Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 64: Chương 64

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 64: Chương 64


Trời sắp sáng, mọi người đều có việc riêng phải làm, đương nhiên cũng nên tạm biệt.

Nhưng trước khi nàng kịp mở miệng, Thẩm Nam Âm đã trả lời.

Trình Tuyết Ý tỉnh lại từ d·ụ·c niệm, ý thức được bọn họ e rằng đã bị người phát hiện.

"Ta đã kiên trì, đã thử, nhưng phát hiện không được, vì vậy thỏa hiệp, lựa chọn đối mặt với nội tâm của mình." Thẩm Nam Âm thành thật nói: “Sư đệ, ta cũng chỉ là một người phàm, thân xác máu thịt, không thể thật sự vô tình vô d·ụ·c, giữ vững đến già, không bằng sư tôn, ta cảm thấy hổ thẹn, nhưng không hối hận."

Con người luôn kiềm chế, nhẫn nhịn kia bỗng nhiên trở nên mạnh mẽ.

Trình Tuyết Ý chủ động bước ra, nghĩ đến linh thực khắp nơi, cũng không phải là không thể tìm cớ giải thích chuyện vừa rồi.

Thẩm Nam Âm suy xét chu toàn, hiển nhiên không phải nhất thời xúc động, mà là đã suy nghĩ kỹ càng, sớm có quyết định.

Phong cảnh sau núi Bích Thủy Cung rất đẹp, đặc biệt là cảnh đêm, những điểm linh quang còn sáng hơn cả sao trời, Trình Tuyết Ý đến đây tu luyện, ngoài việc linh khí nơi đây dồi dào, còn vì cảnh sắc đẹp.

Vậy Thẩm Nam Âm có yêu nàng không?

Ai ở Càn Thiên Tông mà không biết, quan hệ giữa Ngọc Bất Nhiễm và Thẩm Nam Âm không tốt, luôn đối nghịch với nhau.

Nàng nhịn không được cười, thử dùng răng cắn hắn, hơi thở của Thẩm Nam Âm càng thêm hỗn loạn, trước sau vẫn kìm nén bản năng nam tính trước sự tùy ý của nàng, mặc dù rất muốn mạnh mẽ hơn, nhưng vì thói quen kiềm chế lễ phép mà dừng lại.

Chương 64: Chương 64

Hắn quá dịu dàng.

Trình Tuyết Ý cúi đầu nhìn hai bàn tay đan vào nhau, cuối cùng cũng muốn nói điều gì đó.

Nhìn bóng dáng hắn, Trình Tuyết Ý thở dài một hơi, sau lần này chắc là bị ghét rồi.

Là ai, Thẩm Nam Âm sẽ làm gì?

Nàng nhịn không được lộ diện, và nhìn thấy Ngọc Bất Nhiễm mặc cẩm bào màu xanh nhạt, mặt không chút cảm xúc nhìn về phía bên này ở lối vào bụi hoa.

Bao nhiêu năm qua, hắn đã từ chối biết bao nhiêu người, ngay cả Thánh nữ của Vô D·ụ·c Thiên Cung cũng không để vào mắt, Trình Tuyết Ý này, ưu tú ở chỗ nào?

Trình Tuyết Ý cùng hắn th* d*c, môi lưỡi quấn quýt, mơ màng nói: "Đại sư huynh, ta có thể, ta bằng lòng, huynh không cần áp lực..."

Một người quanh năm không gần nữ sắc, thanh tâm quả d·ụ·c, lại bất ngờ bị bắt gặp thân mật với nữ tử, còn một mực thừa nhận quan hệ với nàng ta, thật sự nằm ngoài dự đoán, khiến người ta khó mà chấp nhận.

Trình Tuyết Ý đưa mắt nhìn về phía Thẩm Nam Âm, phía chân trời đã xuất hiện ánh sáng trắng nhạt, không ngờ trời sắp sáng rồi.

Dưới ánh mắt mờ mịt gần như luống cuống của hắn, Trình Tuyết Ý lại hôn lên môi hắn, li.ếm láp cánh môi rồi cạy mở hàm răng, nhẹ nhàng quấn lấy đầu lưỡi hắn, nhìn rõ sự kinh ngạc và bàng hoàng trong đối mắt kia.

Không biết. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Hôm nay ta đã cùng sư muội... sẽ không phụ bạc. Chỉ cần sư muội gật đầu, ta sẽ đi cầu xin sư tôn, xin người định ra hôn ước cho hai chúng ta."

Ánh mắt dừng lại trên người Trình Tuyết Ý, trong lòng Ngọc Bất Nhiễm bỗng nhiên cảm thấy vô cùng khó chịu.

Trình Tuyết Ý ngẩn người nhìn hắn.

