Đêm Hè Dịu Dàng - Đinh Hiến
Đinh Hiến
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 185
Nhà cũ của nhà họ Tạ không hoàn toàn là kiểu tứ hợp viện truyền thống, nếu thật sự muốn đi dạo cũng không phải một lúc là xong nhưng Hạ Vãn Chi chỉ đưa Diêu Cầm đến Nam Viện.
Tạ Án cũng bị dọa sợ, chữ “bố” nghẹn ở cổ họng cuối cùng lại nuốt ngược vào.
Liễu Thư Bạch rất vui vẻ, thẳng thắn nhổ liền mấy sợi xuống: “Con trai ngoan! Cứ lấy đi.”
Tạ Thiên Tề không trả lời, ánh mắt nhìn Tạ Án vừa lạnh lùng vừa vô tình: “Ta nhớ cháu không phải thích nhất chú tài xế của cháu sao, ông ta chính là bố của cháu, cháu nên vui mừng mới phải.”
Gia đình không phải gia đình.
Hạ Vãn Chi vui vẻ vô cùng: “Được ạ.”
Tạ Đàn đứng bên cạnh bị giọng nói lạnh lùng vô tình đó dọa cho rụt cổ lại, cúi đầu lướt đồng hồ hai cái, gửi tin nhắn cho Hạ Vãn Chi.
Rõ ràng dù là quá khứ hay hiện tại, ông đều chắc chắn Tạ Kỳ Diên không phải con ruột của mình.
Ngón trỏ chỉ vào Liễu Thư Bạch run rẩy đến cả cổ tay, Tạ Thiên Tề gần như không kiểm soát được cảm xúc của mình.
Ông hiểu rõ, mình đối với việc Hầu Mộng Thu ngoại tình, đối với việc Tạ Án không phải con ruột của mình không hề quan tâm là vì mình chưa từng động lòng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tạ Kỳ Diên mười mấy tuổi đã bị gửi ra nước ngoài, Diêu Cầm biết.
Cho đến khi có người phát hiện ra cậu.
Đầu xuân nắng đẹp, thích hợp để giải khuây.
Chưa kịp nói được một hai câu, giọng nói của Tạ Thiên Tề ngoài cửa đã lạnh lùng truyền vào: “Còn về làm gì?”
Mấy cây trước cửa này chính là Tạ Kỳ Diên nuôi từ nhỏ đến lớn.
Ông không thất hứa.
Nhưng lại không hiểu sao tim lại cứ đập thình thịch bất an. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mày Tạ Kỳ Diên hơi nhíu lại, không giải thích gì về việc mình có bị cận thị hay không, chỉ nhìn Tạ Thiên Tề bằng ánh mắt có chút may mắn: “Tôi đúng là phải cảm thấy vui mới, trí thông minh của tôi chắc là di truyền từ mẹ tôi.”
Tạ Kỳ Diên ở nhà họ Tạ không được coi trọng là thật, nhưng ông nội lén lút đối tốt với anh cũng là thật.
Có thể thấy, Hầu Mộng Thu giấu chuyện này rất kỹ.
Hạ Vãn Chi đang vịn vào khung cửa nghiêng đầu hóng chuyện, nhất thời không nhịn được bật cười một tiếng ngắn ngủi.
Cười vì thấy Tạ Kỳ Diên còn có tâm trạng đùa giỡn.
“Anh Án!” Tạ Đàn đang định đi học lớp năng khiếu múa, giọng nói trong trẻo vang dội đầy vẻ kinh ngạc, gần như chạy như bay đến trước mặt Tạ Án. Tình cảm lớn lên cùng nhau vẫn còn đó, đang định nói gì đó, lại nhìn thấy nước mắt đang cố gắng kìm nén trong mắt đối phương.
Nực cười.
Chương 185
Còn người từng muốn hứa hẹn trọn đời đối tốt với bà lại sớm đã quên mất lời hứa ban đầu, làm tổn thương bà đến cùng cực.
Ngày được cơ quan giám định tư pháp thông báo đến lấy báo cáo, nhà họ Tạ xuất hiện một vị khách không mời mà đến.
Biết anh không bị những lời nói đó của Tạ Thiên Tề ảnh hưởng, trong lòng cô cũng nhẹ nhõm hơn nhiều.
