Đêm Dài Ở Bắc Đảo – Giải Tổng
Giải Tổng
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 41
“Này!” Cô giật mình.
“Vậy còn anh?”
Khách hàng là một cặp nam nữ, tuổi tác tương đương các cô, ở một mức độ nào đó thì khá dễ để tìm chủ đề chung.
“… Có đâu.” Cô không thừa nhận. Tiếng cười vang bên tai cô, anh nói: “Kêu em nắm cơ, không có kêu em nắm tay anh.”
Hạ Nghiễn Châu lặng lẽ cười, hai người cứ thì thầm chuyện trò với nhau, hôm nay miệng cô chưa ngừng lúc nào, có thể nhận ra là tâm trạng cô tốt lắm.
“Em làm việc chăm chỉ lắm đó.”
Chu Tự dọn một góc ngoài ban công để anh làm việc.
Cô lên nhà mở cửa, thế mà thấy áo khoác Hạ Nghiễn Châu đang treo trên giá, ở bên là va li của anh. Chu Tự vừa quăng dép vừa ngó đầu nhìn vào trong nhà, cô nhẹ nhàng đi chân trần vào trong.
Trời đất âm u khiến cho ánh sáng trong nhà cũng u ám đi.
Chu Tự cũng đè lại mái tóc của mình: “Cũng sắp rồi, còn chút nữa là xong.” Cô hỏi: “Vào trong ngồi xíu không? Xong việc rồi mình cùng về?”
Chu Tự nhón chân bước đến cạnh anh, cô cởi áo khoác ngoài quăng đại đi đâu đó, rồi nhẹ nhàng ngồi xuống đất.
Hạ Nghiễn Châu gật đầu: “Được.”
Chu Tự nhận ra đây là ai.
Chu Tự bất ngờ: “Anh có thấy hả?”
Một tay anh đặt trên người, tay còn lại thả xuống sắp chạm đến đất, anh ngủ rất yên ắng, bờ môi mỏng mím nhẹ, nhưng cái cằm thường ngày gọn gàng sạch sẽ nay đã lún phún râu xanh.
“Còn bao lâu nữa mới xong?” Anh hỏi, giơ tay vén mấy sợi tóc bị gió thổi tung của cô ra sau tai.
Tim Chu Tự đập loạn nhịp, cô thấy anh bây giờ đẹp trai đấy.
Cuối cùng, trên bàn chỉ còn một trái bi một màu và trái bi màu đen số 8, chỉ cần lần lượt lọt lưới, là có thể thắng trận này.
Chu Tự ngơ ngác, cười c·h·ế·t cô mất, cô thầm nghĩ đúng là anh chỉ đang bốc phút, nhưng ngay sau đó, ầm một tiếng, anh đứng lên, tay phải đặt hờ ở mép bàn, cây cơ đặt trên mu bàn tay, đánh một phát mạnh mẽ dứt khoát.
Thật ra không phải đài hoa chỉ có bấy nhiêu tác dụng, bản thân nó còn có tác dụng quang hợp, cung cấp chất dinh dưỡng cho hoa, để hoa được nở rộ khỏe mạnh.
Chu Tự ngắm năm ngón tay thon dài mà ấm áp của anh đặt trên mặt bàn bi da màu xanh lục, đang chi phối bàn tay cô. Bỗng nhiên cô nhận ra, ngay chính khoảnh khắc này đây, mọi cảm xúc, nhịp đập nơi con tim và cả mọi hành vi động tác của cô đều mặc cho anh thao túng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chu Tự áp trán tựa vào bờ cằm châm chích của anh, nói: “Đang có dự án làm tường bằng cây xanh, ở chỗ gần trung tâm thành phố, quy mô lớn lắm, kiếm được chút tiền đó.”
Hai người chọn bida kiểu Trung, anh không giảng giải cho Chu Tự quá nhiều về quy tắc, vì vốn chỉ để chơi với cô thôi, anh nói: “Bi một màu là của anh, bi hai màu là của em, sau khi đánh mở màn thì em đánh từ bi chủ đến trái bi mục tiêu, cuối cùng ai đánh được trái số tám màu đen vào lỗ thì người đó thắng.”
Sau khi Hạ Tịch hạ nét bút cuối cùng, anh cũng như thể đã được giao cho một sứ mệnh trọng đại, giống với sứ mệnh của một đài hoa.
Cô hỏi: “Anh đến nhanh thế?”
“Muốn chơi không?”
