Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 157: Giúp đỡ người giữ mộ
"Hắn tên Từ Mãng? Vậy chẳng phải là người của cái gia tộc kia sao?" – ta hỏi. An Hiên có vẻ hơi kinh ngạc, Chris thì nhíu mày, bước tới gần Từ Mãng.
Hắn lại bắt đầu lắp bắp, ta nghe mà bực cả mình.
"Đã nói là tổ tông nhà ngươi, vậy giờ ngươi đòi đuổi ông ta đi là sao? Ngươi hoàn toàn có thể giữ lại mà thờ tiếp mà."
An Hiên lắc đầu, thở dài: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
An Hiên giận đến nghiến răng:
Suy đoán của ta hoàn toàn chính xác. Vừa nghe An Hiên chất vấn, Từ Mãng – kẻ trung niên nhìn có vẻ hoảng loạn ấy – lập tức quỳ sụp xuống đất. Hai chân như nhũn ra, cả người ngã rạp sang một bên.
Không sai, là một tòa tháp cao ngất. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Người giữ mộ?
"Đi theo ta trước đã."
Người đàn ông kia thoáng căng thẳng, không chỉ đơn thuần là khẩn trương. Khi thấy Chris tiến lại gần, ta rõ ràng thấy hai chân hắn lùi về sau mấy bước, vô thức rụt lại.
"Ngươi nói hết ra đi, toàn bộ, không được giữ lại dù chỉ một chút."
Ta ngẩng đầu nhìn lên, ngoài tòa tháp còn có bức tường cao bao quanh. Trên cổng treo một tấm biển gỗ đã mục nát, chẳng còn nhận ra được chữ viết gì. Nhưng ta lờ mờ thấy một chữ "Từ" nhạt nhòa — xem ra nơi này từng là địa chỉ chính của Từ thị gia tộc.
"An gia gia bọn họ đâu rồi?"
Chẳng phải mục đích cuối cùng vẫn là trấn áp thứ đang quấy phá trong nghĩa địa này sao? Còn đứng đó do dự cái gì nữa? Tên gọi Từ Mãng, đúng là khiến người ta bực không chịu nổi.
Chuyện này... chẳng lẽ lại giống với địa chỉ cũ của nhà họ Dương Ý Nhạc?
Một tiếng nổ lớn vang lên từ cửa. An Hiên siết chặt nắm đấm, đấm thẳng vào cánh cửa khiến từng mảnh vụn gỗ bay tung tóe rơi lả tả xuống đất.
Chris nhận ra sự hiện diện của người này, nghi hoặc hỏi:
Đây là lần đầu tiên ta thấy An Hiên giận đến tím mặt. Chiếc bật lửa vừa châm thuốc đã bị hắn bóp chặt trong lòng bàn tay, vo nát thành một khối. Như thể hắn hoàn toàn không cảm nhận được hơi nóng của tàn lửa, cứ thế dùng lực mà nghiền nát điếu thuốc trong tay.
Giọng hắn cũng gắt gao không kém. Có thể thấy sắc mặt tiều tụy và mệt mỏi của hắn không chỉ vì chuyện trong mộ viên, mà phần lớn là vì chuyện của An gia gia.
Chris vốn định giữ một chút hòa khí, giờ cũng không còn chút biểu cảm ôn hoà nào. Khuôn mặt lạnh băng, ánh mắt màu xanh nhạt mang theo hoa văn mờ nhạt gắt gao khóa chặt người đàn ông đang quỳ kia.
"Các ngươi... theo ta... đến bên này trước..."
"Ta cũng đâu muốn giấu! Chỉ là... chỉ là hắn là tổ tông của ta! Là vị tổ lập ra nhà họ Từ chúng ta! Ta làm sao có thể... làm sao có thể..."
Chris nói, rồi sải bước, cặp chân dài thoắt cái đã đuổi theo hắn. Ta cũng định chạy theo, nhưng chưa kịp nhấc chân, cả người đã bị sắc quỷ ôm ngang eo. Hắn khẽ lắc mình vài cái, chỉ trong chớp mắt đã lao đi gần mười mét.