Ông không phải không có tình cảm với Tạ Kỳ Diên, dù sao đó cũng là đứa con ông mong đợi chào đời.
“Con sớm đã biết nó không phải con ruột của con mà vẫn dung túng nó ở nhà họ Tạ mười mấy năm, sao, bây giờ lại nổi giận với nó à?” Ông nội nghiêm mặt, so với đứa trẻ Tạ Án này, điều khiến ông cảm thấy xấu hổ là đứa con trai Tạ Thiên Tề này.
“Gầy đi rồi.” Khoảnh khắc đối diện, ông nội chỉ nói hai chữ.
Nhưng ông không kiểm soát được bản thân, nhất là khi nhìn thấy Tạ Kỳ Diên đeo kính, ông liền không kiểm soát được mà liên tưởng đến Liễu Thư Bạch, liên tưởng đến sự nhục nhã vì bị phản bội đó.
Sau khi Tạ Kỳ Diên nắm quyền, vị tiểu thiếu gia này liền không biết tung tích, chuyện con riêng bị đồn thổi ầm ĩ, Tạ Án cũng chưa từng lộ mặt.
Tạ Án bị vẻ mặt của tất cả mọi người trong nhà họ Tạ làm cho đau lòng, nước mắt đang cố gắng kìm nén cuối cùng cũng rơi xuống, nghẹn ngào: “Ông nội…”
Thiếu niên nhỏ bé đơn độc đứng trước cửa lớn nhà họ Tạ, hai tay nắm chặt, lúc ngẩng đầu lên, mắt ngấn lệ nhưng kiên cường, chỉ là mãi không dám bước qua ngưỡng cửa này. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ông không biết mình đang sợ điều gì.
“Bác sĩ nói nên ra ngoài đi dạo nhiều, ngày nào đó tinh thần tốt hơn, mẹ đi cùng A Diên đến một nơi nhé.” Ngón tay Hạ Vãn Chi lướt qua lá trúc, nhớ lại lúc nhỏ Tạ Kỳ Diên vốn lạnh lùng lại vì lá trúc úa vàng mà lén khóc, không khỏi cảm thán, “Trúc không dễ nuôi, nhưng mẹ xem cây trúc leo đầy tường này, xanh um tùm.”
Trong nháy mắt, Tạ Đàn dẹp bỏ hết sự vui mừng.
“Nó chỉ là một đứa trẻ vô tội, con nói với nó những lời này làm gì!” Ông nội nổi giận, che chở Tạ Án sau lưng.
Đi một vòng, Diêu Cầm vô cùng im lặng, thấy bà ngẩn người nhìn những chậu cây cảnh được chăm sóc ngăn nắp trong sân, Hạ Vãn Chi nhắc một câu: “A Diên nói mẹ thích cây trúc.”
Diêu Cầm là yêu ai yêu cả đường đi lối về, Tạ Kỳ Diên cũng vậy.
Nực cười đến cùng cực.
Nụ cười này lại rất kỳ diệu hóa giải được không khí nặng nề lúc này.
Nếu không phải nghe thấy mẹ mình và An Tất Hoa cãi nhau, cậu đến giờ vẫn còn bị che giấu trong u mê.
Người từng tuyên bố c·h·ế·t cũng không cho phép bà vào cửa nhà họ Tạ lại là người giữ lời hứa.
Tạ Thiên Tề trên xe lăn vẫn còn ám ảnh bởi cơn ác mộng tối qua, giữa trưa lại đột nhiên nhìn thấy Tạ Án, sự bất an đó trong lòng ngày càng lớn, ông nhìn chằm chằm khuôn mặt Tạ Án, nhắm mắt lại cố gắng điều hòa hơi thở.
Tạ Án bị dọa đến bật khóc nức nở.
Là thói quen, là hoài niệm, cũng là sự yêu thích hình thành từ sự quyến luyến.
Hơi ngượng ngùng bước vào, Hạ Vãn Chi vừa định đưa tay ra khoác tay Tạ Kỳ Diên liền thấy anh đã đưa tay ra nắm lấy tay cô trước.
Nếu không cũng sẽ không giao riêng Nam Viện cho anh.
Diêu Cầm im lặng, cụp mắt xuống che giấu cảm xúc của mình.
Tài xế chịu trách nhiệm đưa Tạ Đàn đi học năng khiếu sớm đã báo tin cho ông nội.
