Đêm Hè Dịu Dàng - Đinh Hiến
Đinh Hiến
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 83
Tạ Kỳ Diên không buông tay, giọng hơi trầm: “Dính thì dính thôi.”
Nhưng rất khó.
Giữa hai mươi bảy tuổi và ba mươi tuổi không có nhiều khác biệt, nhưng Hạ Vãn Chi luôn cảm thấy có gì đó không đúng.
Hạ Vãn Chi mở cửa nhìn Khương Bách Xuyên tay trái cầm đồ cổ tay phải cầm trái cây, bất lực chỉ sang nhà đối diện: “Đến nhà Tạ giấm vương ngồi đi, nhà tôi để đàn ông khác vào anh ấy sẽ xù lông đấy.”
Hạ Vãn Chi như sớm đã biết anh ta sẽ đến tìm mình, không chút ngạc nhiên, ra vẻ chủ nhà mời người vào ngồi, đưa cho Khương Bách Xuyên một cốc trà, cũng nói thẳng: “Tôi không biết tối hôm đó hai người xảy ra chuyện gì, nhưng Vân Lệ đã dặn dò tôi, nếu anh đến tìm tôi, bảo tôi nói thẳng với anh, sau này đừng tìm cô ấy nữa.”
Người say rượu sao có thể dậy sớm như vậy.
Nhưng hỏi Hạ Vãn Chi có lẽ sẽ nhận được câu trả lời mình muốn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Diêu Cầm trong tranh cười hiền hậu như đang dịu dàng nhìn họ.
Chương 83
Lòng Khương Bách Xuyên chùng xuống.
“Tôi đến là muốn hỏi một câu hỏi.” Hỏi qua WeChat thì không đủ thành ý nên anh ta đến tận nơi.
“Đừng mà, áo mấy vạn đấy.” Hạ Vãn Chi cười trêu chọc, đầu dụi vào ngực anh ra lệnh, “Mau buông ra, em đặt đồ xuống rồi anh hãy ôm.”
Nhưng sau ngày hôm đó Vân Lệ như quên mất đoạn ký ức này, gặp anh ta như gặp người lạ.
“Nhưng cô ấy không thích Lương Kính.” Hạ Vãn Chi tiếp tục, “Tôi đoán chắc anh cũng biết những chuyện này, nên, trừ khi phá được thế cờ này, nếu không câu hỏi của anh sẽ không bao giờ có đáp án.”
Tạ Kỳ Diên buông tay, nhận lấy bảng màu và bút vẽ trong tay cô đặt sang một bên, liếc mắt một cái nhìn thấy bốn bức tranh gần như giống hệt nhau, cơ thể bất giác căng cứng lại.
Chuyện này bảo cô trả lời thế nào đây.
Hạ Vãn Chi vừa mở cửa, đúng lúc Tạ Kỳ Diên bên trong nghe thấy câu đó, lập tức phụ họa: “Ý kiến hay đấy, cậu giúp tôi hỏi xem bạn gái tôi có chịu không.”
Hạ Vãn Chi khẽ ho một tiếng cười ha hả chuyển chủ đề: “Anh đến thì đến thôi, sao lại còn mang theo quà quý giá như vậy.”
Hai người ngồi đối mặt nhau, Khương Bách Xuyên dùng ánh mắt khẩn thiết nhìn thẳng vào cô, còn Hạ Vãn Chi dường như vẫn còn do dự.
Thoáng chốc đã đến Quốc khánh, tiết trời thu ngày càng đậm, đêm se lạnh, Hạ Vãn Chi đặt giá vẽ trước cửa sổ sát đất trong nhà, cả người đứng bất động, nhìn chằm chằm vào một tấm ảnh polaroid chìm vào suy tư.
“Tôi không biết, câu hỏi này anh nên đi hỏi cô ấy.” Hạ Vãn Chi nói thật.
“Vân Lệ có thích tôi không?”
Nhưng bảy giờ sáng tỉnh dậy, mở cửa phòng Vân Lệ, phát hiện Vân Lệ sớm đã không thấy đâu.
“Không hẳn…” Không khí như đông cứng lại vài giây, Hạ Vãn Chi yếu ớt nói nốt hai chữ cuối cùng rồi lòng thầm giật mình hai cái.
Còn Hạ Vãn Chi không muốn nhìn Vân Lệ cứ thế từ bỏ.
Lời vừa dứt, Tạ Kỳ Diên ôm cả người cô vào lòng.
–
Ngoài cửa sổ là ánh đèn của vạn nhà, họ ôm nhau, đứng giữa bốn bức tranh.
Tim như bị đâm một nhát dao. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Câu hỏi này e rằng anh ta đã hỏi nhầm người rồi.