“Vậy phải làm cho đàng hoàng.”
Hạ Nghiễn Châu ôm cô đứng trước người mình, đưa cây cơ cho cô, “Vừa nảy dạy em rồi.” Anh kề sát tai cô: “Bi kề sát biên, điểm giữa cơ, nhắm góc cho chuẩn, đẩy nhẹ.”
Triệu Tư Kiều để người ta làm thẻ thành viên, cô và Chu Tự trở thành hội viên VIP, được giảm giá cho tất cả các hạng mục.
Hạ Nghiễn Châu chậm rãi mở mắt: “Ngoài trời mưa à?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Quao!” Anh bắt chước y đúc giọng điệu cô mỗi lần ngạc nhiên.
Chu Tự bật cười: “Đúng rồi, nụ hoa của nó tròn vo.” Cô nói tiếp: “Triệu Tư Kiều để ý cái ghế sô pha đó đó, thật ra cũng không có gì đặc biệt, do cô ấy thích nằm lười trên đó thôi.”
“Tình cờ gặp khách ở gần đây, đi vài bước là đến.” Anh hỏi: “Em ăn gì chưa?”
Nhiều lúc, cảm giác hai cơ thể kề sát nhau với hai tâm hồn độc lập, hơn hết thảy mọi cách thức thể hiển tình cảm.
Đi được một đoạn, Chu Tự quay đầu nhìn, thấy Triệu Tư Kiều cho tay chân mình chào hỏi người đàn ông kia, người nọ ây a mấy cái, rồi khống chế ôm cả người cô vào lòng, cô nghe loáng thoáng rằng: “Phòng làm việc của cô ấy có gì hay đâu, lần sau anh làm cho em thêm hai cái cửa sổ.”
“Cái chậu hoa nhỏ nhỏ màu hồng hả?”
Chu Tự lại chợt nhận ra, không phải anh đẹp trai do anh làm đúng tư thế, anh mặc áo sơ mi đen và quần tây, làm những hành động thoải mái, thậm chí là ngồi tựa mép bàn, một tay đẩy cơ, trái bi lăn vào lỗ.
Kết thúc buổi hôm đó, mọi người tạm biệt nhau ở cửa câu lạc bộ, hai người kia đến bãi xe ở đối diện lấy xe, Hạ Nghiễn Châu và Chu Tự đi bộ về nhà.
Chu Tự không biết đánh bida, nên cô chỉ ở đó trò chuyện hoặc hỗ trợ mấy cái lặt vặt. Lúc nhận được điện thoại của Hạ Nghiễn Châu, cô nói với Triệu Tư Kiều một tiếng rồi đi nhanh ra ngoài để đón anh.
“Sợ gì chứ?” Anh giơ tay, niết chỗ d** tai mịn màng trơn bóng của cô.
Chu Tự nghe thì thấy rất đơn giản, cô học theo anh lấy cục lơ bôi lên đầu cây cơ.
Anh chống cơ xuống đất, ung dung đứng bôi lơ, khóe môi cong một vòng tuyệt đẹp.
Chu Tự bất giác nhìn lên trước, cô gái hỗ trợ bên đó mặc váy siêu ngắn phối với tất đen, đang khom lưng, sửa động tác cho một anh trai.
Chu Tự nhận ra gì đó, cô ngẩng đầu: “Sao thế?”
“Ồ.” Có vẻ cô không bất ngờ gì, “Cũng xây khách sạn à?”
“Vậy còn em?”
Hạ Nghiễn Châu thấy vậy đứng lên, đặt bi ở vị trí có lợi. Từ đầu đến cuối anh cứ yên tĩnh thế, anh đi vòng bàn bida, liên tục đánh bi.
Vào một ngày cuối tháng ba.
Trong đó còn có cả Bạch thược nhụy hồng, chính là đóa hoa xăm trên cánh tay cô, những loại khác được cho vào thùng chờ hoa tỉnh, chỉ có bó này là cô gói lại mang về nhà.
Triệu Tư Kiều nhắm cái sô pha dài cô kê dưới ánh hoàng hôn, nằm lười ra đó để thả hồn thoải mái thư giãn vô cùng.
“Vẫn còn cơ hội.” Hạ Nghiễn Châu thấy rõ bi của đối phương ở vị trí bất lợi, cho dù cô thua đợt này, vẫn còn cơ hội thắng ván này.
