâu.”
Lục Tinh Dư chẳng buồn nhìn, đáp nhạt:
“Vừa rồi hai người rõ ràng như vậy, còn chưa phải sao? Chị dâu, em thấy hết rồi, chính chị chủ động đó nha.”
Bỗng.
Cuộc gọi bị anh dứt khoát cắt ngang.
“Anh nhắc lại, đưa.”
“Đưa điện thoại đây.”
“Mật khẩu.”
Anh rảnh một tay bắt máy. Trong ống nghe truyền đến giọng nói lanh lảnh tinh nghịch:
“Anh, lần này anh sang New York, định bao giờ về nước? Năm ngày nữa em có triển lãm mỹ thuật, anh chị có thể đến không?”
Anh khẽ “ừ” một tiếng, rồi tiếp lời:
“Anh, anh đã về biệt thự chưa? Mấy hôm nay em còn đi nghiên cứu học hỏi, phải vài ngày nữa mới về nhà được đó.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.