Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 16

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 16


Cô biết hạnh phúc là gì, cô cũng luôn tin vào tình yêu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tạ Kỳ Diên nhướng mày, không nói gì. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Mất thể diện của Chu D·ụ·c.

Ngược lại anh ta lại trở thành người làm nền cho Hạ Vãn Chi.

Trở lại sảnh tiệc, Chu D·ụ·c mỉm cười, tiếp tục nâng ly kết giao với những người có địa vị cao trong giới thế gia.

Hóa ra cũng có lúc cô nhìn lầm người.

Hạ Vãn Chi chưa từng nghe thấy giọng nói như vậy.

Người phụ nữ bên trái bị cô nhìn đến phát hoảng, tuy biết cô đã không còn như xưa nhưng vẫn nể nang thân phận vị hôn thê của Chu D·ụ·c mà cắn răng không nói được một lời.

Cũng chưa từng thấy loại cảnh tượng “phiên bản giới hạn” này.

Hạ Vãn Chi nhướng mày.

Một tiểu thư đã sa cơ, trong bữa tiệc này lại dễ dàng có được thiện cảm của những người đứng đầu nhà họ Lục và nhà họ Khương.

Khương Bách Xuyên nhướng cằm, giọng điệu lạnh lùng: “Đi rồi.”

Hai người phụ nữ đứng tại chỗ cứng người không dám động.

Khương Bách Xuyên cười lạnh: “Bịa đặt giỏi thật.”

Lần này Tạ Kỳ Diên về nước nắm quyền nhà họ Tạ, anh ta quả thực đã giúp đỡ không ít, còn thúc đẩy mối quan hệ hợp tác ổn định lâu dài giữa Tạ thị và Khương thị trong tương lai.

“Tôi khuyên cô đừng để lời này truyền đến tai Tạ Kỳ Diên, anh ta không dễ nói chuyện như tôi khi bị người khác vu oan đâu.” Hạ Vãn Chi cười dịu dàng nhưng lời nói lại chí mạng, lau khô tay xong cô không nói gì nữa, khẽ xách váy rời đi.

“Cô…” Người phụ nữ kia trừng mắt, muốn phản bác gì đó nhưng bị Hạ Vãn Chi một câu chặn lại.

Dạo này có lẽ do gọi video với Tạ Đàn nhiều quá nên thành thói quen, cô bấm nhầm thành gọi video.

Khi trở lại sảnh tiệc, Chu D·ụ·c cầm ly rượu hòa mình vào đám đông. Hạ Vãn Chi thấy mấy người đàn ông nói chuyện hăng say, có lẽ đang bàn chuyện làm ăn, cô trước nay không có hứng thú với những chuyện đó nên cũng lười qua đó.

“Khương tổng, xin hỏi có thấy vị hôn thê của tôi không?” Chu D·ụ·c thoát ra được, tìm một vòng không thấy Hạ Vãn Chi liền hỏi Khương Bách Xuyên.

Khương Bách Xuyên khẽ cười: “Tôi bảo cậu đến là cậu đến à?”

Vẻ mặt Chu D·ụ·c sững lại, trước mặt Khương Bách Xuyên hơi cúi đầu.

Hạ Vãn Chi rời đi.

Hạ Vãn Chi liếc nhìn một cái, một mình cầm một ly rượu làm màu rồi chọn một góc để ngẩn người.

Tiếng nói chuyện của hai người phụ nữ vang lên phía sau, Hạ Vãn Chi ngẩng đầu, nhìn hai người họ qua gương.

“Tự tin lên, cậu xứng đáng được tôi nể mặt.” Tạ Kỳ Diên vỗ vai anh ta, sau đó đặt ly xuống rồi cũng rời đi.

Hạ Vãn Chi vẩy vẩy nước trên tay, chậm rãi hỏi một câu: “Không biết hai vị có thể nói rõ xem, tôi không biết xấu hổ ở chỗ nào?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hạ Vãn Chi thở hổn hển, cuối cùng cứng nhắc bấm nút tắt máy.