Chả trách, chả trách từ đầu hắn cứ ấp a ấp úng, câu trước không xong, câu sau không dám nói. Còn dò xét mãi xem Chris với An gia có phải cùng một phe – hóa ra là sợ bị trả thù.
Từ Mãng đưa tay sờ lên cái đầu hói bóng loáng của mình, vẻ mặt uể oải: "Kỳ thật... kỳ thật..."
Ta nhớ chiếc vòng tay này có thể phần nào áp chế âm khí, giảm ảnh hưởng đến ta. Sắc quỷ lặng lẽ nhìn ta một lúc lâu, cuối cùng đành bất đắc dĩ đưa tay chạm nhẹ lên vòng ngọc. Cảm giác cuộn trào nơi dạ dày lập tức dịu đi không ít.
Ta nghĩ đến đó thì lập tức phủ định. Không, bản chất sự việc này chắc chắn không giống nhau.
"Người này là..."
Đừng trách ta nghĩ đến người kia – một nhánh tàn lụi, thưa thớt của Từ thị gia tộc. Trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp đến mức ấy? Chuyện này chỉ có một khả năng: người giữ mộ này chính là hậu nhân còn sót lại của gia tộc ấy.
Chris ban đầu đến là để tính sổ với An Hiên, nhưng vừa nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi, rã rời của hắn thì lại mềm lòng, nhất thời không nỡ gây chuyện. Hơn nữa, hắn cũng để ý đến tình hình kỳ lạ bên trong nghĩa trang.
Giọng Chris mang theo áp lực rõ rệt khiến Từ Mãng toàn thân toát mồ hôi lạnh. Hắn luống cuống lau qua mặt, rồi rụt rè bò dậy khỏi mặt đất, khom lưng cong lưng, run rẩy đưa tay chỉ về một hướng.
Chẳng lẽ... lẽ ra An gia gia không cần phải nhập viện? Là vì người này khi nhờ vả đã cố tình giấu đi sự thật trong mộ viên, khiến nghi thức trừ tà thất bại? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chỉ một chữ, vang lên lạnh buốt:
"Nói."
Ta vừa định lắc đầu thì một người đàn ông trung niên ăn mặc giản dị chậm rãi bước tới. Trên đỉnh đầu hắn nhẵn bóng, không có lấy một cọng tóc, đôi mắt đen kịt đầy mờ mịt, không chút ánh sáng.
"Là... là ta..." – hắn lắp bắp.
Nghi thức khu trấn quỷ thất bại, ngược lại còn dẫn thêm những thứ khác tới.
Là hắn chủ động nhờ An gia mời người đến trừ quỷ. Kết quả, An gia gia và những người khác đều phải nhập viện, Chris tới đây để hỗ trợ, vậy mà hắn lại ấp úng mãi không chịu nói rõ.
"Sự tình... nói ra thì rất dài."
"Kỳ thật... cái người trong mộ viên kia, ta nhận ra."
"Ta đã đưa tất cả vào bệnh viện rồi."
"Ngươi còn bảo bên trong chỉ là ác quỷ vặt vãnh, bảo chúng ta đuổi đi để gia gia ngươi có thể làm một cái nghi thức bình thường. Ai ngờ tên đó lại là kẻ đã tu luyện cả trăm năm!"
Từ Mãng còn chưa nói rõ đầu đuôi, đã bị An Hiên cắt ngang, khiến ta chỉ có thể ghép nối mấy câu rời rạc mà mò ra chút manh mối.
Ta khẽ cười lạnh một tiếng:
Trước đó ta vẫn còn thắc mắc — vì sao đến tận bây giờ mới có người đứng ra xử lý chuyện ở mộ viên? Nhà họ Từ thì sắp tuyệt tự diệt tộc rồi, vậy mà lúc này mới có kẻ nhảy ra định dàn xếp.
