Đêm Hè Dịu Dàng - Đinh Hiến
Đinh Hiến
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 93
Triêu Triêu cười hì hì: “Bố con cũng nói câu này.”
“Tớ nhớ trước đây quan hệ cậu với Tạ Kỳ Diên như nước với lửa, sau đó làm sao mà xác định mình thích anh ta vậy?” Vân Lệ khoác tay lên vai cô, quay đầu nhìn về phía bếp, ghé sát vai nhau thì thầm chuyện riêng tư.
Khương Bách Xuyên đáp lời, nói chuyện phiếm với cô: “Lúc một hai tuổi không dễ trông, hay khóc, chúng nó khóc, Khương Hữu Dung cũng khóc. Thời gian đó Dung Ngộ không đóng phim, chỉ lo đi học lớp bồi dưỡng nghiên cứu cách trông trẻ, nhưng may mà họ hàng bạn bè đông, mọi người đều giúp trông, nhất là mấy vị trưởng bối trong nhà, cưng chiều hết mực.”
“Đúng vậy, ghen tị quá, trai tài gái sắc, cô gái này thật có phúc, lấy được người đàn ông như vậy.”
Vân Lệ bật cười, lên xe rồi mới hỏi lại: “Người nhà của Triêu Triêu, Mộ Mộ có ý kiến gì không?”
Bữa lẩu này ăn rất vui vẻ hòa thuận.
Vân Lệ: “…”
Cô giáo lớn tiếng gọi: “Triêu Triêu, Mộ Mộ, cậu mợ các con đến rồi!”
Mấy vị phụ huynh bên cạnh không ngờ Khương Bách Xuyên sẽ bắt chuyện, vội vàng cười nói: “Đúng, đúng, đúng, cậu đúng là số tốt, lấy được cô vợ xinh đẹp như vậy.”
Người ta thì thầm ngay bên cạnh, Vân Lệ muốn không nghe cũng khó: “…”
Vân Lệ từ chối khéo: “Cảm ơn cậu, không cần đâu.”
Vân Lệ phản bác: “Vậy sao lúc tôi ở đây chúng nó không nghịch.”
Phụ huynh đi qua khẽ thì thầm: “Vợ chồng cùng nhau đón con, thời nay hiếm thấy thật.”
Câu cũng không giống câu, theo đuổi cũng chẳng ra theo đuổi, tâm tư viết rõ cả lên mặt, nhưng lại nhát gan, sợ Vân Lệ giận nên lấy hai đứa trẻ làm lá chắn.
“Anh…”
Chuyện Vân Lệ trông trẻ Hạ Vãn Chi cũng biết, tối nay lại là thứ sáu nên cùng nhau hẹn ở Lan Đình Biệt Viện ăn một bữa lẩu.
Còn Khương Bách Xuyên…
Hạ Vãn Chi ôm tay cô: “Tin tớ đi, phương pháp này hiệu quả nhất, cơ thể cậu sẽ nói cho cậu biết đáp án một cách thẳng thắn.”
Khương Bách Xuyên buông xuôi: “Chắc vậy, không sao, về nhà ăn đánh một trận là ổn thôi.”
Tạ Kỳ Diên liếc anh một cái, định nghi ngờ không biết có phải anh là Khương Bách Xuyên thật không, nhưng nghĩ lại bản thân mình cũng chẳng khác mấy, đành không lên tiếng.
Khương Bách Xuyên bị bỏ rơi, đối diện với ánh mắt dò xét của Hạ Vãn Chi, nhún vai: “Gần nửa tiếng rồi không thèm để ý đến tôi.”
“Rung động đó.” Hạ Vãn Chi đặt tay lên ngực làm động tác trái tim đập thình thịch hai cái, “Tổng tài bá đạo theo đuổi cậu đến mức IQ tụt dốc rồi.”
Khi một người bất giác muốn đến gần một người, hoặc không bài xích sự tiếp cận của đối phương, đáp án đã rõ ràng rồi.
Vân Lệ bị ép cùng anh ta trông trẻ hơn một tuần.
“Triêu Triêu, Mộ Mộ rất dễ trông.” Giọng Vân Lệ nhẹ nhàng, mang theo chút cảm khái.
“Người thân bên cạnh tôi đều biết tôi đang theo đuổi cô.” Ánh mắt Khương Bách Xuyên thẳng thắn, giọng nói hơi trầm, “Đưa Triêu Triêu, Mộ Mộ ra tiền tuyến là quyết định do cả nhà cùng bàn bạc quyết định.”
Vân Lệ hơi nín thở, mặt tái mét.
Khương Bách Xuyên nhướng mày: “Nên là không có cô thì tôi không làm được.”
Cô không ngờ Hạ Vãn Chi lại mạnh mẽ như vậy.
Một lời khó nói hết.
Bếp là kiểu mở, từ góc nhìn của Tạ Kỳ Diên và Khương Bách Xuyên, hai người này trông có vẻ hơi lén lút.