Ở ván quyết định, đối phương đi bi rất nhanh, lúc chỉ còn hai trái hai màu trên bàn thì bi chủ đi lạc, cuối cùng Hạ Nghiễn Châu có được cơ hội đi bóng tự do.
Chính thức bắt đầu, bầu không khí trở nên nghiêm túc hơn.
Chu Tự che đậu chạy vào tòa nhà, nước mưa đọng lại thấm ướt cả vai.
Ngay lúc này, bỗng Triệu Tư Kiều đề nghị: “Đấu qua đấu lại không có ý nghĩa, phải có gì cược thì chơi mới vui.” Không ai có ý kiến gì, cô nàng bèn nói với Chu Tự: “Nếu như Hạ Nghiễn Châu mà thua, tụi mình đổi văn phòng.”
Chu Tự nghiêm mặt, không vui vẻ mấy mà cứ lầm bầm: “Nông cạn.” Cô quay sang coi Triệu Tư Kiều chơi không thèm để ý đến anh nữa.
“Em thì thôi đi, có điều em muốn trở thành đợt khách hàng đầu tiên.”
Triệu Tư Kiều ảo não, giục anh: “Đến cậu kìa.”
“Được cái chân dài.” Thật ra anh đâu có để ý đến bên đó, cứ hất cầm chỉ đại: “Anh thích đó.”
Triệu Tư Kiều tức đến mức muốn bùng nổ rồi.
Chu Tự nắm tay Hạ Nghiễn Châu, bước đi nhẹ nhàng mà nhanh nhẹn: “Trên bệ cửa sổ trong văn phòng em có trồng một chậu d·â·m bụt nhỏ nhỏ, loại này thích tắm nắng lắm, mỗi lần thấy ánh mắt trời chiếu lên chậu cây, em đều cảm giác có vẻ nó đang thỏa mãn lắm.”
Chính Chu Tự còn không tin nổi, cô quăng cây cơ, quên hết mọi thứ mà ôm chằm lấy cổ Hạ Nghiễn Châu, hôn mạnh lên môi anh.
Hai mắt Chu Tự đi theo bóng anh.
“Em đoán chắc anh không biết đài hoa là gì đâu.” Hạ Tịch giải thích: “Nó nằm lớp ngoài cùng của đóa hoa, bao bọc quanh nụ hoa, tránh cho ngoại lực tác động hoặc là sâu bệnh xâm nhập vào bộ phận quan trọng.”
Chu Tự đứng nhìn, bỗng cô nhận ra, quy tắc chơi trò này đâu có đơn giản như nảy giờ anh nói. Hiển nhiên là người kia cũng ghê gớm lắm, sau khi đều hai hai, Chu Tự căng thẳng đến độ toát mồ hôi trán, ngược lại thì Hạ Nghiễn Châu cứ nhởn nhơ ra đó.
“Ở đâu?”
Hạ Nghiễn Châu ngắm đôi mắt ngập tràn sắc màu lấp lánh như ánh sao của cô, anh ôm hông cô, chỉ lặng lẽ nhìn cô cười.
Hạ Nghiễn Châu tiến lên, bắt tay với người đó. Hai người đàn ông trò chuyện vài câu đơn giản, Hạ Nghiễn Châu vẫn chọn bi một màu, đối phương thì chọn hai màu. Chuẩn bị bắt đầu.
Hạ Nghiễn Châu nhìn vào mắt cô, một lúc sau, anh lại nhìn vào lòng bàn tay mình. Chu Tự rụt vai nhìn theo anh, bỗng cô như ngừng cả thở.
Triệu Tư Kiều trợn mắt: “Tôi sống chẳng dễ dàng gì nhỉ, làm ăn mà còn phải để ý đến tâm trạng cảm xúc của người nhà đối tác.”
Cuối cùng đơn hàng Chu Tự đặt cũng đã giao đến, cô đến tiệm hoa để khui hàng với Lâm Nguyên, hoa đợt này có Thược dược Phú Sỹ xanh, Bowl Of Cream, Coral Sunset,…
Nhưng khi chiếc lá ở ngay ngón áp út của anh dần thành hình anh lại bắt đầu nhíu mày.
“Tại anh.” Anh yêu chiều nói ra hai chữ này, rồi nắm cả tay cô và cán cơ trong tay mình, đỡ cho người cô khom xuống, “Mấy trái bi mà sát mép kiểu này, có thể kê cao điểm tựa lên một chút, điểm giữa cây cơ nhắm ngay sau lưng nó, rồi đánh nhẹ vô bi chủ.” Vừa nói, anh vừa đẩy nhẹ tay cô lên trước, dùng lực ngắn mà dứt khoát.