Người đã gần năm mươi tuổi, nói chuyện vẫn không lớn không nhỏ như vậy, Diêu Cầm liếc Liễu Thư Bạch một cái, muốn nói lại thôi, đành phải bất đắc dĩ thở dài một hơi.
Không gọi tên cậu, cũng không có nụ cười hiền từ, chỉ có sự bất đắc dĩ sâu sắc.
Đồ hiphop trẻ em (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Từ nhỏ Hạ Vãn Chi đã đến nhà họ Tạ chơi, đối với nhà họ Tạ coi như vô cùng quen thuộc, mỗi một khoảng sân trong nhà họ Tạ đều có hoa có cây, nhưng chỉ có Nam Viện của Tạ Kỳ Diên mới có cây trúc.
Ánh mắt Diêu Cầm có chút ngơ ngác, nghe vậy cười cười: “Là bà cố của nó thích.”
Tạ Án chỉ hoảng hốt gật đầu, nước mắt lại càng lúc càng tuôn trào.
–
Trúc khô héo là thật, sau này lại được cứu sống cũng là thật.
Lời nói đương nhiên là cố ý nói cho Tạ Thiên Tề nghe, chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt lúc đen lúc trắng lúc xấu xí của ông ta, Liễu Thư Bạch trong lòng đã vô cùng hả hê.
Mười mấy năm tình cảm không phải giả, ông nội tuy nhẫn tâm không nhận cậu nữa, nhưng bây giờ nhìn thấy Tạ Án, lòng cuối cùng cũng mềm lại.
Đó là người phụ nữ và đứa con ông từng yêu sâu sắc… (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cho nên cây trúc này do ai âm thầm chăm sóc cẩn thận, đã không cần nói cũng biết.
Kết quả xét nghiệm ADN nhanh nhất cũng phải đợi hai ngày, Tạ Kỳ Diên không vội, người vội là Tạ Thiên Tề.
Ông nội gọi từ nhỏ đến lớn không phải ông nội, bố không phải bố…
Nửa đêm canh ba, ác mộng làm tỉnh giấc, Tạ Thiên Tề bỗng dưng sợ hãi.
“Tự mình lén về à?” Ông nội khẽ thở dài một hơi, không nỡ nhìn một đứa trẻ mới mười ba tuổi khóc như vậy, tiến lên lau nước mắt cho cậu, khẽ vỗ vai cậu, hỏi cậu, “Biết hết rồi à?”
Ông nội hứa sẽ đối tốt với Tạ Kỳ Diên.
Vô tình với Hầu Mộng Thu, vô tình với Tạ Án.
Nói xong lại thử dò hỏi: “Nếu đổi họ… hay là chú chuẩn bị trước giấy tờ liên quan nhé?”
Sắc mặt Tạ Thiên Tề đỏ gay, vẫn giữ vẻ mặt tự giễu và chắc chắn: “Cần gì chứ, chưa nói đến ngoại hình, chỉ riêng vấn đề gen, cả nhà họ Tạ chúng tôi trăm năm nay chưa từng có ai bị cận thị bẩm sinh phải đeo kính, còn cậu, chưa đến mười tuổi đã đeo cặp kính giống hệt ông ta!”
Dù anh 12 tuổi đã ra nước ngoài nhưng mọi thứ trong Nam Viện đều được người ta chăm sóc rất tốt.
“Còn phiền chú Liễu cũng cho cháu một sợi tóc.” Tạ Kỳ Diên liếc nhìn Liễu Thư Bạch, cố ý nhấn mạnh, “Là tóc đen để dễ phân biệt, cháu muốn xem vài ngày nữa cháu có được như ý nguyện đổi họ không.”
Suy nghĩ rối bời, chỉ cảm thấy đầu óc như đang gào thét muốn rời khỏi đây, liền đưa tay ra: “Hoàn Tử cùng mẹ ra ngoài đi dạo nhé.”
Còn Diêu Cầm và Tạ Kỳ Diên.
Dù sao cũng là đứa trẻ mình nhìn lớn lên, ông nội đoán ra nguyên do, đích thân ra cửa đón Tạ Án.
Khi biết tất cả những gì của nhà họ Tạ đều không liên quan đến mình, Tạ Án chỉ cảm thấy trời sụp xuống.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.