Đêm Say Rượu! Bị Đại Lão Kinh Thành Ôm Eo Hôn Đến Đỏ Mặt
Ta Không Uống Cháo Trắng/Ngã Bất Hát Bạch Chúc
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 13: Tinh Dư, ba đến đón con về nhà
Hai người vừa xuống đến sảnh lớn.
“Tiếp tục theo dõi, tiền tôi trả gấp đôi.”
Hiếm khi cô nở một nụ cười:
Lương Nghiễn Chi có phần xúc động, xoay người cô lại, ánh mắt sâu thẳm:
“Thế điện thoại của em đâu?”
Tần Chính Quốc dường như đã đoán trước, khẽ nhếch môi cười:
Khí thế của Tần Chính Quốc vẫn ngạo mạn, thong thả nói:
Ngay sau đó, Lục Tinh Dư ngồi xuống ghế làm việc, bắt đầu hướng dẫn Tiếu Tiếu xử lý các vụ án.
“Lương tổng, cảm ơn sự quan tâm của anh. Chúng ta vốn không phải là quan hệ nam nữ, xin anh đừng bịa đặt. Những ngày qua cảm ơn anh.”
Hồ Xảo Xảo động lòng, nghĩ đến con gái mình luôn muốn gặp mặt Lương Nghiễn Chi, trước đây anh đều từ chối. Cơ hội lần này e rằng sẽ thành thật.
Lúc này, Trì Ngạn Lâm gọi đến:
…
Lương Nghiễn Chi đưa điện thoại:
Anh cũng không định giấu diếm:
“Còn điện thoại, đã gửi đến chưa?”
“Đây là công ty, nghiêm túc chút.”
“Tinh Dư, ba đến đón con về nhà.”
Tiếu Tiếu khẽ đáp một tiếng, rồi khoác tay Lục Tinh Dư dẫn vào văn phòng, vừa đi vừa than thở:
“Cháu biết. Cháu chỉ muốn hỏi một câu thôi.”
“Lục Tinh Dư là bạn gái tôi, tối nay cô ấy sẽ về cùng tôi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lương Nghiễn Chi bước lên trước, rõ ràng cảm nhận được sự sợ hãi của cô, đôi mắt sâu thẳm lẫn chút giận dữ:
Lục Tinh Dư vừa bước ra khỏi văn phòng, liền thấy Lương Nghiễn Chi tiến lại, không nói không rằng nắm tay kéo cô đi.
Lòng cô chợt trĩu nặng. Đã đến tận bây giờ, chỉ cần kiên trì thêm một lần nữa. Nếu ông ta không chịu tiết lộ tung tích của Lam Uyển, cô sẽ liều mạng cùng ông ta.
“Cậu tin sao?”
Trì Ngạn Lâm bị hỏi ngược đến nghẹn lời. Thật ra người lớn tuổi ngã cầu thang cũng dễ tổn thương, giả thuyết này không phải vô lý. Nhưng qua câu hỏi ấy, anh đã hiểu rõ Lương Nghiễn Chi không tin.
Chương 13: Tinh Dư, ba đến đón con về nhà
“Lục Tinh Dư, cho dù em không nói, anh cũng sẽ tự mình điều tra rõ ràng! Vài hôm nay, em ở Di Hòa Uyển đi, nơi đó yên tĩnh, trong nhà còn có Tinh Tinh bầu bạn với em.”
“Về Di Hòa Uyển kiểm tra vết thương.”
“Lương tổng, có người tới.”
Vừa dứt lời—
“Có phải liên quan đến tiểu thư nhà họ Lục không? Tôi là bác sĩ, không thể tiết lộ bệnh tình.”
“Chị Tinh Dư, mấy hôm chị không có ở đây em thật sự sắp phát điên, tài liệu chất đống, ngày nào cũng tăng ca. Nếu cứ vậy chắc em mọc tóc bạc mất.”
Anh lập tức buông tay cô, chắn người phía trước:
“Vâng, Lương tổng.”
“Là một con mèo Ba Tư nuôi trong nhà, tên ở cửa hàng thú cưng đặt, em đừng hiểu lầm.”
“Thật sao? Để chị xem.”
Tần Chính Quốc mỉm cười hài lòng.
Vẻ mặt anh chợt cứng lại, hơi thở khựng đi, chỉ trong thoáng chốc đã hiểu rõ sự thật phía sau.
Cô bỗng xoay người, đối diện với Lương Nghiễn Chi, nắm chặt tay, ngẩng cao đầu dồn nén dòng lệ nóng nơi đáy mắt:
Quan trọng sao?
“Dù nhà họ Lục có làm gì với em, em cũng không hối hận.”
Lúc này—
“Pháp luật không hề quy định cha dượng có quyền can thiệp hôn sự của con gái. Hôm nay, ông đừng mong đưa Lục Tinh Dư đi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Cũng còn chút lương tâm.”
Ánh mắt Lương Nghiễn Chi điềm tĩnh, như đã nhìn thấu tất cả:
“Được, xuống đi.”