Cô bỏ lại Chu D·ụ·c, rời đi một mình.

Hai mươi lăm năm, Chu D·ụ·c từ nhỏ đến lớn đều là người ở bên cạnh bảo vệ và đối tốt với cô.

Một là vì Hạ Vãn Chi đi rồi, hai là thái độ của Khương Bách Xuyên đối với anh rõ ràng tệ hơn Hạ Vãn Chi.

Giày nam nữ

Cô chậm nhiệt, cần thời gian để chấp nhận thân phận vị hôn thê của anh, anh liền giữ mình đúng mực, chưa từng làm chuyện gì quá đáng với cô.

Tất cả đều do Tạ Kỳ Diên cứ nhìn cô chằm chằm để xem trò vui mới gây ra hiểu lầm.

Ngược lại người phụ nữ kia, vênh váo nói một câu: “Cô dám làm chúng tôi có gì không dám nói! Lúc thiếu gia nhà họ Chu đưa cô đi mời rượu người khác, đừng tưởng tôi không thấy cô với người nhà họ Tạ liếc mắt đưa tình, lén lút trêu ghẹo nhau, đây không phải là không biết xấu hổ thì là gì?”

Tiệc chưa kết thúc, Hạ Vãn Chi không rảnh để ý người khác vui hay không vui, giữa chừng vào nhà vệ sinh chia sẻ tin vui này với Trúc Tử, cô soi gương thầm vui mừng.

Dường như thấy Hạ Vãn Chi không tắt máy, trong màn hình lộ ra nửa khuôn mặt vui vẻ của một người phụ nữ xa lạ.

“Tôi với người nhà họ Tạ liếc mắt đưa tình?” Hạ Vãn Chi tức đến bật cười, “Tôi rảnh rỗi quá hay sao mà không liếc mắt đưa tình với ai lại đi liếc mắt đưa tình với Tạ Kỳ Diên?”

Hạ Vãn Chi luôn cho rằng anh là một chính nhân quân tử.

Khương Bách Xuyên nhìn anh đầy ẩn ý: “Sao, ở đây có mục tiêu của cậu à?”

Sự bất mãn và không cam lòng trào dâng khắp mặt lại bị anh ta nhanh chóng đè nén xuống.

Ngày trước đồng ý liên hôn với Chu D·ụ·c là vì tin Chu D·ụ·c là người có thể đối tốt với mình cả đời.

Đây là sự khiêu khích trơ trẽn.

“Vừa thấy rồi chứ? Cái cô nhà họ Hạ kia thật không biết xấu hổ.”

“Ôi, Chu thiếu—”

Nhưng trong một đêm, người từng nói không thể thiếu cô, quay người lại có thể ôm người phụ nữ khác làm những chuyện thân mật nhất.

Chuông chỉ reo ba giây đã bị ngắt.

Không phải tất cả bạn gái đi cùng đều phải luôn ở bên cạnh bạn trai mình, ví dụ như mấy vị phu nhân nhà họ Lục và nhà họ Khúc đang cùng nhau trò chuyện vui vẻ ở khu đồ ngọt.

Vốn định do dự tắt máy gọi lại nhưng lúc này video đã có người bắt máy.

Tiếng sột soạt truyền qua ống nghe điện thoại, kèm theo tiếng th/ở dốc và giọng nũng nịu của một người phụ nữ.

Họ không yêu nhau mà trực tiếp đính hôn, nhưng Chu D·ụ·c tôn trọng cô, yêu thương cô, ngay cả nắm tay ôm hôn cũng sẽ hỏi ý kiến cô.

Hạ Vãn Chi tự giễu cười.

Có lẽ họ nói chuyện suốt đường đến đây, nói hăng say đến mức vào nhà vệ sinh cũng không phát hiện người họ đang nói đến đang đứng trước bồn rửa tay.