Nhẫn nhịn suốt mấy ngày, Khương Bách Xuyên cuối cùng cũng phải đến nhờ giúp đỡ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Trong từ điển của Hạ Vãn Chi không có hai chữ ‘miễn cưỡng’, chuyện vẽ tranh có thể gặp khó khăn nhưng không thể nói em không làm được.” Hạ Vãn Chi lắc đầu, chóp mũi khẽ chạm vào mũi anh, thế là khẽ ngẩng cằm lên hôn lên môi anh.
Lòng gieo mầm nghi ngờ nhưng Khương Bách Xuyên lại không đào sâu.
Khương Bách Xuyên ở lại phòng ngủ phụ bên cạnh qua đêm.
Vân Lệ cần thời gian.
Nhưng dưới con mắt của họa sĩ, đặc điểm khuôn mặt của nhân vật trong mấy bức tranh này không hoàn toàn giống nhau.
Aeon Shop
Hạ Vãn Chi chớp mắt: “Em cũng chuẩn bị xong việc rồi.”
Khương Bách Xuyên đã nghe những lời tương tự từ Vân Lệ, lúc này sắc mặt hơi đanh lại, cảm thán đoạn video quay tối hôm đó coi như vô ích.
Khương Bách Xuyên lười để ý đến anh.
Nên Vân Lệ sớm đã từ bỏ.
Tạ Kỳ Diên lắc đầu, trong lòng anh không nghĩ đến chuyện này.
Hạ Vãn Chi nghiêng đầu, chủ động đi đến trước mặt anh, hai tay ôm lấy eo anh, cười ngẩng mặt lên nhìn anh: “Đợi một chút nữa, bây giờ chưa có nhiều khác biệt rõ ràng nhưng sẽ sớm vẽ ra được thôi.”
“Đừng miễn cưỡng bản thân, dù không vẽ ra được anh cũng chấp nhận.” Cúi đầu áp trán vào trán Hạ Vãn Chi, anh xót xa vô cùng, “Anh càng không muốn em mệt mỏi.”
Khương Bách Xuyên day day ấn đường: “Xin lỗi, tôi…”
Hơi thở Tạ Kỳ Diên hơi trầm, nhắm mắt lại, giọng nói dịu dàng: “Được.”
“Hay là hai người dọn về sống chung luôn đi. Khương Bách Xuyên thành khẩn đề nghị.
Vân Lệ cũng biết rất khó.
Hạ Vãn Chi nghi hoặc: “Anh nói đi, tôi nhất định sẽ biết gì nói nấy, không giấu giếm—”
Khương Bách Xuyên: “…”
“So với Vân Lệ, không quý.” Khương Bách Xuyên đi thẳng vào vấn đề.
Ngoài cửa có tiếng động, Hạ Vãn Chi lùi lại một chút, quay đầu nhìn.
Cô biết rất khó.
“Cạch” một tiếng, Tạ Kỳ Diên lấy món đồ cổ Khương Bách Xuyên mang đến đặt lên bàn trà tạo ra tiếng động, anh ta không nhìn Khương Bách Xuyên nhưng giọng điệu lại mang theo sự cảnh cáo: “Khương tổng đây là đang ép hỏi bạn gái tôi à?”
Trên sàn nhà vương vãi những lọ màu, cô buộc tóc cao, tay trái cầm bảng màu, tay phải cầm bút vẽ, so sánh với tấm ảnh và mấy bức tranh khác, cô lại thêm hai nét vào bức tranh mới. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô biết là Tạ Kỳ Diên qua.
Tạ Kỳ Diên hâm nóng một cốc sữa qua đặt lên bàn sau đó đi thẳng đến trước mặt Hạ Vãn Chi cởi tạp dề trên người cô ra, ánh mắt không che giấu được sự xót xa: “Muộn rồi.”
Cô biết Khương Bách Xuyên là người duy nhất có thể phá được thế cờ này.
Cảm giác không đúng thì không thể nào vẽ tiếp, cô đành phải tạm dừng.
Đây là bức tranh thứ tư.
Vẽ bà Diêu Cầm ba mươi tuổi mà cô tưởng tượng ra, dựa trên sự so sánh của ba bức tranh trước đó.
Tối hôm đó cô cầu xin anh ta giúp cứu Vân Lệ, là hy vọng anh ta có thể đưa Vân Lệ ra khỏi bể khổ.
Cô vùng vẫy một chút: “Cẩn thận màu dính lên áo anh đấy.”
Đây là một quá trình phức tạp.
Hỏi Vân Lệ, Vân Lệ sẽ nói dối.
Xung quanh còn có ba giá vẽ khác, mỗi giá vẽ đều có một bức tranh trông giống hệt nhau. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Anh ta cũng cần cho Vân Lệ thời gian.
“Nhà họ Khương không thiếu tiền, không cần phải xót xa thay cậu ta đâu.” Tạ Kỳ Diên qua nhận đồ, hiếm khi có chút tình người mời người vào.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.