Đè Xong Mới Biết Nhầm Người
Tổng Công Đại Nhân
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 26: Chương 26
Nàng toát mồ hôi lạnh, ảo ảnh màu máu trước mắt biến mất, nàng thoát khỏi hồi ức, nhìn thấy vẻ mặt không vui hiếm thấy của Thẩm Nam Âm.
Chương 26: Chương 26
"Sư muội không nên nghị luận về tiền bối như vậy. Thần Nguyện sư thúc c·h·ế·t vì diệt trừ ma quỷ, sự hình thành của Phệ Tâm Cốc không thể tách rời sự hy sinh của bà, thái bình của thiên hạ hiện nay có hơn phân nửa công lao của bà ấy, sư muội đối xử với ta như thế nào, ta đều có thể chịu đựng, nhưng không nên như vậy với sư thúc."
Khóe miệng nàng dần dần cong lên, nở nụ cười ngọt ngào nhưng lại có chút tàn nhẫn, dưới ánh sáng màu mật, từng chút từng chút tiến lại gần Thẩm Nam Âm.
Lối đi vốn rộng rãi trở nên chật hẹp, hai người từ khoảng cách vài bước chân dần dần đi sát vai nhau.
Hắn im lặng, Trình Tuyết Ý bắt đầu nói: "Ngươi chỉ biết một mình bà ấy tu luyện Linh Âm Ảo Thuật nên cảm thấy Linh Âm Ảo Thuật của ta có liên quan đến bà?"
Trình Tuyết Ý chậm rãi quay đầu lại, lặng lẽ nhìn Thẩm Nam Âm dưới ánh sáng của hỏa linh.
Hắn phát hiện những dây leo này có sinh mệnh, dường như đang di chuyển khiến con đường của họ ngày càng hẹp hơn.
Thẩm Nam Âm rất hiếm khi không biết phải làm sao. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Phản ứng của Trình Tuyết Ý hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ của hắn.
Hắn trách mắng nàng, cho rằng nàng sẽ càng tức giận, thậm chí có thể bỏ chạy ngay lập tức, hắn cũng đã chuẩn bị sẵn sàng để ngăn cản nàng hành động thiếu suy nghĩ của nàng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nàng nhắm mắt lại, trông rất bình tĩnh, thậm chí cảm xúc đã bình ổn trở lại.
Nàng vịn tay vào dây leo trên vách tường, tay dính nhớp nháp khiến nàng nhớ đến máu người.
Nàng nhấc váy lên nhìn giày của mình, giày đen toàn là vết máu và bùn đất, cùng với bộ dạng ẩm ướt của nàng trông rất giống một người ăn mày.
Huyết đằng là linh thực thành yêu cấp cao, màu máu trên dây leo càng đậm chứng tỏ đã hấp thụ càng nhiều máu.
Nàng dừng chủ đề này, đưa tay ra trước mặt Thẩm Nam Âm cho hắn xem.
Trình Tuyết Ý cúi đầu nhìn con đường bằng phẳng hắn đã dọn sạch, khi đi theo hắn vài bước lại để ý thấy vạt áo không dính bụi trần của hắn, ngay cả đôi giày bạc cũng không dính một hạt bụi hay vết máu nào.
Trình Tuyết Ý mấp máy môi muốn nói gì đó, cuối cùng lại thôi.
Chương 26:
Nàng cười nhạt, nói: "Đúng vậy, ai cũng nói bà ấy c·h·ế·t vì diệt trừ ma quỷ, quả thật đáng kính trọng sùng bái."
Tuy rằng Trình Tuyết Ý vẫn lạnh nhạt, nhưng ít ra có thể giao tiếp bình thường với hắn.
"Ngươi muốn nói gì?"
Máu ma quỷ thì lạnh lẽo, dù để bao lâu, nó vẫn chảy như nước, vĩnh viễn không đông lại.
Trình Tuyết Ý thản nhiên nói: "Ta tình cờ gặp được pháp môn tu luyện của bà rồi học Linh Âm Ảo Thuật của Lục Thần Nguyện. Bà ấy là sư thúc của huynh, là tiền bối chính đạo của Càn Thiên Tông, ta học pháp môn của bà, sao có thể nói là hành vi không chính đạo được?"
Bước chân Trình Tuyết Ý dừng lại, dây leo dưới chân chằng chịt khó gỡ, lại rất dày, đế giày của nàng bị ướt suýt nữa té ngã, người nghiêng sang một bên, Thẩm Nam Âm đưa tay muốn đỡ nhưng bị nàng né tránh.
Nhiều máu như vậy, có thể thấy huyết đằng này đã gây ra không ít tội ác.
Nàng bộc lộ ra ngoài, hắn còn đỡ hơn một chút.