Cúp máy, Lương Nghiễn Chi lại suy tính có nên gọi cho Hồ Xảo Xảo. Bà là bạn thân của mẹ anh – Chúc Khải Mộng, nhưng chưa chắc sẽ tiết lộ sự thật. Với y đức của mình, bà khó mở miệng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Là ai?”
Trợ lý Phó vội vã chạy đến:
“Không cần, em muốn về nhà họ Lục.”
“Được, vậy ta đến công ty trước, hay em muốn ghé qua Văn phòng luật Tinh Thần, gặp lại các đồng nghiệp?”
Chiều muộn.
“Tinh Tinh?”
Sau chút ngạc nhiên, Lục Tinh Dư lại khôi phục vẻ điềm tĩnh:
“Bác sĩ của nhà họ Lục kín miệng lắm, ngay cả tiền cũng vô dụng, cứ như bị hạ bùa vậy.”
Ông ta nhìn cô chằm chằm:
Đến công ty, vừa thấy cô, Tiếu Tiếu lập tức lao tới định ôm một cái thật chặt. Nhưng tay còn chưa chạm được thì đã bị Lương Nghiễn Chi kéo Lục Tinh Dư tránh sang một bên.
“Đi đâu?”
“Không phải.”
Sống chung với ông ta năm năm, cô hiểu rất rõ đây chính là dấu hiệu trước cơn bão. Bề ngoài điềm đạm, nhưng bên trong thì tối tăm méo mó.
Lương Nghiễn Chi đứng bật dậy, một tay chống hông, giọng khó kìm nén:
Trợ lý Phó đứng chờ lệnh.
“Chỉ một câu, hỏi xong thì cháu phải thu xếp ăn cơm cùng Thanh Hoài.”
“Được. Vết thương trên lưng Lục Tinh Dư có phải do ngã mà thành không?”
“Tinh Dư, bao nhiêu năm cố gắng, con muốn buông bỏ sao?”
“Không cần, đến công ty anh đi. Tiếu Tiếu nói có vài vấn đề cần em xử lý.”
“Lương tổng, còn khoảng bốn tiếng nữa mới tới.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
…
“Nói trọng điểm.”
Lục Tinh Dư lắc đầu:
Anh đứng yên trước ô cửa kính sát đất, giọng bình thản:
Tần Chính Quốc đã bước vào đại sảnh. Ông ta mặc bộ âu phục tân Trung hoa, như phản diện trong phim Hồng Kông. Nhìn thấy Lương Nghiễn Chi đứng cạnh Lục Tinh Dư, trước tiên ông ta lịch sự mỉm cười, sau đó cất giọng dịu dàng mà quỷ dị:
Cũng giống người đang ở văn phòng bên cạnh.
Sao ông ta lại tìm được nơi này? Sao lại biết cô đang ở đây? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Tinh Dư ngoan, chúng ta về nhà thôi. Lễ phục của tiệc đính hôn ngày mai sẽ gửi tới, con phải thử một lần.”
“Nghiễn Chi, có việc gì tìm tôi?”
“Lương tiên sinh, tôi đã định hôn sự của Tinh Dư cho Phó Minh Sinh, chọn ngày đính hôn. Mong Lương tiên sinh tự trọng.”
“Cũng ở nhà họ Lục.”
Phòng tổng giám đốc.
“Khúc Phối San – mẹ kế của Tinh Dư, mũi với ngực đều bị lệch.”
Trợ lý Phó lau mồ hôi trán. Một giờ trước, anh đã nhận thông báo: một chiếc điện thoại bản đặt riêng từ nước ngoài được đưa về bằng chuyên cơ. Có người cho rằng đây là xa xỉ của nhà giàu, nhưng trong mắt anh, đó lại là tình cảm vòng vo của Lương Nghiễn Chi.
Nghĩ đến những vết sẹo sẽ lộ ra trước mặt anh, hay những ký ức không muốn nhắc lại bị phơi bày, cô lập tức từ chối. Bản thân cô không đủ mạnh mẽ để phơi bày sự thật xấu xí ấy, càng không thể thẳng thắn với Lương Nghiễn Chi.
Lục Tinh Dư giữ vẻ mặt lạnh nhạt, nhìn sang vị công tử cao cao tại thượng bên cạnh. Anh chính trực, nghiêm khắc với quy củ và môn hộ, càng khiến khoảng cách giữa hai người thêm xa.
“Mấy tấm ảnh này, đưa cho bảo an và lễ tân ở sảnh nhận mặt. Một khi phát hiện, lập tức báo cho tôi.”
“Bị đánh à?”
Do dự một lát, anh vẫn gọi. Đầu dây bên kia khá ồn ào, vài phút sau Hồ Xảo Xảo mới nghe máy:
“Tần Chính Quốc.”
“Lương ca, tin lớn. Vài hôm nay tôi nhờ người theo dõi trước cổng nhà họ Lục, phát hiện một chuyện…”
Đôi mắt Lục Tinh Dư run rẩy, ngay cả đầu ngón tay cũng khẽ run.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.