Cảnh sắc đẹp thì tâm trạng sẽ tốt hơn, tu luyện cũng sẽ thuận lợi hơn.

Lần tuyển chọn đệ tử nội môn này do Ngọc Bất Nhiễm phụ trách, vào thời điểm mấu chốt này mà để lộ chuyện nàng và Thẩm Nam Âm dan díu, nếu Ngọc Bất Nhiễm ngáng chân thì phải làm sao?

Lừa gạt hắn nhiều như vậy, thật sự cũng nên cho hắn một chút hồi đáp.

... Hắn có ý gì?

Thẩm Nam Âm đột nhiên kéo nàng ra sau lưng, một mình đối mặt với một hướng.

Một người như hắn, nếu không thích ai, sao có thể chấp nhận nụ hôn, chấp nhận cái ôm, chấp nhận sự trầm mê.

Trực tiếp thừa nhận?

Trình Tuyết Ý kinh ngạc nhìn hắn.

Làn gió nhẹ lướt qua gò má, mang theo một trận lạnh lẽo, nụ hôn nóng bỏng sâu đậm này không kéo dài bao lâu thì đột nhiên dừng lại.

Chỉ cần nàng gật đầu, hắn sẽ cưới nàng.

Thẩm Nam Âm chủ động nói ra thân phận của đối phương, điều này khiến Trình Tuyết Ý không khỏi ngạc nhiên.

Nhưng tất cả cảnh đẹp đều không bằng người trước mắt này.

Nàng dùng sức kéo hắn lại gần, nhỏ giọng nói: "Nói nhiều như vậy với người không liên quan làm gì, chuyện của chúng ta, muốn làm thế nào là chuyện của hai người chúng ta, không cần phải giải thích cho người khác."

Sắc mặt Ngọc Bất Nhiễm càng thêm khó coi.

"Đại sư huynh muốn cưới ta?" Nàng lẩm bẩm: “Chỉ cần ta gật đầu, sẽ đi xin Pháp Tông đính hôn sao?"

Hắn nhìn Trình Tuyết Ý, ý chỉ rõ ràng: "Nếu ngươi chỉ muốn chơi đùa qua đường thì tốt nhất đừng quá phô trương, sau này mọi người sẽ không chỉ trỏ vào ngươi, mà sẽ bàn tán về người khác."

Vẻ mặt hoàn toàn bị đảo lộn nhận thức. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chỉ là trước khi chia tay, Trình Tuyết Ý còn một việc muốn xác nhận.

Mặc dù bị Thẩm Nam Âm ôm chặt, nàng cũng không nhắm mắt lại, ngược lại càng chăm chú nhìn người này hơn.

Gần như vậy, ngoài đôi mắt ra thì cũng không nhìn thấy gì khác, nhưng chỉ cần nhìn thấy đôi mắt là đủ rồi.

Hắn liền nói tiếp: "Cho dù hôm nay sư đệ không bắt gặp, cũng sẽ rất nhanh biết được chuyện này. Ta và Trình sư muội tâm đầu ý hợp, muốn ở bên nhau, chuyện như vậy, rất nhanh mọi người sẽ đều biết."

Bọn họ dù sao cũng chưa thật sự bái cùng một sư phụ, vẫn không thể sớm tối bên nhau.

Nhưng hắn tuyệt đối không phải người như vậy.

Trình Tuyết Ý vừa nhìn liền biết, hắn cũng giống như mình, không ngờ Thẩm Nam Âm lại dễ dàng thừa nhận.

Ngọc Bất Nhiễm không muốn nói gì nữa, đầu óc hắn rất rối bời, không biết rối ở đâu, không nói rõ được cảm xúc đang dâng trào trong hắn, hắn vừa buồn vừa vui, vì không muốn để người khác nhìn thấy sự chật vật của mình nên chỉ có thể lập tức rời đi.

Cho dù không giữ con đường này, cũng không thể để hắn trở thành chướng ngại vật.

Cho dù có suy nghĩ sâu xa, nếu không có bằng chứng xác thực, hắn cũng sẽ không nghĩ rằng đại sư huynh thật sự động phàm tâm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thẩm Nam Âm không chút do dự gật đầu.

Hắn á khẩu không nói nên lời, chỉ có thể dùng lời lẽ cay nghiệt để che giấu: "Đúng rồi, ta vốn nên nhìn ra, hôm đó ở Bồ Thảo Các, cách hai người ở chung đã có chút kỳ lạ, chỉ là lúc đó ta miệng không thể nói, thân không thể động, tầm nhìn hạn chế, hai người cũng không đến mức ngang nhiên làm trước mặt ta."

Không hối hận sao.

Thẩm Nam Âm nghe vậy khựng lại, nhỏ giọng nói: "Ta không muốn muội hiểu lầm."