Mãi mà Hạ Nghiễn Châu không nói gì, anh chỉ cúi đầu nhìn lòng bàn tay.
Chu Tự bước lên trước đứng trước mặt anh, cô ngẩng đầu nhìn anh, bất giác mím môi cười, một lúc sau, trên môi anh cũng vương nét cười cong cong.
Anh thong thả nhẹ nhàng mà đánh vào hẳn mấy bi, tiếp đó là cố ý thả cho cô chơi tiếp. Chu Tự không biết chơi, thấy vậy anh buông cây cơ, bước đến sau lưng cô, cầm tay cô đặt trên bàn: “Tưởng tượng tay em như một cái giá, xòe năm ngón tay ra, ngón trỏ áp sát ngón cái, chỗ nhô lên sẽ là điểm tựa.”
Sau khoảnh khắc nhìn nhau thì cả hai lại bật cười.
“Ừm.” Chu Tự nhẹ nhàng trả lời.
“Chắc vậy.” Hạ Nghiễn Châu hơi dựa qua người cô: “Nhớ mang máng hồi đi học cô ấy chơi trò này giỏi lắm.”
Cả hai không có gì phải gấp gáp, cứ thong thả đi dọc theo đường bờ biển, một bên là dòng xe cộ như mắc cửi, bên còn lại là đại dương bao la bất tận. Nhiệt độ ngoài trời vẫn khá thấp, nhưng gió biển thổi vào đã êm dịu hơn nhiều.
Chu Tự quay đầu nhìn anh, hai mắt cô sáng lấp lánh, cô nói rất nhỏ: “Quao!”
“Được.”
Hai người ngồi xuống ghế, Chu Tự đưa cho anh một chai nước suối. Triệu Tư Kiều đứng ở phía trước thấy vậy cũng nhìn qua chào hỏi anh.
Giọng anh nhẹ nhàng như đang thở bên tai cô vậy. Lưng cô áp vào lồng ngực anh, mùi hương thơm mát quen thuộc trên người anh bủa vây xung quanh cô.
Giọng anh hơi khàn: “Vậy là còn phải chờ bao lâu?”
Triệu Tư Kiều không giới thiệu quan hệ giữa hai người họ, chỉ nói tên thôi.
“Cảm ơn vì xăm cái lá?”
“Rất tốt.” Anh trả lời hết sức ung dung.
Hôm nay anh gần như không có việc gì gấp, thế là bèn đồng ý. Năm ván thắng ba, để Triệu Tư Kiều mở màn trước, nhưng sau đó anh đâu có đàn ông vậy nữa, hết trái này đến trái khác, tiếng banh lanh lảnh liên tục vang bên tai, thậm chí ở ván quyết định, Hạ Nghiễn Châu đánh một lượt mà dọn sạch bàn, trái bi màu đen số tám vững vàng lọt lưới, chẳng cho Triệu Tư Kiều cơ hội đụng vào cây cơ.
Ngoài trời mưa rả rích, nước mưa đập vào cửa sổ từng nhịp theo tiết tấu.
Chu Tự hơi ngẩng đầu, rồi mổ nhẹ lên cằm như đáp lại anh.
Hạ Nghiễn Châu cũng rất bất ngờ, anh không ngờ tỉ lệ và góc độ đều có thể hợp đến vậy.
“Em ăn rồi.”
Bỗng Hạ Nghiễn Châu nhúc nhích, anh giơ tay gác trán, mặc dù không mở mắt, nhưng khóe môi lại cười nhẹ nhàng.
Như thể Chu Tự bị Triệu Tư Kiều k*ch th*ch ý chí chiến đấu, cô hỏi một cách thong dong: “Bạn cô mà thua thì tính gì?”
Hai người cứ lặng lẽ đứng hứng gió biển mãi mà chẳng nói gì.
“Tay còn lại thì để ra sau, nắm chặt cây cơ.” Bỗng anh im lặng: “Đang nghĩ lung tung gì đó?”
Người ngoài sẽ nghĩ đây là lá cây bình thường, nhưng Chu Tự nhìn là nhận ra, đó là đài hoa của đóa Bạch thược nhụy hồng.
Còn mấy ngày nữa là bước sang tháng tư rồi, cuối cùng cũng đã bước qua mùa đông ở Bắc Đảo.