Từ Mãng tiếp khách ngay ở đại sảnh tầng thấp nhất của tháp cao, nơi bên trong vẫn giữ nguyên dáng vẻ năm xưa, chỉ là đồ vật ít nhiều đều đã nhuốm màu thời gian, cũ kỹ và tàn tạ.
Ta lập tức nhớ tới lời An Hiên nói lúc trước.
An Hiên thì nghiền nát mẩu tàn thuốc dưới chân, xách túi đồ dưới đất lên, rồi lặng lẽ chạy chậm theo sau.
Lời An Hiên khiến ta lập tức nghĩ đến sự kiện ở phòng 402 – nơi An gia gia từng hao tổn nguyên khí vì cứu An Ngọc và Tư Đồ Cảnh.
Cùng một bọn thì sao, không cùng thì sao?
Người đàn ông kia đứng bên cổng vòm bằng đá, từ xa lặng lẽ quan sát chúng ta.
Cái gì? Ý hắn là... thương tích của An gia gia là vì Từ Mãng giấu giếm tình hình?
Về tình hình cụ thể của nhà họ Từ, ta chỉ biết sơ qua từ vài mục tư liệu trong bách khoa, cũng chưa nghiên cứu kỹ.
Mà ta nhớ lại những gì từng đọc được trên bách khoa, càng nghĩ càng thấy lạ — ghi chép trong đó và sự thật ở khu mộ lâm này có vẻ không giống nhau. Thậm chí là hoàn toàn sai lệch.
An Ngọc cùng Tư Đồ Cảnh hình như vẫn đang trong kỳ trăng mật. Trước đó, người gọi điện cho An Hiên chính là An Ngọc – chẳng lẽ hai vợ chồng họ cũng liên quan đến chuyện lần này?
"Nếu lúc đó ngươi không che giấu, ông nội ta sao có thể bị thương nặng đến thế!"
An Hiên nhìn thẳng Từ Mãng, lạnh giọng: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Một gã đàn ông to cao như thế, vậy mà lại giống hệt một con thỏ bị dọa sợ, không ngừng co rúm lại. Vẻ mặt hắn hoang mang, đầy khiếp đảm.
Khi An Hiên nhìn thấy hắn, đáy mắt vụt qua một tia hận thù, nhưng rất nhanh đã bị hắn kìm nén lại.
"Xin lỗi! Xin lỗi! Thật sự xin lỗi!"
Tốc độ sắc quỷ cực nhanh. Khi ta đuổi kịp Từ Mãng, cảnh tượng trước mắt khiến ta mở to mắt kinh ngạc.
Ta lo lắng hỏi:
Chris cũng nhận ra sự bất an ấy, liền thu lại biểu cảm lạnh lùng thường trực, thay bằng một nụ cười nhẹ, lịch thiệp:
An Hiên dựa lưng vào cửa, vẫn tiếp tục hút thuốc, còn Chris vừa bước vào tháp đã lập tức vào trạng thái cảnh giác cao độ, toàn thân căng thẳng đến mức ta cũng cảm nhận được rõ ràng.
"Có thể nói rõ cho chúng ta tình hình cụ thể không?"
Cái kẻ khó đối phó trong mộ viên, tám phần là linh hồn của tổ tiên nhà họ Từ.
Đâu phải bảo hắn tự mình đi trừ quỷ, chỉ là kể lại đại khái tình huống mà thôi – thế mà hắn cũng ậm à ậm ừ nửa ngày, chẳng nói nổi một câu cho ra hồn.
"Nói dài dòng thì phiền lắm, ta nói ngắn gọn thôi."
Từ Mãng mở cổng, mời chúng ta vào. Bên trong viện có vô số tiểu đình, sân nhỏ, vài tòa nhà cũ nát nằm rải rác — xem ra Từ gia năm xưa cũng từng là một gia tộc hùng mạnh.
Một tòa tháp.
Và còn họ Từ nữa sao?
An Hiên ngước mắt lên, ánh nhìn ảm đạm, im lặng liếc qua chúng ta rồi khẽ vẫy tay:
"Bây giờ xin lỗi thì có ích gì? Còn không mau nói rõ ràng tình huống đi! Ngươi không nói, chúng ta giúp cái gì được chứ?"