Giọng điệu của Thẩm Nam Âm còn nghiêm nghị hơn lúc cự tuyệt nàng trước đó, ba chữ này vang lên khiến máu nóng của Trình Tuyết Ý lập tức nguội lạnh.
"Thật thông minh, đại sư huynh, quả nhiên là ngươi, lập tức đoán ra được rồi."
Nghe thấy cái tên này, Trình Tuyết Ý thật sự không thể bước tiếp được nữa.
Hắn để Trình Tuyết Ý lùi về phía sau, trước tiên rửa sạch vết máu trên tay nàng, sau đó mở rộng hỏa linh, ánh sáng trở nên sáng hơn, dây leo dài vô tận liền hiện ra trước mắt.
Hắn không phải là người thích nói nhiều.
"Dây leo có máu."
Hắn không cảm thấy mình đã nói sai điều gì.
Người nhớ đường là nàng, nàng đi phía trước, Thẩm Nam Âm đi phía sau đề phòng bất trắc, như vậy cũng được.
Hình như hắn không nên nhắc đến những chuyện này.
Trình Tuyết Ý nhíu mày, nghĩ lại thì lúc ở Phệ Tâm Cốc còn thảm hại hơn thế này, nàng cũng không thấy khó chịu gì.
Cả hai loại này, Trình Tuyết Ý đều đã tự mình trải nghiệm.
Dù vậy vẫn khó đi, Trình Tuyết Ý trực tiếp bước lên đi trước hắn.
Thần Nguyện.
Hắn không vui.
Nhưng Trình Tuyết Ý lại không vội đi.
Khi còn nhỏ, nàng bị máu của phụ thân bắn tung tóe lên người, máu nhuộm đỏ tóc, môi và y phục của nàng, nàng ngơ ngác ngồi giữa vũng máu, không ai quan tâm đến nàng, bởi vì tất cả mọi người đều đang chú ý đến phụ thân nàng.
Nhưng hắn lại nghe thấy mình mở miệng phá vỡ sự im lặng, dùng giọng điệu gần như giải thích: "Trong toàn bộ Càn Thiên Tông, ta chỉ biết một người ngoài kiếm đạo ra còn tu luyện Linh Âm Ảo Thuật, hơn nữa còn là cao thủ."
Thẩm Nam Âm hơi nhíu mày, không biết câu nào khiến Trình Tuyết Ý kích động, nhưng hắn biết không thể để nàng tiếp tục như vậy nữa.
"Còn chưa nói xong, vội gì chứ." Nàng nắm lấy tay áo Thẩm Nam Âm, nói nhẹ nhàng: “Ngươi cảm thấy Linh Âm Ảo Thuật là hành vi không chính đạo, là vì Lục Thần Nguyện c·h·ế·t không toàn thây, đúng không?"
Ánh sáng rực rỡ chiếu vào mặt Trình Tuyết Ý khiến nàng trông rực rỡ, sống động.
Còn bộ y phục bình thường của đệ tử ngoại môn Trình Tuyết Ý thì nhanh chóng bị nước nhỏ giọt từ đỉnh động làm ướt.
Thẩm Nam Âm rất nhạy bén, đương nhiên biết cảm xúc của nàng không ổn.
Thẩm Nam Âm: "..."
Không đối mặt cũng không nói chuyện, xem ra vẫn còn đang giận.
Tuy rằng trong bóng tối cũng có thể phân biệt được, nhưng tuyệt đối không có lực trùng kích như khi được chiếu sáng.
Nàng theo thói quen bước chân lên nhưng bỗng nhiên trước mắt lóe lên ánh sáng trắng khiến nàng nhanh chóng nhắm mắt lại, hốc mắt cay xè, nước mắt chảy ra.
Hắn từ bỏ chủ đề này, muốn đưa Trình Tuyết Ý rời khỏi lối đi ngày càng tối tăm phía trước.
Hắn có thể hiểu được những phản ứng này của nàng.
Hắn đưa tay muốn giúp nàng lau khô, Trình Tuyết Ý nói thẳng: "Không cần, đại sư huynh tốt nhất nên tránh xa ta một chút, kẻo ta không kiềm chế được lại làm ra những 'hành vi không chính đạo'."
Nàng muốn giận dỗi hay đau lòng đều là một quá trình, qua rồi sẽ ổn, dù sao cũng phải trải qua.
Vất vả lắm mới dịu lại, khi mở mắt ra lại phát hiện huyết đằng đã biến mất hoàn toàn.
Thẩm Nam Âm mặc y phục Bất Nhiễm Trần, nước lửa không xâm phạm.
"Canh giờ không còn sớm, chúng ta đi tìm tiên thảo trước."
Sau đó là mẹ.