Một chân anh đứng thẳng, chân còn lại hơi khuỵu xuống, nửa người gần như ngang với mặt bàn, tay phải anh chống lên bàn, tay còn lại nắm cây cơ nhắm đúng trái bi chủ.
Hạ Tịch thấy anh không hiểu, nhưng mặt mày vẫn tự tin nhướng mày: “Đến lúc đó rồi phải cảm ơn em thôi.”
Bất giác Chu Tự cũng thở nhẹ hơn, cứ sợ mình thở mạnh quá sẽ đánh thức anh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hạ Nghiễn Châu ôm chặt cô: “Phát triển du lịch là chắc chắn rồi đó, nên là thay vì để người ta làm thì anh làm.”
“Bước đầu định sẽ xây theo dạng homestay.” Hạ Nghiễn Châu thả tay cô ra, anh đổi sang vòng tay ôm cả người cô: “Bờ biển ở đó vừa trong xanh mà còn không bị ô nhiễm, phong cảnh trên đảo cũng đẹp nữa, chính phủ đang có ý định phát triển du lịch tăng nguồn thu nhập.”
Mặc dù nhà nhỏ hẹp nhưng không vì có thêm đồ của anh mà thành ra bừa bãi lộn xộn, ngược lại nhờ có anh mà chỗ này có cảm giác như một mái nhà hơn.
Chu Tự bật cười thành tiếng, cô chọc vào lưng anh: “Đến lúc đó mời anh ăn một bữa ngon.”
Chu Tự lại hung hăng trừng mắt nhìn anh.
Hạ Nghiễn Châu: “Em đánh mở màn?”
Sô pha đôi này vốn đã chặt hẹp, Chu Tự như gối ôm bị nằm rút trong người anh không thể nhúc nhích gì được.
Không biết đèn đường được mở từ khi nào.
Sau này đông đúc khách du lịch, sợ là khó để tìm lại khung cảnh yên tĩnh ấy nữa.
Vốn anh đang khoanh tay đứng dựa vào bàn bida bên cạnh, gác cơ trong khuỷu tay.
Chu Tự đưa tay chống má, cô nhếch mày, nhìn danh bằng ánhmắt sáng lấp lánh: “Cứ tưởng anh thích chứ.”
Hạ Nghiễn Châu hỏi: “Mấy nay em làm gì thế?”
Anh giơ tay vuốt tóc cô, ngón tay trượt đến d** tai, rồi dần đi xuống, lòng bàn tay phủ lên cánh tay cô. Ngón tay chạm lên chỗ sẹo hơi lồi lên, anh cụp mắt, xòe lòng bàn tay, bỗng cảm thấy ngơ ngẩn.
Trong phút chốc cơn buồn ngủ bị đánh tan.
Hạ Nghiễn Châu ngồi vắt chéo chân, anh cười nhạt, hất cằm nhìn cô: “Đến cô rồi.”
Anh phủ bàn tay mình lên cánh tay cô, đài hoa như hòa thành một thể với đóa hoa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Anh tin em.” Hạ Nghiễn Châu chiều theo cô.
Mà ở bên kia, Triệu Tư Kiều ho một cái, đưa mắt ra hiệu với Chu Tự. Hai người tiễn khách ra đến cửa, nhìn khách lái xe rời đi mới đi vào trong.
Anh quay sang: “Đánh rồi?”
Triệu Tư Kiều thua mà đỏ mặt tía tai, cô nàng quay sang nhìn Chu Tự: “Cái người này không có phong độ đàn ông chút nào hả?”
Hạ Nghiễn Châu hơi gật đầu.
Triệu Tư Kiều thấy hai người này cùng một giuộc, cô nàng quăng cơ, rút điện thoại từ túi quần ra: “Đợi đó, tôi tìm đồng đội.”
Hạ Nghiễn Châu nhéo ngón tay Chu Tự như vỗ về, anh không nói gì, chỉ hất cằm ra hiệu bắt đầu.
Nhân lúc khách hàng đang đánh banh, cô đi đến: “Chỗ này rộng rãi sáng sủa thoáng đãng mọi thứ ổn cả, hẳn là sếp tổng không có ý kiến gì chứ.”
Thắng thua đã rõ, bi màu đen số tám cuối cùng kia Hạ Nghiễn Châu không đánh nữa, anh đi đến nắm tay với người đàn ông kia, rồi nhìn sang Triệu Tư Kiều: “Mời cô ấy thôi là được rồi.”