Nói xong, bước chân hắn như dính mỡ, lập tức lao vút đi theo hướng vừa chỉ, chẳng khác nào sợ đứng lại thêm một khắc là mất mạng.
Ánh mắt ta lập tức bị hắn thu hút. Ta khẽ kéo tay áo sắc quỷ, chỉ vào chiếc vòng Hồng Ngọc Trạc trên cổ tay hắn.
Từ Mãng lại run lên, chân sau lại bước giật lùi thêm mấy bước. Giọng hắn nhỏ đến mức nếu không đứng gần, căn bản không thể nghe rõ:
"Ông ta là người giữ mộ ở đây, tên là Từ Mãng. Chính ông ấy là người đã chủ động cầu cứu An gia lần này." – An Hiên đáp.
Chris nghiêm túc hỏi:
"Đi, đuổi theo." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Từ Mãng nét mặt đầy oan ức lẫn phiền não, giọng lắp bắp đầy mâu thuẫn:
"Có thể nói rõ ràng cụ thể là chuyện gì xảy ra không?"
"Vấn đề là... bây giờ ở đó không chỉ có một kẻ trăm năm đạo hạnh."
Sắc quỷ đương nhiên nhận ra sắc mặt tái nhợt của ta, hắn khẽ nói:
"Là ngươi đã nhờ vả An gia sao?"
Nhưng câu nói tiếp theo của hắn mới thực sự khiến lửa giận trong ta bùng lên đến đỉnh đầu:
Chương 157 – Người giữ mộ cầu viện
"Hay để ta đưa ngươi về trước, lẽ ra ta không nên để ngươi tới đây, Hoa Nhi."
"Phanh!"
Loại cảm giác bất an đó như từ dưới đất chui lên, lan ra, rồi bén rễ trong lòng ta.
"Kỳ thật cái gì? Ngươi nói mau!"
"Khốn kiếp! Ngươi giỡn mặt với nhà họ An chúng ta kiểu đó sao? Ngươi nhận ra, vậy mà còn cố ý che giấu sự thật! Chính vì lời dối trá của ngươi, người nhà ta mới phải chịu thương tổn nặng đến thế!"
Thật lòng mà nói, ta chẳng muốn tiến thêm bước nào vào cái nghĩa trang này. Âm khí nơi đây nặng nề khiến ta buồn nôn không dứt, cứ có cảm giác như có thứ gì đó đang quay cuồng trong bụng, trực chờ trào ra ngoài.
Chương 157: Giúp đỡ người giữ mộ
Chris xoa mũi, giọng bất lực:
"Cái gì? Bệnh viện sao?" – ta kinh hãi kêu lên. Lẽ nào tình hình nghiêm trọng đến mức phải nhập viện?
"Ngươi... ngươi và đám Khu Quỷ sư kia... là cùng một bọn sao..."
Ta vội cắt lời, lúc này tuyệt đối không phải lúc nghe hắn kể lể chuyện xưa. Ta chỉ muốn biết rốt cuộc ở khu mộ lâm này đã xảy ra chuyện gì. Và rốt cuộc hậu nhân nhà họ Từ khi đó đã giấu giếm điều gì với nhà họ An, mới dẫn đến hậu quả hôm nay?
Tuy vậy, lưng ta sớm đã ướt đẫm mồ hôi vì cố gắng chịu đựng sự khó chịu trong cơ thể.
Từ Mãng lập tức co người nép sau cây cột. Ta vốn đã khó chịu vì âm khí quấn thân, tính khí càng thêm khó ở. Giờ nghe được tin này thì lửa giận trong lòng gần như nổ tung.
Lúc nãy ta còn đứng bên cổng vòm bằng đá tròn, rõ ràng chẳng hề thấy tòa tháp này. Hóa ra bên cạnh có những đại thụ cành lá sum suê, che khuất cả tầm nhìn.
Bị ta ép hỏi, trán Từ Mãng lập tức rịn một lớp mồ hôi mỏng.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.