Phụ thân đã c·h·ế·t. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nghĩ đến tu vi của Trình Tuyết Ý thấp, sợ nàng không nhìn rõ đường, Thẩm Nam Âm lấy ra một đoàn hỏa linh để chiếu sáng.
Cũng không cảm thấy Trình Tuyết Ý không vui là điều không hợp lý.
Nhưng không có.
Khi nàng vịn vào dây leo, tay dính nhớp nháp, cảm giác như sờ vào máu.
"Chúng ta đi tìm Tu Nguyệt Thảo đi." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"..."
Ngược lại nàng cứ lạnh nhạt, không nói một lời, khiến hắn không biết phải làm sao.
"..."
Giống như lời Trình Tuyết Ý nói, nếu không muốn dây dưa thêm nữa, với tính cách của nàng và cách xử lý trước đây của hắn, nên mặc kệ tất cả.
Nàng tiếp thu đề nghị của hắn, sự không vui của hắn lập tức biến mất.
"Trình sư muội."
Máu người và máu ma quỷ khác nhau, tuy rằng đều có màu đỏ, nhưng máu người ấm nóng, để lâu sẽ dính nhớp rồi dần dần đông lại.
Bọn họ suýt chút nữa cãi nhau to, bỗng nhiên lại bình tĩnh trở lại, vì sao, chỉ có chính Trình Tuyết Ý mới biết rõ.
Lúc cự tuyệt Trình Tuyết Ý cũng vậy.
Nhanh chóng tìm được Tu Nguyệt Thảo mới là vấn đề chính.
Thẩm Nam Âm cũng không truy cứu nguyên nhân, hắn đã cự tuyệt nàng, vậy thì chỉ cần xem kết quả, kết quả hiện tại là mọi người đều có thể chấp nhận được là tốt rồi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nữ tử che mặt đánh dấu vòng tròn lớn màu đỏ trên tấm gấm, chắc hẳn cũng đã phải chịu đựng không ít đau khổ từ huyết đằng này.
"Tránh ra xa một chút, đứng phía sau ta."
Thẩm Nam Âm thu kiếm vào vỏ, bình tĩnh nói: "Được rồi."
Hắn nhìn bàn tay đang lơ lửng giữa không trung của mình, chậm rãi thu tay về, tiếp tục nói: "Là Thần Nguyện sư thúc. Sư thúc của sư tôn sư muội, cũng là sư thúc của ta."
"Ta đâu có vì Lục sư thúc mà cảm thấy ảo thuật của muội là hành vi không chính đạo? Ta nhắc đến sư thúc chỉ là muốn nói cho muội biết, nếu nhất định phải tu luyện Linh Âm Ảo Thuật, có thể tham khảo pháp môn tâm đắc của bà ấy, đừng tìm những tà môn ngoại đạo. Nếu muội tu luyện vốn là pháp môn của sư thúc, vậy thì ta nói những lời này cũng vô ích."
Hai người cùng nhau đi qua một lối đi ẩm ướt, phía sau thác nước có một không gian khác, đỉnh động tỏa ra ánh sáng lấp lánh, lúc ẩn lúc hiện.
Trong lối đi xuất hiện rất nhiều dây leo, hơi nước ẩm ướt dần dần biến mất, ánh sáng cũng trở nên mờ tối.
Ánh lửa lay động, Thẩm Nam Âm khi thì thấy nàng mím chặt môi, khi thì thấy đôi mắt xinh đẹp của nàng sáng lên.
Không có chuyện gì xảy ra.
Hỏa linh chiếu sáng con đường phía trước, trên người Trình Tuyết Ý tràn ngập ánh sáng ấm áp.
Tuy rằng mặt mày vẫn ôn hòa nhưng hắn quả thật không vui, nàng có thể nhìn ra được.
Thẩm Nam Âm cũng không nói tiếp.
Đồng tử Trình Tuyết Ý co rút lại, theo bản năng muốn hành động giải quyết dây leo.
Thẩm Nam Âm không hề bất ngờ.
Khi mẫu thân mất, có người quan tâm đến nàng, Phù Quang vẫn luôn ở bên cạnh nàng, nhưng nàng đã đuổi hắn đi, nhất quyết ôm lấy thân thể lạnh lẽo của mẹ, mặc cho máu của bà đông cứng lại trên người mình.
Chỉ là nhìn nàng lúc này xa cách lạnh lùng, trong lòng bỗng có chút rối loạn không nói rõ được.
Ngọc Bất Nhiễm từng nói ghét nhất hắn lúc nào cũng tỏ vẻ nắm chắc mọi việc, hắn thật sự làm gì cũng rất chắc chắn.
Người mà nàng nghĩ sẽ không bao giờ rời đi, cứ như vậy mà ra đi, một cách thê thảm và đột ngột.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.