Sắc trời đã chuyển từ tối sang đen hẳn, vệt sáng màu cam kia cũng đã ghé sát về đường chân trời như mặt biển lúc thủy triều rút, trên màn trời xa xăm, bắt đầu có vài ngôi sao chớp sáng.
“Cứ tưởng em định làm gì anh chứ.” Hạ Nghiễn Châu hé mắt nhìn cô.
Mấy giây sau, Chu Tự không nhịn được bật cười.
Chu Tự không nhịn được bật cười: “Thi đấu không khiêm nhường mới gọi là phong độ đó.”
Triệu Tư Kiều hứng lên, nói với Hạ Nghiễn Châu: “Tôi nhịn nảy giờ ngứa cả tay, chơi ván không?”
“Anh có đầu tư một miếng đất.” Hạ Nghiễn Châu nói.
“Ở đảo Cát.”
Vào lúc này, khi bị ép vào trong góc sô pha, cảm giác an toàn còn trở nên rõ ràng hơn.
“Được.” Chu Tự rất sảng khoái.
“Về nhà trước em mười phút.”
Hạ Nghiễn Châu lắc đầu: “Hồi trước mấy quán bida đơn sơ hơn nhiều.” Thời đó cả đám con trai có mục đích rõ ràng, chỉ đơn thuần là hơn thua coi kỹ thuật ai giỏi hơn, chứ không như bây giờ, mỗi một người đều có tiếp viên nữ hỗ trợ thêm.
Anh cũng học theo cô, thì thầm trả lời: “Chưa có say giấc.”
Thật ra từ sáng nay cô đã thấy anh mặc bộ này rồi, nhưng giờ nhìn lại vẫn cứ thấy anh có bờ vai rộng rãi vững chãi, người thì cao chân thì dài, khiến bộ đồ này mặc lên người anh càng cao cấp và có gu hơn.
“Không.” Cô trả lời rồi giơ tay ôm chặt eo anh.
Chu Tự cười nói: “Đợi nó nở đã, đẹp đến bất ngờ đó.”
Cô ngại ngùng nhăn cả mũi: “Thật ra thỉnh thoảng cũng có lúc nghỉ ngơi, ánh hoàng hôn rọi lên người ấm áp lắm.”
Nụ cười của Chu Tự tắt ngúm.
Thật ra tối hôm đưa Hạ Tịch về anh chỉ chợt nghĩ đến thôi, vì cứ nhắc đến vụ xăm, nên mới thấy nên để lại một dấu ấn nào đó có liên quan đến Chu Tự, nhưng xăm gì và xăm ở đâu thì chưa từng nghĩ đến.
Hạ Nghiễn Châu lật người, ép cô vào góc sô pha. Đôi chân dài của anh gác qua, kẹp chặt hai chân cô, một tay gối dưới cổ cô, tay còn lại đè ót để cô áp vào cổ mình.
Chu Tự mang nước sang cho họ, rồi đi vòng lại ngồi cạnh Hạ Nghiễn Châu: “Chơi mấy ván rồi đó, Triệu Tư Kiều chưa thắng ván nào, chắc cô ấy giả vờ nhỉ?”
Giữa cô và Hạ Nghiễn Châu có rất nhiều ký ức ấm áp đều được cất giữ ở đó, thỉnh thoảng cô sẽ nhớ bãi biển trong xanh mát mẻ ấy, ngôi trường với tường trắng ngói đỏ, hoa lâu đẩu nở khắp sườn núi, chợ đêm, hội trại buổi tối, ánh hoàng hôn trên mái nhà, ngay cả món cá nướng của quán ăn hôm ấy cũng khiến cô nhớ nhung.
Chu Tự ngập ngừng, cô nhìn qua Hạ Nghiễn Châu đứng bên cạnh, lén kéo vạt áo anh, lắc lư một cách đáng thương. Thật ra ban đầu lúc thuê văn phòng Chu Tự đã nhường quyền lựa chọn cho Triệu Tư Kiều, cô nàng chê phía tay hướng nắng nóng quá, nên là chọn căn phòng ở phía đông. Sau này qua một thời gian dài, mỗi ngày đến lúc hoàng hôn, ánh mặt trời màu cam đậm xuyên qua cửa thủy tinh rọi vào mỗi một góc trong phòng, khiến người ta cảm thấy ấm áp cả người.