Giống như ông Hạ và bà Rose vậy.

Cô không biết yêu là gì, Chu D·ụ·c nói sẽ từ từ cùng cô tìm hiểu.

Trĩu vai xuống, Hạ Vãn Chi mặt lạnh tanh xách váy quay đầu đi thẳng về phía lối ra của sảnh tiệc.

Gửi cho Chu D·ụ·c vài tin nhắn nhưng anh ta đều không trả lời, Hạ Vãn Chi không muốn vào nhà đối mặt với sự trách móc của mẹ Chu D·ụ·c nên đợi trong xe hơn nửa tiếng.

“Không phải cậu bảo tôi đến sao?” Tạ Kỳ Diên ung dung hỏi lại.

Hạ Vãn Chi dù có sa cơ thất thế nhưng vẫn là người không thể chọc vào.

Anh ta lớn hơn Tạ Kỳ Diên một tuổi, con nhà thế gia phần lớn đều quen biết từ nhỏ, nhà họ Khương tuy không qua lại nhiều với nhà họ Tạ, phần lớn vẫn là quan hệ cạnh tranh, nhưng anh và Tạ Kỳ Diên lại rất tình cờ là bạn cùng bàn hồi tiểu học.

“Nếu không phải nhờ Chu D·ụ·c, cô ta làm gì có cơ hội tham dự bữa tiệc tối nay.”

Chương 16

“Nhìn gì đấy?” Khương Bách Xuyên cầm một ly rượu qua cụng vào ly rỗng của Tạ Kỳ Diên, “Lạ thật, những bữa tiệc như tối nay không phải cậu chưa bao giờ tham dự sao?”

Tuy sau này Tạ Kỳ Diên bị đưa ra nước ngoài nhưng liên lạc giữa họ không bị gián đoạn.

Vụ này, không lỗ.

Bị người ta chửi cũng phải biết lý do là gì chứ.

Cũng khó trách người ta nói cô và Tạ Kỳ Diên liếc mắt đưa tình.

Hạ Vãn Chi về đến cửa nhà họ Chu mới nhận ra mình hấp tấp rời đi có chút không lịch sự.

Lại đợi thêm mười mấy phút, cuối cùng thực sự hết kiên nhẫn, Hạ Vãn Chi kéo xuống trong giao diện Wechat, tìm tên Chu D·ụ·c bấm gọi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đợi đến buồn ngủ không chịu nổi, Hạ Vãn Chi nghĩ chắc tiệc cũng sắp tàn rồi, liền gọi cho Chu D·ụ·c.

Đến khi phát hiện cô đang đứng đây, hai người họ im bặt, như có chút hoảng hốt và lúng túng. Nhìn nhau một lúc họ lại lấy lại bình tĩnh, coi như không thấy Hạ Vãn Chi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Âm cuối dường như bị va chạm vỡ vụn.

Nhưng bây giờ bỗng nhiên phát hiện, hóa ra không phải người đàn ông nào cũng có thể chịu đựng được thử thách.

Dù Hạ Vãn Chi thật sự có gì đó với Tạ Kỳ Diên, hôm nay lời nói ra nửa câu thì họ cũng không có kết cục tốt đẹp.

Nhưng sau lưng anh lại là một con người khác.

Màn hình rung lắc, không rõ ràng.

Hít một hơi thật sâu, Hạ Vãn Chi đặt ly rượu lại vào khay của phục vụ, lúc ngẩng đầu lên thì không may chạm phải ánh mắt của Tạ Kỳ Diên.

Tạ Kỳ Diên khẽ nheo mắt, ngửa đầu uống cạn ly sâm panh trong tay, mày giãn ra, có thêm vài phần vui vẻ.

Hạ Vãn Chi nhìn màn hình điện thoại, do dự một lúc không gọi lại, chuyển sang giao diện Wechat nói chuyện với Vân Lệ một lúc.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 16