Vân Lệ gật đầu, hỏi: “Theo anh nói, người nhà của Triêu Triêu, Mộ Mộ cũng khá đông, vậy tại sao… lại giao cho anh trông?”
Triêu Triêu, Mộ Mộ mè nheo đòi Vân Lệ cùng Khương Bách Xuyên đến nhà trẻ đón chúng tan học, giáo viên và phụ huynh ở nhà trẻ nhanh chóng quen mặt.
Vân Lệ hơi sững sờ.
Hạ Vãn Chi đề nghị: “Cậu thử xem.”
Hạ Vãn Chi chỉ vào anh: “Đáng đời!”
Gia đình bốn người này vừa đến, Hạ Vãn Chi mở cửa ra liền nhiệt liệt chào đón: “Ối chao, cả nhà kéo đến à, không cần thay giày, mau mau vào đi!”
“Anh mang con cái người ta đi gây rối.” Vân Lệ đối diện với ánh mắt của anh, ánh mắt hai người đều rất thẳng thắn.
Trong đó cũng có sự do dự.
Vân Lệ bật cười: “Cảm giác gì thế nào?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vân Lệ: “…”
Dẫn dắt từng chút một, cuối cùng cô cũng lên tiếng vạch trần.
Chương 93
Vân Lệ: “…”
Cô khẽ thở dài: “Không cần thử đâu, tớ tự biết.”
Tuy không nói nên lời nhưng tâm trạng lại rất tốt.
Khương Bách Xuyên câu người thì công khai mà câu.
Hai người đồng thanh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Rung động sao?
Vân Lệ lườm cô một cái, dắt Triêu Triêu, Mộ Mộ đi vào trong.
Mỹ phẩm Obagi
Người ta câu người thì âm thầm mà câu.
Hồi trước Tạ Kỳ Diên cũng dùng Tạ Đàn để tạo ra đủ mọi cơ hội.
Tạ Đàn lén vỗ tay, thầm nghĩ song hỷ lâm môn.
Đón Triêu Triêu, Mộ Mộ xong, Vân Lệ ôm một trong hai đứa chạy như bay.
Triêu Triêu nghi hoặc nhìn Vân Lệ và Mộ Mộ đang được bế đi, chọc vào đùi Khương Bách Xuyên: “Cậu lại chọc giận mợ tương lai rồi à?”
Cô không biết phải miêu tả thế nào.
“Tôi…”
Khương Bách Xuyên đưa bọn trẻ đi rửa tay rồi lên bàn, Vân Lệ vừa giúp Triêu Triêu chỉnh lại quần áo vừa trách: “Lần sau rửa tay không cần xắn tay áo cao như vậy, xắn lên tận vai rồi.”
Vân Lệ học được rất nhiều từ anh.
Hạ Vãn Chi: “Khụ khụ khụ.”
Hai người đàn ông ở trong bếp, Tạ Đàn chơi với Triêu Triêu, Mộ Mộ, Hạ Vãn Chi nhân cơ hội hỏi: “Cảm giác thế nào?”
Khương Bách Xuyên khẽ cười: “Cô nói đi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Người đàn ông nham hiểm.
Bị đánh cũng là một loại hạnh phúc.
Nhiều hơn rung động, là cảm khái, là thói quen.
Đã đủ xấu hổ rồi, ấy thế mà Khương Bách Xuyên còn đáp lại một câu: “Tôi cũng rất có phúc.”
Hạ Vãn Chi có chút ngại ngùng, ho nhẹ một tiếng: “Hôn một cái là biết.”
Khương Bách Xuyên đột nhiên tháo dây an toàn, cả người nghiêng về phía Vân Lệ: “Không phải gây rối, là trợ công.”
“Vân Lệ, cho anh một cơ hội đi.”
Hai đứa nhóc này rất quấn anh, đó là sự thật. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Khương Bách Xuyên cài dây an toàn, ngẩng đầu nhìn vào mắt cô: “Tại sao lại có ý kiến?”
Khương Bách Xuyên: “…”
Chỉ là Tạ Kỳ Diên cao tay hơn một chút.
Thủ đoạn còn rất trẻ con.
Khương Bách Xuyên ngoài việc không phân biệt được ai là Triêu Triêu, ai là Mộ Mộ ra, những kỹ năng trông trẻ khác vẫn rất giỏi, không hổ là người mới ngoài hai mươi đã làm cậu trông trẻ.
Vân Lệ nhất thời không nói nên lời: “…”
Tiết sương giáng đã qua, thời tiết hơi se lạnh, rất thích hợp để ăn lẩu.
Lúc rời đi, hai người mỗi người ôm một đứa Triêu Triêu, Mộ Mộ đang ngủ say xuống lầu.
Khương Bách Xuyên có vẻ đắc ý: “Vì Triêu Triêu, Mộ Mộ thích người đẹp trai.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.