Lâm Nguyên nhìn giữa hàng lá cây tươi xanh là những nụ hoa to bằng quả óc c·h·ó thì vô cùng thất vọng: “Nhìn cũng chẳng có gì đặc biệt, nhưng mà tên thì hay lắm.”
Hạ Nghiễn Châu gọi điện thoại đến, lúc đó Chu Tự và Triệu Tư Kiều đang đánh bida với khách ở câu lạc bộ. Chỗ này là địa điểm nổi tiếng ở Bắc Đảo, có diện tích rộng rãi, tổng cộng có ba tầng, ngoài ra còn có bowling, tennis, ở dưới tầng B1 là phòng tập gym.
Hạ Nghiễn Châu im lặng, anh không nói gì nữa.
Đầu cơ chạm chúng bi chủ, tiếng banh va chạm lanh lảnh, quả bi mục tiêu lọt lưới.
Giữa tháng tư là mùa hoa thước dược.
Hai người bước vào hành lang, đi thang máy lên tầng hai.
“Có bị ướt không?” Anh rờ rẫm khắp người cô.
Hôm anh đến tiệm xăm, Hạ Nghiễn Châu chỉ miễn cưỡng mới tin được Hạ Tịch.
Chu Tự cười cười, quay lên nhìn đường.
Anh nhắm mắt lại: “Ngủ với anh chút đã.”
“Em?” Cô liên tục lắc tay: “Em không biết.”
Hạ Tịch tập trung lên màu: “Không phải cái lá, là đài hoa của đóa hoa trên người chị Tự.”
Mười sáu quả bi lăn tán loạn, một gậy này rất là đẹp.
“Không chính xác thì sao?”
Cả tầng lầu bày mười mấy bàn bida, chia ra hai hàng đối xứng, xung quanh xếp ghế để nghỉ ngơi, xếp thêm bàn con để mọi người có thể gọi đồ ăn vặt, trái cây hoặc bia nước ngọt gì đó.
Hạ Nghiễn Châu không nén được mà bật cười thành tiếng, trong đôi mắt anh tràn ngập sự dịu dàng. Anh thích nhìn cách mà trong đôi mắt cô chỉ có anh mà thôi, điều đó làm anh không kiềm chế được mà rướn người hôn l*n đ*nh đầu cô.
Chu Tự hít sâu một hơi, cô đè cây cơ dưới người mình, cô nhắm cho bi chủ và bi đích thành một đường thẳng, đẩy gọn một phát. Có lẽ là nhờ sức mạnh của người thầy đứng kế này tạo niềm tin cho cô, cũng có lẽ là do cô ăn may, trái bi một màu cuối cùng lọt lưới một cú tuyệt đẹp.
Tư thế của anh đúng tiêu chuẩn, nhìn anh vừa bình tĩnh vừa chuyên chú.
“Mong đợi vô cùng.” Hạ Nghiễn Châu nói.
Trên phần cuối ngón vô danh bên tay trái anh có xăm hình lá cây, ở giữa màu xanh đậm, phần viền mỏng mỏng hồng nhạt, hình giọt nước. Sau khi được xử lý sao cho nghệ thuật, thì nó có phong cách như đóa thược dược trên người cô.
Chương 41
Hạ Nghiễn Châu cúi đầu nhìn, hôn lên trán cô.
“Em đánh đi.”
Lúc rời khỏi tiệm hoa đã là giữa trưa rồi, đang đi trên đường thì trời bắt đầu mưa lất phất, đợi đến lúc cô vào đến khu nhà thì bỗng chuyển mưa to. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đầu tháng này anh về thành phố Lâm, lúc đi không nói khi nào mới về, cứ tưởng lần này cũng sẽ lâu như đợt trước, ai ngờ nửa tháng là anh đã quay lại rồi.
Chu Tự bước đến không hiểu anh kêu làm gì.
Hạ Nghiễn Châu vung cây cơ, nhưng hình như anh không nhắm chuẩn. Đầu cơ sượt ngang qua quả bi, bi chủ không di chuyển đi đầu, chỉ quay tròn tại vị trí ban đầu.
Chu Tự cứ nghĩ anh đang bốc phét thôi, cô thầm bĩu môi, hỏi tiếp: “Anh hay đến mấy chỗ vậy hả?”
Ban ngày sẽ dài hơn một chút, dưới bầu trời ngả màu, phía đường chân trời xa xăm vẫn còn sáng màu cam.
Hạ Nghiễn Châu đứng im một lúc, anh vẫy tay với Chu Tự: “Lại đây.”