Bây giờ thích bao nhiêu, tương lai sẽ khổ bấy nhiêu.

... Hắn nói mình tuổi trẻ nông nổi, tự cho mình là thanh cao.

Bịa ra một loại linh thực nào đó có thể mê hoặc lòng người, nói rằng nàng và Thẩm Nam Âm đều mất lý trí mới làm vậy cũng có thể tin được.

"Sư đệ."

Con đường vốn đã khó đi, bây giờ lại bị chặt đứt thêm một con đường, nhưng may mắn thay, người trước mắt này là người có cơ hội hiểu rõ nhất.

Che giấu, trốn tránh, giải thích, dù sao hắn cũng sẽ không chọn cách diệt khẩu.

Đây là lời nói công bằng, nhưng tiền đề là Thẩm Nam Âm thật sự chỉ muốn chơi đùa qua đường.

Ngọc Bất Nhiễm cũng ngây ra.

"Đại sư huynh." Ngữ khí của hắn càng thêm khó nghe: “Ta vẫn nhớ rõ ngươi từ nhỏ đã quỳ trước bài vị của tổ tiên, nguyện giống như sư tôn, dâng hiến tất cả cho Càn Thiên Tông. Bây giờ ngươi đang làm gì vậy?"

Thẩm Nam Âm bỗng nhiên thở ra, bàn tay mạnh mẽ luôn run rẩy đặt lên eo nàng, từ khi quen biết đến nay, rốt cuộc bọn họ cũng có một cái ôm đúng nghĩa.

Cánh tay siết chặt khiến nàng gần như không thở được, hơi thở loãng giữa môi răng bị cướp sạch, hắn quả không hổ là đệ tử đắc ý của Tĩnh Từ Pháp Tôn, học cái gì cũng rất nhanh, một nụ hôn rất nhanh đã được hắn học kỹ càng, nắm giữ đến mức thuần thục.

Đôi mắt đẫm lệ của Trình Tuyết Ý gần trong gang tấc, đôi mắt to dễ dàng lay động lòng người không chớp mắt nhìn hắn, tình ý trong veo dưới đáy mắt cùng hình ảnh phản chiếu của hắn giao hòa với nhau.

Hắn đã từ chối nàng nhiều lần, kiên trì lâu như vậy, cuối cùng cũng phá vỡ phòng tuyến, sao có thể chỉ muốn chơi đùa qua đường.

Nhưng chắc chắn là có thích.

Yêu là khi trong mắt luôn có hình bóng của người.

"Sự thật đúng như ngươi thấy." Hắn bình tĩnh nói: “Ta và Trình sư muội, nam chưa cưới, nữ chưa gả, làm vậy cũng không có gì là quá đáng."

Chương 64:

Ngọc Bất Nhiễm càng nghĩ càng thấy buồn cười, hắn rõ ràng đã phát hiện, nhưng bởi vì Thẩm Nam Âm là người luôn tận tâm tận lực giúp đỡ mọi người - ít nhất là trông như vậy, nên hắn đã không suy nghĩ sâu xa.

"Lời thề năm xưa, là thật lòng thật dạ." Thẩm Nam Âm nắm chặt tay Trình Tuyết Ý: “Nay trái với lời thề năm đó, là ta đã đánh giá sai tương lai, tuổi trẻ nông nổi, tự cho mình là thanh cao."

Sao lại là hắn?

Thẩm Nam Âm nắm lấy tay Trình Tuyết Ý, liếc mắt trấn an nhìn nàng, nhưng Trình Tuyết Ý lại có tâm sự khác, rất khó để yên lòng.

Hiểu lầm gì chứ? Đương nhiên là hiểu lầm lời Ngọc Bất Nhiễm nói "chơi đùa qua đường".

A, Ngọc Bất Nhiễm?

"Đại sư huynh."

Càng có một cỗ lửa giận khác cuồn cuộn trong lòng Ngọc Bất Nhiễm.

Trình Tuyết Ý khép mắt lại, hơi lùi lại một chút nói: "Đại sư huynh, khi hôn một cô nương, không thể chỉ chạm môi như vậy. Huynh ôm nàng cũng vô dụng, huynh phải làm như thế này ——" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Vậy thì hỏng rồi, đây chính là lựa chọn số 2 của nàng.

Trình Tuyết Ý như rơi xuống biển sâu, gần như c·h·ế·t đuối trong nụ hôn của hắn.

Thẩm Nam Âm đã lên tiếng, hắn cũng không thể không mở miệng, giọng nói cứng nhắc đầy miễn cưỡng: "Nếu ta hỏi hai người đang làm gì, có phải quá ngu ngốc không." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nàng đã nghĩ đến rất nhiều phản ứng của hắn, duy chỉ không ngờ hắn lại thản nhiên thừa nhận.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 64: Chương 64