Chu Tự giật mình, ngay sau đó cô nở nụ cười thật tươi, nhẹ nhàng hỏi anh: “Chờ gì đó?”
“Đương nhiên.” Anh cúi đầu nhìn cô: “Nếu em có ý tưởng nào hay thì có thể tham gia đó.”
Chu Tự nhìn anh: “Em không biết chơi.”
“Đáng ghét.” Chu Tự hờn dỗi, giọng cô bắt đầu lớn hơn: “Về khi nào thế?”
“Anh đi đặt bàn.” Hạ Nghiẽn Châu đứng lên cởi áo vest, rũ cổ tay áo, rồi đặt áo lưng ghế: “Anh dạy em.”
Anh gõ nhẹ lên đầu cô.
Mãi một lúc Chu Tự mới nói: “Khá tiếc nhỉ.”
“Ồ.” Chu Tự ôm cánh tay thả dưới đất của anh để lên sô pha: “Anh ngủ tiếp đi, em vào phòng ngủ lấy chăn cho anh.” Cô nói dứt lời liền đứng dậy, nhưng Hạ Nghiễn Châu bỗng nắm cổ tay cô lại, cô chưa kịp đứng vững anh đã kéo cô xuống, cô mất thăng bằng lập tức ngã lên sô pha, nằm trên người anh.
“Mời trà chiều hai người một tháng, phần của cậu ấy do đích thân tôi chạy đi giao.”
Chu Tự từ từ mới gật đầu do phản ứng chậm mất nửa nhịp.
Hai má Chu Tự nóng bừng lên: “Ai kêu anh không nói rõ.”
Anh đang nằm nhắm mắt nghỉ ngơi trên chiếc ghế sô pha chật hẹp trong nhà cô, đôi chân dài giao nhau gác lên tay vịn ở đầu bên kia, cả căn nhà yên tĩnh chỉ có tiếng hít thở đều đặn của anh.
Hạ Nghiễn Châu vừa nói vừa cười, anh dừng chân, ôm cô vây giữa mình và lan can hướng ra biển.
“Nhìn giống cây kẹo bông gòn.”
Một chốc sau, người đó tới kịp lúc. Anh chàng kia mặc jacket và quần thể thao, dáng người cường tráng, mặt mày đẹp trai theo kiểu cứng cỏi rõ nét.
“Ồ ngại quá đi, để anh thất vọng rồi.” Vì vẫn còn đang trong trạng thái sợ làm anh thức giấc, nên giọng cô rất nhẹ, gần như phải nhìn vào khẩu hình miệng mới hiểu được: “Có phải em đánh thức anh không?”
Mấy ngày sau đó, Hạ Nghiễn Châu ở luôn ở chỗ Chu Tự. Vốn chỉ mang ít đồ dùng cá nhân và quần áo thay mặc, sau này lại thêm ít tập sách tài liệu, sau đó là máy tính và tài liệu, còn có cả ít máy móc tập thể thao loại nhỏ.
Đứng từ xa đã thấy anh đang bước nhanh từ đường đối diện qua. Anh mặc chiếc trench coat màu xanh đậm, bên trong là áo vest và sơ mi cùng màu đen tuyền, không thắt cà vạt.
Chu Tự thấy ngại: “Nơi công cộng đó!”
Triệu Tư Kiều quay đầu, cô nàng lập tức thay đổi thái độ, cười nói vui vẻ với khách hàng, cô nàng khom lưng, cầm cơ, nhưng chỉ đánh trúng một trái là trúng trái số 8 màu đen, phạm quy rồi.”
Hạ Nghiễn Châu rất hay ghẹo cô, cứ như nhìn cô với biểu cảm phong phú có thể làm tâm trạng của anh tốt hơn gấp bội vậy.
Hạ Nghiễn Châu nhìn cô, giơ tay chạm vào lòng bàn tay cô đè dưới khuỷu tay bên kia. Cô rụt tay về, để ở trước người, anh cười đầy bất lực, nói nhỏ: “Khi không lại thích kiếm chuyện, nói ra thì em lại chẳng biết là đang đùa.” Anh chạm vào vành tai cô, giọng nói đầy dịu dàng: “Được rồi, chân em dài nhất, anh thích em nhất được chưa?”
Cô nén cơn xúc động muốn sờ vào cằm anh, cô đổi thế sang quỳ lên, hai tay chống đất, bất giác rướn người lên trước ngắm anh thật kỹ.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.